Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 66: Trở về



Edit: Thanh Thạch

Sân bay quốc tế Bắc Kinh, chỗ cửa ra người đến người đi, tiếng nói chuyện ồn ào.

Đột nhiên, một tiếng hét thanh thuý vang lên: “Anh Thanh Nhiên, ở đây!”

Chỉ thấy một cậu nhóc đáng yêu đang nhón chân, hưng phấn vẫy vẫy hai tay. Theo hướng nhìn của cậu ta liền thấy một người hơi gầy, tướng mạo tuấn mỹ, phảng phất như trúc xanh, tựa tuyết trên núi cao đang chậm rãi đi về phía cậu ta.

“Hoan nghênh trở lại, anh Thanh Nhiên!” Phùng Nam như con thỏ, nhảy tới nhảy lui bên người cậu, kéo cánh tay cậu, tỏ vẻ vui sướng vô cùng.

Lý Thanh Nhiên thoạt nhìn tâm tình cũng rất tốt.

“Cảm ơn em tới đón anh.”

“Làm gì! Anh Thanh Nhiên, anh đừng khách khí với em!” Phùng Nam cười tủm tỉm nói.

Lý Thanh Nhiên mỉm cười gật đầu, cậu nhìn quanh bốn phía, đột nhiên hỏi: “Đại Hổ đâu?”

Khuôn mặt Phùng Nam cứng đờ, ánh mắt lập tức dao động, vừa định nói cái gì thì di động của Lý Thanh Nhiên vang lên.

“Alo…”

Nhìn Lý Thanh Nhiên đứng bên cạnh đang nghe điện thoại, Phùng Nam thở phào một hơi, cảm thấy nhiệm vụ mà Vương Đại Hổ giao cho cậu thật quá khó khăn.

“Thế à…. Được rồi…. Em biết rồi….. Anh đi cẩn thận nha…. Được, em ở nhà chờ anh!” Lý Thanh Nhiên cúp điện thoại, quay đầu lại thấy Phùng Nam đang phát ngốc ở đó, mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi, Đại Hổ có việc, không tới được.”

“A, được! Được!” Hai người ra khỏi sân bay, ngồi vào taxi, về thẳng nhà.

Mở cửa nhà, vào phòng, sắc mặt Lý Thanh Nhiên lập tức đen lại.

Chỉ thấy trong phòng rác rưởi xếp thành núi, trong không khí lượn lờ mùi ôi thiu, quần áo vứt tung trên giường, quần lót rơi vãi dưới đất, trong tủ lạnh cư nhiên còn có hai đôi lót giầy???

Phùng Nam nhìn mây đen trên đầu, Lý Thanh Nhiên tựa hồ đen hết cả người, lùi mạnh một bước về sau, trực giác của thú nhỏ nói cho cậu biết, hiện tại anh Thanh Nhiên rất đáng sợ ~~~~

“Vương Đại Hổ!” Mi dày khẽ nhướn, khoé miệng nhẹ cong, khiến cho khuôn mặt thanh lãnh lộ ra một nụ cười “hung tợn”, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đồ con lợn này!” Vì thế trong giây phút, một tia thất vọng vì không nhìn thấy người nào đó lập tức bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại: Đợi con lợn kia về, xem tôi dạy dỗ anh thế nào.

Gần một tháng mới quay lại, Lý Thanh Nhiên không hoài niệm, càng không nghỉ ngơi, cả người liền đâm vào chiến đấu với rác rưởi. Người như cậu ngay cả sợi tóc rơi xuống đất còn không chịu được, căn bản không có khả năng cho phép nhà của mình bẩn thành như vậy.

Kết quả là, đợi đến trời tối om, kim giờ sắp nhích đến số 11, cậu mới rốt cuộc biến “ổ lợn” này về lại thành nơi người có thể ở.

“Anh Thanh Nhiên, em về đây!” Phùng Nam lưu lại hỗ trợ hiển nhiên cũng mệt, khuôn mặt nhỏ như mèo hoa, dính vài vết không rõ.

Lý Thanh Nhiên nói: “Đã trễ thế này, ở lại đi!”

Nếu là bình thường, Phùng Nam đã sớm hoan hô đồng ý, nhưng hiện tại trong lòng cậu ta “có chuyện”, làm sao có thể lưu lại, vội nói: “Không, không được, Lăng Phong nói cậu ấy sẽ đến đón em, giờ chắc cũng đến rồi, anh Thanh Nhiên, em về đây!”

“Chờ một chút…..” Mắt thấy cậu ta sắp bước ra cửa, Lý Thanh Nhiên bỗng gọi.

Phùng Nam nhăn mặt, chớp chớp mắt, quay lại cười nói: “Sao vậy?”

