Ở bệnh viện thêm một tối, ngày hôm sau, Vương Đại Hổ liền mang Lý Thanh Nhiên về nhà.
Đứng trong hoàn cảnh quen thuộc, trạng thái tinh thần của Lý Thanh Nhiên quả nhiên ổn định lại.
Cậu chung quy không còn là cậu bé một khi chịu thương tổn thì chỉ biết phong bế chính mình, đã là người lớn, cậu hiển nhiên kiên cường hơn nhiều.
Chỉ là –
Vương Đại Hổ cười khổ một tiếng.
Chỉ là vẫn không chịu để ý hắn!
Xét thấy tình huống trước mắt, Vương Đại Hổ xin nghỉ một tuần cho cả hai.
Trong tuần đó, hắn mỗi ngày đều sẽ giống cao dán chó dính tại bên người Lý Thanh Nhiên, muốn chọc cậu cười, đáng tiếc là không có hiệu quả.
Nhiên Nhiên – cậu rất bất an.
Đối với chuyện này, Vương Đại Hổ cảm giác được.
Tỷ như lúc hắn làm động tác hơi mạnh, mày Nhiên Nhiên lập tức nhăn lại.
Tỷ như lúc hắn đi tắm, sắc mặt Nhiên Nhiên sẽ lạnh băng.
Lại tỷ như mỗi tối, Nhiên Nhiên sẽ đặt tay ở vết sẹo trên bụng hắn, ánh mắt vô cùng vô cùng bi thương.
Tuy rằng Vương Đại Hổ nói với cậu rất nhiều lời an ủi, như là sau phẫu thuật hắn khôi phục rất tốt, như là bác sĩ nói người khoẻ mạnh mà thiếu đi một quả thận cũng không có nhiều ảnh hưởng.
Nhưng Lý Thanh Nhiên người ta chính là sinh viên loại ưu của đại học Y.
Những lời này của Vương Đại Hổ có thể có bao nhiêu tác dụng có thể tự hiểu….
.
Hôm ấy, có người gọi điện cho Vương Đại Hổ.
Cúp điện thoại, trên mặt hắn hiếm khi lộ ra chần chừ.
Mà chần chừ này nháy mắt liền bị Lý Thanh Nhiên bên cạnh phát hiện.
Cảm giác được thân thể đối phương cứng đờ, Vương Đại Hổ vỗ vỗ hai tay lạnh lẽo của cậu, dùng ngữ khí nhẹ nhất nói: “Mẹ em muốn hẹn gặp chúng ta.” Nhìn thần sắc Lý Thanh Nhiên chợt lạnh đi, hắn vội vàng tiếp tục: “Đương nhiên, nếu em không muốn gặp anh liền từ chối.”
“Không cần!” Sau một lúc lâu, Lý Thanh Nhiên khàn khàn nói: “Em đi!”
Vương Đại Hổ nghe vậy thở dài, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.
Nơi gặp mặt là nhà Khổng Tú Mai.
Chính là ngôi nhà trệt gần chợ mà vài năm trước Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên từng đến.
Đó là một hẻm nhỏ đơn sơ, Vương Đại Hổ gõ cửa.
“Kẽo kẹt –” Sau tiếng mở cửa làm người ta ê răng, Khổng Tú Mai xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bởi vì Vương Đại Hổ đã nói trước với bà, Lý Thanh Nhiên hôm nay cũng sẽ đến nên có thể thấy bà đã tỉ mỉ trang điểm qua, hơn nữa cũng có thể thấy, bà hiện tại rất khẩn trương.
Cách nhiều năm như vậy, hai mẹ con rốt cuộc gặp lại nhau.
“Nhiên, Nhiên Nhiên….” Khổng Tú Mai vô cùng kích động, hai mắt dính trên người Lý Thanh Nhiên, dường như cố gắng lắm mới nói được hai chữ này.
Đứa nhỏ đã trưởng thành rồi, không còn là thằng bé gầy yếu trong trí nhớ, nó, nó đã lớn rồi!
Khổng Tú Mai gắt gao che miệng mình, kích động vì gặp lại cùng với áy náy đối với đứa con hoá thành con dao hai lưỡi, không ngừng lăng trì trái tim bà.
Mà so sánh với Khổng Tú Mai đang xúc động, Lý Thanh Nhiên lại biểu hiện trấn định, lạnh nhạt rất nhiều, mặc kệ mẹ mình trước mặt cậu rơi lệ, trước mặt cậu đau lòng, cậu lại mảy may không có chút động dung, cứ như vậy đứng ở cửa.
