Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 53: Muốn tụ họp, nơi cưu trú nhỏ Trạch Nhiên



Editor: Linh Ngọc

Nơi cư trú nhỏ Trạch Nhiên.

Rõ ràng, đây là tên căn phòng nhỏ của Tô Nhiên và Tần Trạch.

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tuần, vài người trẻ tuổi quyết định lần nữa cùng nhau tụ tập một chút, động viên tinh thần cho đối phương.

“Chị.” Cô gái nhỏ phòng 1304, thắt hai bím tóc tỉ mỉ, làn da trắng noãn, vẻ mặt tươi cười chạy tới.

“Két ~” Trước bàn đọc sách, nguyệt lão kiêu ngạo ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kiêu căng, như nhắc nhở người con gái trẻ tuổi đang làm quyển “Mô phỏng kì thi tuyển sinh đại học trong ba năm”

Người con gái ngẩng đầu con, làn da trắng nõa trơn bóng như tuyết mùa đông, hơi thở xinh đẹp như ngọc đập vào mặt.

“Đình Đình?” Người con gái vỗ cái trán đầy đặn của cô gái kia, cười nhìn cô ấy.

“Chị, anh rể nói, ngày hôm nay có rất nhiều khách đến, muốn chị chuẩn bị một chút.”

“Khách quan trọng sao? Bọn Tiểu Hoàng a?”

“Không phải, hình như là từ nước ngoài đến, đây là đất nước mà chị muốn du học trong tương lai đó, ~~ hình như là tới từ nước Mỹ.”

“Vậy... là người nào?” Tô Nhiên rơi vào trầm tư. Đôi mắt đen láy của nguyệt lão nhìn chằm chằn người con gái này, nhưng thân thể đã sớm nhảy tới đỉnh đầu Đình Đình.

Đôi mắt Đình Đình di chuyển: “Chị, anh Tuấn Phong cũng tới sao?”

Tô Nhiên mỉm cười gật đầu, đứa trẻ này, ngày nào nghĩ tới anh Hoàng tới là la hét rùm beng vô cùng vui vẻ.

Cửa thư phòng kêu lên một tiếng mở cửa.

“Đình Đình, em ra ngoài trước đi, anh Tuấn Phong của em, mang cho em không ít quà tặng đâu.” Tần Trạch vững bước đi tới, tiện tay cầm cái áo mỏng, khoác lên vai Tô Nhiên.”

“Máy điều hòa hạ thấp xuống.”

Anh chăm chú nhìn bờ vai gầy yếu của Tô Nhiên, còn gương mặt thon gầy của cô, nhíu mày.

“Thi vào trường đại học thôi mà, không nên liều mạng quá!”

Anh luôn cảm thấy, từ lễ mừng năm mới tới giờ, người yêu nhỏ của anh rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái, thân thể gầy đi với tốc độ kinh người, da trở nên ngày càng trắng bêch, vốn da cô là làn da khỏe mạnh hồng hào, thân thể cũng ngày càng yếu ớt, giống như lá cây ngoài cửa sổ, nhẹ tênh... Giống như... Nháy mắt thôi sẽ bay đi, trốn vào giữa thế giới này, cũng sẽ không trở lại nữa

“Anh rể?” Đình Đình nhỏ giọng kêu một tiếng, Tô Nhiên mỉm cười lắc đầu với cô ấy.

Đình Đình không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhún vai, thầm nói một tiếng: “Gần đây anh rể yêu đến ngẩn người rồi.”

Nói xong tự mình ra khỏi thư phòng, tìm anh Tuấn Phong mà cô thích nhất.

Nguyệt lão lại bay đến bàn sách, có chút ác ý liếc nhìn Tần Trạch, cánh nó khẽ nhếch lên, giống như chỉ cần Tần Trạch có thêm một động tác với Tô Nhiên nữa thôi, nó sẽ liều mạng xông lên. Nhưng mà, cuối cùng vẫn bị giọng nói mềm mại của Đình Đình, còn có hạt thông nó thích nhất mê hoặc, nên đành phải ngoan ngoãn cùng Đình Đình ra ngoài.

Tô Nhiên nhìn biểu hiện đáng yêu của nguyệt lão, cười nhạo nói: “Lòng ghen tỵ của nguyệt lão, thật mạnh!”

Cánh tay vững chắc của Tần Trạch vòng qua eo Tô Nhiên, anh ngửi hương thơm trên mái tóc của Tô Nhiên, miệng ở bên tai Tô Nhiên thở nhẹ: “Em là của anh.”

“Đúng vậy, em là của anh.” Đôi mắt trong suốt của Tô Nhiên có chút bất đắc dĩ, mấy ngày gần đây anh luôn nói câu này rất nhiều lần, kế tiếp những lời này sẽ là...