Lý Thanh Nhiên dựa vào tường hỏi: “Công ty của mấy người dạo này sao rồi?”

“Hở?” Phùng Nam không rõ há miệng.

Lý Thanh Nhiên nhíu mày: “Đại Hổ không phải nói là cùng hai người gây dựng sự nghiệp sao, anh ấy lần này còn phải đi Thượng Hải công tác một chuyến, nói là muốn tìm vài nhân tài về đây?”

“A! A! Đúng! Đúng!” Phùng Nam tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Cái đó, vẫn đang xử lý, vẫn đang xử lý! Anh Đại Hổ đi Thượng Hải tìm người mới, em với Lăng Phong mấy ngày nay cũng chạy khắp nơi tìm địa điểm….”

“Tìm được chỗ nào chưa?”

“A…. Bên đại lộ số 3 có một nhà khá được, đại lộ 6 cũng ổn…. Vẫn còn đang suy xét…. Còn đang suy xét….” Tuy rằng Phùng Nam bởi vì hồi hộp mà nói có chút lắp bắp nhưng Lý Thanh Nhiên cũng không để ý, gật đầu nói: “Anh tiễn em!”

“Không cần, không cần, anh đi nghỉ đi, anh đi nghỉ đi.” Cơ hồ là lảo đảo chạy đi, Phùng Nam sưu sưu hai bước đã chạy tới thang máy.

Lý Thanh Nhiên khó hiểu, lẩm bẩm: “Thằng bé này làm sao vậy?”

Đóng cửa lại, cậu đi tắm. Dòng nước ấm áp xối lên người, mang đi mọi mỏi mệt. Lau lớp sương đọng trên gương, nhìn hình ảnh mơ hồ trong gương, Lý Thanh Nhiên hơi nheo mắt, than thở: Lão hổ thối nói không giữ lời.

Cái gì mà chờ em về anh sẽ làm cho em một bàn đồ ăn….

Cái gì mà chờ em về anh sẽ đấm lưng bóp chân cho em….

Cái gì mà chờ em về hai ta sẽ đại chiến ba trăm hiệp giải toả nỗi khổ tương tư…..

Đồ khốn kiếp này!!

Lý Thanh Nhiên tức giận….. Tuyệt đối sẽ không cho hắn!!!

.

Cứ thế qua một tuần, Lý Thanh Nhiên lại tiếp tục lên lớp, mà Vương Đại Hổ mỗi tối đều sẽ gọi điện cho cậu một lần, chỉ là gần đây hắn tựa hồ không khoẻ lắm, thanh âm có chút hữu khí vô lực. Lý Thanh Nhiên có hỏi vài lần, hắn chỉ nói mình bị cảm nhẹ, còn không thì là cười hì hì bảo cậu hôn hắn qua điện thoại, nói đây chính là linh đan diệu dược chữa khỏi bệnh cho hắn.

Lý Thanh Nhiên không hùa theo, mỗi lần đều lạnh lùng châm chọc lại.

Tên hỗn đản này cư nhiên đến giờ còn không trở lại! Mà càng làm cho cậu không tưởng tượng được là, Vương Đại Hổ lần này “đi công tác” thế mà hết hẳn một tháng, nếu không phải mỗi tối đều gọi điện thoại, Lý Thanh Nhiên thế nào cũng phải trực tiếp chạy tới Thượng Hải tìm một phen.

Tối hôm ấy, Lý Thanh Nhiên đang tra tư liệu trên máy tính.

Bỗng nhiên, tiếng mở khoá vang lên.

Lý Thanh Nhiên dừng hai tay lại, lập tức đứng dậy, vừa định chạy ra ngoài lại bỗng nhiên biến sắc, ngồi xuống.

“Nhiên Nhiên thân ái của anh!!!!!” Theo thanh âm khiến người ta nổi da gà vang lên, một bó hoa hồng rất to xuất hiện trước mắt Lý Thanh Nhiên.

Xem cũng không xem, Lý Thanh Nhiên lạnh mặt, trách mắng: “Bỏ ra, không nhìn được máy tính!”

“Không chịu!” Hoa hồng không còn, thay vào đó là một khuôn mặt rõ to: “Máy tính chẳng lẽ lại đẹp hơn người ta sao?”

Người yêu lâu ngày không gặp hiện giờ ngay tại trước mắt, Vương Đại Hổ không kiềm được, giữ đầu cậu, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng vừa mềm vừa mỏng, liều mạng liếm mút. Ánh mắt Lý Thanh Nhiên loé lên một tia tức giận, nhưng mà thân thể lại thành thực hơn trái tim rất nhiều, chỉ một lát sau đã bị người kia bá đạo cạy mở khớp hàm.

Rõ ràng chỉ là một nụ hôn mà thôi!