Lẳng lặng, thản nhiên, như đang nhìn một người xa lạ.
Vương Đại Hổ âm thầm thở dài một tiếng.
Hẳn ngẩng đầu cười nói với Khổng Tú Mai: “Cô, Uyển Nhi đâu ạ?”
“Ở trong phòng, ở trong phòng!…” Khổng Tú Mai vừa khóc vừa cười lung tung lau mặt, vội vàng mở rộng cửa dẫn bọn họ vào nhà.
Có thể thấy được, điều kiện sinh hoạt nhà bà cũng không tốt.
Căn nhà nhỏ một phòng khách, một phòng ngủ, chỉ có 25m2, trong phòng thật đơn sơ, còn có chút ẩm ướt, chỉ có vài đồ gia cụ bằng gỗ giản đơn, không có đồ điện nào cả. Hiện tại đã gần sang đông nhưng trong phòng hoàn toàn không có hơi ấm, vừa bước vào liền có cảm giác âm lãnh. Nhưng nơi này được dọn dẹp rất sạch sẽ, thực sạch sẽ, nồng đậm không khí sinh hoạt, có cảm giác gia đình.
“Anh Đại Hổ đến rồi!”
Vương Đại Hổ vừa xốc rèm cửa lên, bên trong liền truyền ra tiếng Tần Uyển Nhi hưng phấn đến cực điểm.
Tinh thần con bé đã khá hơn rất nhiều, nó mặc một bộ đỏ kẻ caro mới tinh, trên đầu thắt hai bím tóc, nửa nằm trên giường, hai mắt đen láy như bóng đèn phát sáng ngàn watts.
Vương Đại Hổ cười hắc hắc với nó, đẩy Lý Thanh Nhiên ở sau hắn lên trước.
“Uyển Nhi, nhìn xem ai tới?”
Con bé trừng lớn hai mắt, cái miệng nhỏ há to đến nỗi có thể nhét cả quả bí đỏ.
“Anh, anh, anh Thanh Nhiên?…. Anh là anh Thanh Nhiên đúng không?” Tần Uyển Nhi hưng phấn đến mặt đỏ bừng, cả người có vẻ kích động không thôi.
“Anh! Anh! Anh….” Con bé đột nhiên khóc nấc, xốc chăn lên muốn xuống giường, chỉ là thân mình còn yếu, chân vừa chạm đất liền ngã xuống.
Vương Đại Hổ và Khổng Tú Mai thấy vậy liền chạy tới đỡ nó dậy.
“Anh, anh, anh rốt cuộc đến thăm Uyển Nhi? Hu hu…. Anh, Uyển Nhi rất muốn gặp anh…. rất muốn gặp anh……”
Con bé đỏ vành mắt, đầy mặt nước mắt giàn giụa.
Khổng Tú Mai cũng khóc.
Lý Thanh Nhiên đứng đó lẳng lặng nhìn hết thảy, ngón tay lại ở chỗ không người nhìn đến run rẩy kịch liệt.
Cậu không đến gần cũng không nói, chỉ đứng ở đó.
Đây chính là em gái mình, Lý Thanh Nhiên nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại không có một tia cao hứng, hai mắt không kiềm nổi nhìn đến bụng con bé, một tầng tối tăm bắt đầu bao phủ sâu trong ánh mắt.
Nhìn thấy người anh trai nằm mơ cũng muốn gặp, Tần Uyển Nhi rõ ràng kích động không chịu được, nó đỏ mặt, vẫn trộm ngắm Lý Thanh Nhiên, muốn nói gì đó với anh, lại sợ làm anh tức giận, một bộ thực rối rắm.
Vương Đại Hổ thấy không khí trong phòng có chút ngưng trệ liền đi đầu đổi đề tài, hắn chỉ vào giấy khen lớn nhỏ dán trên tường, cười nói: “Đây đều là của em sao? Không nghĩ tới Uyển Nhi nhà ta giỏi như vậy!”
Tần Uyển Nhi nghe xong lập tức ngại ngùng, thẹn thùng nói: “So với anh em còn kém nhiều lắm!” Nói xong còn đặc biệt sùng bái nhìn Lý Thanh Nhiên vài lần.
