Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ngươi

Chương 20: Cướp Tẩu



Đêm hôm đó sau khi yến tiệc diễn ra hầu hết mọi người đều có chút men say đặc biệt là Hàn Khang Dụ, hắn cứ được hết người này đến người khác kính rượu với đủ các loại lý do trên đời khiến hắn không từ chối được. Khi tiệc tan, Hàn Khang Dụ gần như không thể tự mình trở về phòng nữa, hắn được thị vệ dìu về còn Cảnh Ninh vì không đủ tư cách tham gia tiệc nên chỉ có thể phục vụ các việc vặt ở bên ngoài. Mà Hàn Khang Dụ sao nỡ để người thương của mình chịu cực nên dứt khoác bảo y ở lại phòng mình rồi sai người đưa thức ăn đến.


Trên đường về hắn hết ngã trái ngã phải thì lại muốn nôn ra, nhìn không khác gì chỉ còn nửa cái mạng nhưng khi trở về phòng rồi thì trên người hắn ngoài mùi rượu còn chút nồng ra thì không còn chút biểu hiện nào của người say rượu. Hắn nhanh chóng tự mình tắm rửa thay đồ ở sương phòng rồi mới trở về phòng chính để ôm Cảnh Ninh. Cảnh Ninh từ lúc hắn đi đến nay luôn ngồi yên lặng trên ghế gần cửa sổ trầm tư. Vì đã nhớ lại chuyện của kiếp trước nên y hiểu rõ chuyện hôm nay sẽ xảy ra. Mặc dù Hàn Khang Dụ đã bảo y yên tâm, mọi chuyện hắn đã sớm sắp xếp rồi nhưng sự lo lắng của y khó lòng mà ngui được. Y còn định tự mình tìm cách giúp Hàn Khang Dụ tránh sự việc này nhưng cuối cùng y lại không dám hành động vì sợ chữa lợn lành thành lợn què.


Đến khi bản thân rơi vào cái ôm quen thuộc thì Cảnh Ninh mới dần dần hồi tỉnh, y xoay sang hôn nhẹ lên má Hàn Khang Dụ. Từ hồi nhớ ra chuyện nhiều kiếp trước thì y đã không còn ngượng ngùng nữa vì người này ngàn năm trước là bạn đời của y, hiện tại là người y yêu nên nếu có thể thì y chỉ muốn thể hiện toàn bộ tình yêu của mình dành cho người trước mắt.


Hàn Khang Dụ được Cảnh Ninh chủ động hôn thì lúc đầu có chút ngạc nhiên nhưng ngay sau đó liền vui như mở cờ trong bụng. Hắn xoay nhẹ mặt y thêm chút nữa để đôi môi hai người chạm được vào nhau sau đó Hàn Khang Dụ liền làm sâu hơn nụ hôn kia. Nụ hôn cháy bỏng mang theo biết bao cảm xúc yêu thương như ngọn lửa nhỏ đốt lên trong lòng cả hai.


"Nằm nghỉ chút đi, có lẽ chút nữa chúng ta cần đi xem kịch vui rồi"
Hàn Khang Dụ vừa nói vừa bế bổng Cảnh Ninh lên đặt xuống giường, sau đó cũng tự mình trèo lên ôm chầm lấy y nhắm mắt lại nghỉ ngơi.


Hàn Khang Dụ nói không sai vì còn chưa đến nửa canh giờ sau đã nghe tiếng người chạy đến chạy đi hết sức vội vàng. Hắn liền cùng Cảnh Ninh ngồi dậy thay y phục tiến về nơi đông người kia. Còn chưa đến nơi cả hai đã nghe tiếng khóc lóc của nữ nhân cùng tiếng ồn ào bàn tán.


Khi cả hai đến nơi mới thấy rõ Vương Ngọc Nhi cùng Hàn Khang Thừa đang y phục rối tung quỳ trước mặt hoàng thượng. Hàn Nguyên đế đang trầm mặt nhìn hai người vừa quỳ khóc vừa giải thích ở trước mắt, hầu hết mọi người đều nhận ra hoàng thượng đang cực kì tức giận.


Hàn Khang Thừa luôn miệng bảo mình bị người khác hãm hại, khi nãy rời khỏi yến tiệc gã liền trở về phòng mình đến khi tỉnh dậy thì không biết vì sao mình lại ở đây. Còn Vương Ngọc Nhi chỉ biết khóc lóc vì nàng biết trả lời thế nào đây, khi nãy có người tiến vào nàng cứ nghĩ là Hàn Khang Dụ nên còn vô cùng nhiệt tình nào biết khi mọi người xông vào đốt đèn lên thì lại thành Hàn Khang Thừa chứ. Hôm nay vốn dĩ bọn họ đã bày ra cái bẫy này cho Hàn Khang Dụ để hủy danh tiếng của hắn để hoàng thượng nghĩ hắn không biết tiết chế, người còn chưa thú về đã làm chuyện đồi bại. Nhưng ai biết đâu được chuyện lại thành thế này, nàng ngoại trừ khóc lóc ra thì chẳng còn biết giải thích gì nữa.