Nhưng mà, những tưởng niệm, bất an, nôn nóng mấy ngày nay lại dễ dàng khiến nụ hôn càng trở nên muốn dừng mà không được.

Thật lâu sau, hai người mới rời môi.

Vương Đại Hổ nhìn sắc mặt Lý Thanh Nhiên đỏ hồng, cười một tiếng kéo người ôm vào lòng, quả thực không biết làm sao mới tốt!

“Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, nhớ chết anh, nhớ chết anh mất!” Vương Đại Hổ gắt gao ôm người trong lòng, cơ hồ là cố gắng lắm mới nói được!

Thấy hắn như vậy, không biết vì sao Lý Thanh Nhiên lại rốt cuộc không tức giận nổi, chỉ tựa vào lồng ngực ấm áp của người kia, ánh mắt đau như bị kim châm!

Hai người ôn tồn một hồi lâu, Lý Thanh Nhiên mới hỏi hắn đã ăn cơm chưa?

Vương Đại Hổ lắc đầu tỏ vẻ chưa ăn.

Nhìn sáu món một canh như ảo thuật xuất hiện trên bàn cơm, Vương Đại Hổ trợn mắt há mồm hỏi: “Em biết hôm nay anh về à?” Hắn còn tưởng cho cậu một kinh hỉ mà!

Cái chuyện mỗi ngày gọi điện đến sân bay, hỏi danh sách hành khách, Lý Thanh Nhiên có thế nào cũng tuyệt đối không nói.

Xấu hổ nhíu mày, người nào đó nói: “Ăn của anh đi!” Một miếng sườn kho đặt vào trong bát. Từ nhỏ đến lớn, đồ ăn nhà bọn họ vẫn luôn là Vương Đại Hổ nấu, Lý Thanh Nhiên rất ít xuống bếp, lần này tự mình rửa tay nấu nướng, tất nhiên là khiến ai đó cảm động đến lệ nóng doanh tròng, không ăn sườn trong bát mà ngược lại nắm tay người đối diện, bẹp bẹp hôn vài cái lên mu bàn tay trắng nõn, đến nỗi Lý Thanh Nhiên phải cầm đũa gõ đầu hắn.

Cũng thầm mắng: Lão hổ háo sắc.

Bữa tối hai người tràn ngập ngọt ngào ấm áp kết thúc, Vương Đại Hổ thay áo ngủ, hai người nằm ở trên giường.

Lý Thanh Nhiên đẩy đẩy hắn, ý bảo hắn đi tắm.

Nhưng người kia lại như trẻ con làm nũng, nói mình mệt mỏi cả ngày, giờ muốn ngủ.

Lý Thanh Nhiên đạp hắn vài cái cũng không làm hắn đứng dậy.

Có lẽ người kia nói thật bởi vì vừa lên giường không bao lâu, hắn liền lăn ra ngủ như lợn chết.

Lý Thanh Nhiên chống tay, nhìn khuôn mặt hắn ngủ say, trên mặt bất giác lộ ra ôn nhu vô hạn, hai lúm đồng tiền hân hoan. Cậu nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve đường cong kiên cường trên hai gò má.

Đại Hổ của cậu gầy! Thật sự gầy đi rất nhiều, cũng tiều tuỵ rất nhiều.

Gây dựng sự nghiệp rất khó khăn phải không!

Trên đôi môi khô nứt có chút tái nhợt hạ xuống một nụ hôn.

Lý Thanh Nhiên khẽ nói: “Vất vả anh rồi!”

.

Ngày hôm sau, trời sáng.

Hai người mở mắt, cho nhau một nụ hôn buổi sáng, bắt đầu đứng dậy đánh răng rửa mặt, chuẩn bị hành trình một ngày mới.

“Anh đang uống cái gì vậy?” Lý Thanh Nhiên đột nhiên hỏi.

Sợ tới mức Vương Đại Hổ thiếu chút nữa thì sặc nước.

Lắc lắc lọ “Vitamin C” trước mắt cậu, hắn khụ khụ giải thích: “Dạo này không khoẻ nên uống chút vitamin cho bổ.” Lý Thanh Nhiên gật đầu, lại hơi không yên lòng nói: “Đợi tối nay anh về, em kiểm tra cho anh!”

“[*^__^*] Hì hì…. Nhiên Nhiên, em hiện tại còn chưa tốt nghiệp đâu! Cứ thế mà khám bệnh? Có được không a?”

Hừ……

Lý Thanh Nhiên híp mắt lại, ngẩng đầu lên, khinh bỉ nhìn người nào đó từ trên xuống dưới: “Khám cho người thì không biết nhưng khám cho heo thì dư sức!”

[⊙_⊙]????

Vương Đại Hổ: “……. Anh là heo??”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.