Vương Đại Hổ ha ha cười vài tiếng, lại hỏi một chút tình trạng hồi phục của nó. Xem ra sau khi nhận được một quả thận khoẻ mạnh, Tần Uyển Nhi rốt cuộc thoát khỏi bóng ma tử vong, cả người bắt đầu bừng bừng sức sống. Nói thật, lúc quyết định có nên hiến thận cho nó hay không, Vương Đại Hổ đã cực kỳ cực kỳ do dự, cực kỳ cực kỳ chần chừ, hắn đã trải qua một đoạn thời gian thận trọng tự hỏi rất dài rất dài mới làm ra quyết định đó.
Tuy rằng đại bộ phận là vì liên quan đến Lý Thanh Nhiên nhưng không thể phủ nhận hắn thực sự thích cô bé có chút ngây thơ nhưng vô cùng hiểu chuyện thiện lương này, cho nên hiện tại nhìn thấy bộ dáng khoẻ mạnh hoạt bát của nó, hắn rất cao hứng.
Cái chết dù sao cũng thực đáng sợ.
Nguyên nhân là vì Vương Đại Hổ đã từng trải qua một lần, cho nên càng không hi vọng loại chuyện đáng sợ này xảy ra trên người đứa trẻ nhỏ như vậy.
“Tôi có lời muốn nói với bà….” Đột nhiên, Lý Thanh Nhiên nói.
Mà đối tượng cậu nói chính là mẹ mình.
Khổng Tú Mai ngẩn người, sau đó gật đầu.
Vương Đại Hổ nhìn hai người ra khỏi phòng, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Không sao cả!” Tần Uyển Nhi đặt tay lên tay Vương Đại Hổ: “Anh Đại Hổ không cần lo! Mẹ và anh em không sao hết.” Con bé nói chắc nịch, khuôn mặt tràn ngập kiên định.
Vương Đại Hổ buồn cười, hơi thả lỏng vài phần, chọc chọc mũi nó: “Sao em biết?”
Tần Uyển Nhi cười, dùng khẩu khí trẻ con ngây thơ nói: “Bởi vì bọn em là người một nhà!”
Bởi vì là người một nhà, bởi vì máu mủ tình thâm, cho nên vĩnh viễn không thể chân chính dứt bỏ.
Một ngày nào đó….
Một ngày nào đó….
Một ngày nào đó….
Tần Uyển Nhi mỉm cười ngọt ngào nói: “Một ngày nào đó, anh ấy sẽ thừa nhận em là em gái anh ấy!”
Vương Đại Hổ sờ sờ cằm, cảm thán nói: “Nói về cố chấp, hai anh em nhà em đúng là giống nhau!”
Trong lúc Vương Đại Hổ và Tần Uyển Nhi ở trong phòng “kiên nhẫn” chờ đợi.
Bên ngoài hai mẹ con lại lâm vào một loại trạng thái căng thẳng.
Cũng không biết Lý Thanh Nhiên nói gì, Khổng Tú Mai kích động liên tục lắc đầu, khóc không thành tiếng.
Nhìn bộ dáng mẹ mình đau lòng như thế, trong lòng Lý Thanh Nhiên lại dâng lên một loại cảm giác vui sướng một cách quỷ dị, phảng phất như “phẫn nộ” tràn ngập trong lòng rốt cuộc cũng tìm được lối thoát, cơ hồ là không chịu khống chế của đại não hoá thành những lời cay nghiệt, một nhát lại một nhát cứa vào người phụ nữ đối diện.
“Bà vì sao lại tìm đến?” Lý Thanh Nhiên nghe chính mình dùng thanh âm băng lãnh nói: “Nếu đã quyết định vứt bỏ tôi, vì sao mười mấy năm sau lại tìm đến?”
“Không, Nhiên Nhiên, không phải như thế….” Khổng Tú Mai khóc, nói còn chưa xong liền bị Lý Thanh Nhiên lạnh lùng đánh gãy: “Phải rồi! Bởi vì con gái bà cần ghép thận, nên bà mới nhớ tới thằng con đã bị bà bỏ quên hồi lâu, phải không?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Nhiên Nhiên…. Đều là mẹ không tốt…. Mẹ sẽ bồi thường cho con, mẹ nhất định sẽ bồi thường cho con, chỉ cần con nguyện ý tha thứ, vô luận bảo mẹ làm gì mẹ cũng chịu.”
“Được!” Lý Thanh Nhiên đẩy kính trên mũi, trong ánh mắt thanh lãnh lần đầu tiên có một loại ác ý thuần tuý: “Chỉ cần bà trả lại thận cho Đại Hổ, những chuyện dĩ vãng tôi nguyện ý xoá bỏ.”