Đúng lúc này khi hoàng thượng còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Hàn Khang Dụ nãy giờ ung dung đi đến nhưng khi đến nơi lại trở nên hùng hổ tức giận tiến đến nắm lấy cổ áo Hàn Khang Thừa, nâng tay lên tặng gã mấy đấm
"Ngươi là huynh đệ của ta mà lại ngang nhiên làm chuyện đồi bại này với tẩu tử tương lai sao ? Ta có chỗ nào không tốt với ngươi hả ?"


Thật ra lúc đầu Hàn Khang Dụ định giả vờ đáng thương quỳ xin Hàn Nguyên đế điều tra cho rõ trả lại trong sạch cho bọn họ. Nhưng cuối cùng hắn nghĩ lại, như vậy thì quá giả rồi, với cả phụ hoàng vốn không yêu thương hắn bằng tam hoàng đệ này nếu có cơ hội điều tra chẳng may bọn họ kéo người chết thế thì sao. Với vả lại hắn cần làm cho bản thân mình thất thố thì mới khiến cho mọi người nghĩ hắn vẫn như trước đây chỉ biết ái tình mà không đủ mưu tính, như vậy thì mọi người sẽ bớt đề phòng hắn chút ít.


Hắn nện vài cú xuống mặt của Hàn Khang Thừa đều là dùng hết sức, mấy cú này là hắn muốn trả cái thù gã đã dùng cổ với Cảnh Ninh. Đến khi có thị vệ đến ngăn cản thì Hàn Khang Dụ mới dừng tay quỳ xuống xin tội trước Hàn Nguyên đế
"Là do nhi tử hồ đồ, thất thố. Mong phụ hoàng xử phạt"
Nói xong hắn liền gụ đầu xuống để cho không ai thấy được cảm xúc của mình lúc này.


"Hàn Khang Thừa, trẫm thật không nghĩ tới ngươi lại hồ đồ như vậy. Trẫm thật thất vọng về ngươi. Ngươi quay về chuẩn bị hôn sự thú Vương Ngọc Nhi vào phủ, sau đó thì chép một ngàn lần đạo đức kinh cho ta, không đủ thì đừng hòng ra khỏi phủ"


Hàn Khang Dụ nghe xong cách xử phạt thì thật muốn bật cười, đây là công bằng sao ? Hành vi cướp tẩu vậy mà chỉ chép một ngàn lần đạo đức kinh. Về thái độ bao che này nên tâm hắn đối với vị phụ hoàng này sớm đã chết từ lâu rồi.


Hàn Nguyên đế nói xong thì đưa mắt nhìn sang Hàn Khang Dụ thở dài rồi mở giọng khuyên bảo cứ như một người cha hiền
"Thánh chỉ ban hôn coi như hủy bỏ. Ta sẽ sớm tìm một mối hôn sự khác cho ngươi"


Hàn Khang Dụ nghe xong mừng còn không kịp nhưng vẫn giả vờ bi ai mà trả lời
"Chuyện hôn sự mong phụ hoàng khoan nhắc đến nữa. Tâm ta có chút lạnh nên hiện tại không thể thú một ai khác"
Dĩ nhiên là không thể thú ai khác rồi, hắn đã nói trừ Cảnh Ninh ra thì không thú ai. Cơ hội này rất tốt, để hắn tránh được những mối họa như ban hôn này.


Nhìn thấy Hàn Khang Dụ như vậy mọi người nhìn thấy đều không khỏi thổn thức. Hắn yêu thích Vương Ngọc Nhi khắp kinh thành không ai không biết, khó khăn lắm mới sắp mang được người về thì lại bị hoàng đệ mình cướp mất. Không ai dám lên tiếng nhưng trong lòng đều thầm mắng Hàn Khang Thừa không bằng cầm thú, cướp đoạt thê tử của huynh trưởng thì đánh khinh đến nhường nào.


Sau khi mọi chuyện giải quyết xong Hàn Khang Dụ mang khuôn mặt như đưa tang cùng Cảnh Ninh đi về. Đóng cửa phòng lại thì mặt hắn lại tươi cười vui vẻ như cũ, không nhanh không chậm cởi ngoại bào ra ôm Cảnh Ninh lên giường nằm.


"Ta đã nói là có tính toán cả rồi mà ngươi cứ lo lắng mãi"
Hàn Khang Dụ một tay kéo người ta vào lòng, một tay khác liền xoa xoa lưng y.


"Thì giờ ta đã không lo lắng rồi đây"
Cảnh Ninh thở phào nhẹ nhỏm vùi mặt mình vào lồng ngực rắn chắc kia chuẩn bị muốn ngủ.


Vì chuyện cướp tẩu của tam hoàng tử mà đại hội săn bắn đã kết thúc sớm hơn so với dự định. Chuyện ở trường săn bắn vốn chỉ có đám người hoàng tộc biết nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió nên rất nhanh tin tức chấn động này đã truyền khắp kinh thành. Người người không dám mắng thẳng nhưng đều âm thầm mắng sự đốn mạt của Hàn Khang Thừa và âm thầm tiếc nuối cho tình cảm chân thành nhưng đã bị hủy hoại của Hàn Khang Dụ, khiến người người nhà nhà đều đồng cảm với hắn. Hàn Khang Dụ cảm thấy bị người ta thương hại cũng không sao chỉ cần hắn không cần thú nàng ta vào cửa là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.