“Không cho em biến mất!” Xen lẫn bá đạo còn có chút bất an.

“Được, được, một người sống sờ sờ như em, làm sao biến mất.” Khóe miệng Tô Nhiên nhếch lên, xem ra, quả nhiên là những lời này.

Tuy rằng bình thường cô luôn gặp phải giấc mộng kia, nhưng cô lại không lo lắng.

Bởi vì, cô vẫn luôn ở bên cạnh anh.

“Còn nữa da không nên quá trắng, như vậy mình mới xứng đôi chứ!” Tần Trạch hạ tầm mắt xuống.

“Này! Con gái da trắng nõn, đây là chuyện tốt! Nếu như em đen giống anh, có phải rất kỳ quái không?” Tô Nhiên buồn cười hỏi lại, những lời này, thật ra lần đầu tiên nghe được, nhưng mà, chồng cô thật là ngày càng bá đạo, tại sao da lại trở nên trắng, cô cũng không thể nào quản được mà.

“Dù sao thì anh cũng không cho phép!” Bàn tay của anh đang ôm thắt lưng cô siếc chặt vài phần, sau đó lay động nhỏ vài cái.

Ưm.. Làm nũng sao?

“Được rồi!” Thật sự phải thua anh rõ ràng đã là một sĩ quan khiến thủ hạ phải kính nể, lại có thể làm nũng với cô! Tô Nhiên dựa vào đầu Tần Trạch, nở nụ cười hứa hẹn.

“Nghe Đình Đình nói, hôm nay sẽ có khách đến từ nước Mĩ, là Tiểu Dực sao?”

Tần Trạch cà cà hương thơm trên đầu Tô Nhiên, khuôn mặt vô cùng dịu dàng: “Ừ”

“Không phải anh không thích anh ấy sao?”

“Đúng vậy nhưng là bạn của em mà.” Bàn tay Tần Trạch lại siết chặt thêm nữa, kham Tô Nhiên vào ngực của mình.

Tô Nhiên đưa lưng về phía anh, không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng nghe ra được, giọng nói của anh vẫn có mùi giấm chua.

Khóe miệng cô nhếch lên, nở nụ cười.

Tần Trạch nghe tiếng cười của Tô Nhiên, trong lòng càng hạnh phúc, hạnh phúc nhưng mà lại... Có chút đau đớn.

“Đứa ngốc, ba năm này, tuy rằng mỗi tháng anh đều chỉ gặp em có một lần, nhưng lại có thể cùng em tai tóc gần kề, sớm chiều ở chung, ăn cơm do em làm, uống rượu do em cất, nghe được tiếng kéo đàn của em, tặng em hoa, anh nghĩ mình thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, ba năm trong tiểu viện này, là ngày đẹp nhất của anh.”

Tần Trạch kề sát vào lỗ tai của Tô Nhiên, dịu dàng nhỏ nhẹ nói.

“Tần Trạch, nếu như có một ngày nọ em không bên cạnh anh nữa, anh còn thích tiểu viện này không?”

Tần Trạch nhếch môi, chìa tay kéo nhánh cây trên mái tóc Tô Nhiên xuống: “Anh nhất định sẽ hận chết em, Tô Nhiên! Căn nhà này mỗi một món đồ đều có liên quan đến em, anh nhìn thấy chúng nó nhất định cũng sẽ hận chúng nó đến chết, anh nhất định dùng một cây đuốc đốt chúng nó! Mắt không thấy lòng không phiền.”

“Anh thật là nhẫn tâm mà.” Tô Nhiên che đầu nói.

Tần Trạch há miệng, cắn vành tai Tô Nhiên, vén vài lọn tóc, làm cho tâm trí Tô Nhiên hoảng loạn.

Trời ơi, anh tìm được chỗ mẫn cảm của cô rồi.

“Vì thế, em phải ở bên cạnh anh mãi mãi.”

“Ừ.” Tô Nhiên tựa vào trong lòng Tần Trạch, nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác mà cô quen thuộc từ lâu, lại giống như mãi mãi, hơi thở như cây tùng bách luôn khiến cho cô an lòng... Hơi thở thuộc về riêng Tần Trạch.

Dưới núi truyền đến tiếng chó sủa, còn có tiếng người ồn ào.

“Xem ra là đã tới rồi.” Khóe miệng Tần Trạch nở nụ cười.

Trên còn đường nhỏ của sườn nói, có một chiếc xe màu đen, trên xe có tiếng cãi nhau.

“Hải Dương, phong cảnh núi này thật sự không tệ, đúng lúc hai người Tô Nhiên và Tần Trạch ở trong núi này, làm thần tiên quyến lữ thật là khiến cho người ta ước ao.” Một người con trai 17, 18 tuổi, thân cao khoảng 1m7, mái tóc màu nâu dưới ánh nắng mặt trời thật lấp lánh.

Từ Hải Dương nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi sau đó suốt một đường cũng không lên tiếng.

Ánh mắt Vương Dực vẫn trong suốt như cũ, nhưng lại tăng thêm một chút tự tin và hào phóng.

Đi Paris hai năm, gặp được một thế giới phong phú, kỹ năng cũng thay đổi tốt hơn, ngay cả trái tim cũng trở nên to lớn, trước đây còn có chút chấp niệm với Tô Nhiên, vô tình cũng đã để xuống rồi, đối với tin tức cô “ở chung” cùng Tần Trạch, chỉ ngạc nhiên và bình thản, chứ không thấy sợ hãi nữa.

Vương Ưu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đầu hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại phát sáng, chăm chú nhìn vào Vương dực và Từ Hải Dương.

Nhìn bộ dạng của Từ Hải Dương lạnh nhạt với Vương Dực, khóe miệng của anh khẽ nở nụ cười lạnh lùng.

Còn có người con gái gọi là Tô Nhiên kia...

Ở phòng bếp, cuối cùng ba nữ sinh cũng phải chuẩn bị, Tô Nhiên, Lý yến, Hòa Văn Phương hối hả bận rộn.

“Ách xì ~~” Tô Nhiên đang bố trí cái bàn thì hắt hơi một cái.

“Cảm lạnh sao?” Văn Phương quan tâm nhìn Tô Nhiên.

Tô Nhiên cười lắc đầu: “Không khí có chút lạnh!”

Lý Yến vỗ vai Tô Nhiên, lúc Tô Nhiên bưng món ăn đi vào phòng ăn, thì cau mày nói thầm với Hòa Nhật Phương: “Sao lại càng yếu ớt vậy chứ...”

Tại phòng bếp, bắt đầu những bước cuối cùng, gà nga thịt bạch chém, vịt hầm cách thủy, thịt heo cắt miếng đợi lát nữa là rau sốt thịt, cá chép ngâm nước tương khi chiên dầu ăn sẽ nổ mạnh.

Còn có chút rau xanh, nấm hương xào, thịt cà, chút ớt xanh, ướp món củ non, cà chua xào trứng gà, đậu tằm và ngô.

Tô Nhiên nhìn những thức ăn này, gật đầu, còn lấy rượu hoa mai của cô cất, mới xong chuyện.

Cách khoảng thời gian chuẩn bị không nhiều, một ngọn đèn xe nhói mắt chiếu đến.

“Có xe ~~ xe thật là đẹp mà!”

Dưới chân núi bọn nhỏ, đã bao lâu không nhìn thấy chiếc xe sang trọng như vậy, tất cả mọi người đều đuổi theo xe vừa chạy vừa kêu.

Tuy rằng dân quê thuần phác, nhưng người nước ngoài tới, dù sao cũng rất tò mò, càng không cần phải nói, người ngồi trong xe đẹp trai như vậy, người dưới chân núi,, đều vô cùng nghèo khó và giản đơn, tuy rằng đã có thể xây nhà mới, nhưng cũng phải cưới vợ, vay tiền mới xây được, càng không cần phải nói đến xe này, có chiếc xe gắn máy để đi, cũng rất là mốt rồi.

Chỉ chốc lát sau, đã có thật nhiều người đến vây xem.

“Xôn xao ——” Lúc ba người con trai đẹp lên sân khấu, tất cả mọi người đều phát ra tiếng khen ngợi.

Cả người Từ Hải Dương mặc một bộ đồ đen, chỉ có cổ áo là màu trắng, lộ ra áo lót bên trong, nút áo bên trong có một nút không gài, lộ ra vòng cổ bằng da, có vẻ có chút phóng đảng không kềm chế được, nhưng trên mặt anh có một cái kính mắt gọng vàng, đôi môi mỏng mỉm cười một cái, bề ngoài không chỉ tốt, mà giờ lại mang chút tà khí nho nhã, thật sự là người đặc biệt.

Còn Vương Ưu mặc bộ quần áo trắng bằng bông, quần đen, thoạt nhìn cả người đều dịu dàng và ấm áp, nhã nhặn lễ độ.

Vương Dực mặc một áo T-shirt có ô vuông màu vàng, đôi mắt đen nhìn rất tinh nghịch nhưng lại có hồn.

Tô Nhiên và Tần Trạch đứng ở cửa, hai vai kề sát, hai tay nắm chặt, mỉm cười làm cho ba người họ chấn động.

Vương Ưu Vương Dực, còn có Từ Hải Dương híp mắt, nhìn hai người họ đứng ánh sáng giữa ngày hè, bọn họ mỉm cười, dịu dàng mà thỏa mãn, hình ảnh hai người bọn họ kề sát nhau.

Giống như là một cặp vợ chồng đã kết hôn nhiều năm vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.