Năm thứ ba du học, ở nước Mỹ đang trong giai đoạn kinh tế khủng hoảng, Tần Trạch nhân dịp thị trường không ổn định vay tiền mua một căn hộ với giá thấp, khoảng chừng 50 vạn đôla, với giá tiền này ở Trung Quốc có thể mua được mấy cái biệt thự với quy mô lớn rồi, Tô Nhiên nhìn biệt thự hai tầng với hoa viên phía trước này cảm nhận sâu sắc sự chênh lệch giá phòng ở Trung Quốc và ở nước Mỹ qua các bài báo, quả thật là sự chênh lệch rất lớn nha.
Ở nước Mỹ với tiền lương trong một gia đình bình thường chỉ có thể mua được một ngôi nhà với một vườn hoa nhỏ phía trước như vậy, nhưng ở Trung Quốc với số tiền đó để mua biệt thự thì có thể là một phú ông.
Tô Nhiên rất hài lòng với ngôi nhà này.
Cô chỉ có hai yêu cầu đối với phòng ở.
Phải có một căn phòng hoàn toàn thuộc về cô, cô gọi căn phòng này là bao vây. Bên trong căn phòng này do chính cô thiết kế, người khác không thể đặt chân một chút nào vào căn phòng này, ngay cả Tần Trạch cũng không cho phép.
Những chuyện còn lại thì sao cũng được.
Tần Trạch tất nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu nho nhỏ này của Tô Nhiên.
Vì thế, sau nửa năm, Tần Trạch và Tô Nhiên cùng nhau chuyển đến căn phòng mới của bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng có một ngôi nhà thuộc về chính mình.
Tô Nhiên hỏi Tần Trạch: “Vì sao anh lại mua nhà sớm thế?”
Tần Trạch trả lời: “Thời điểm khi em tỉnh lại cũng là lúc anh cưới vợ.”
Năm thứ tư đi du học, Tần Trạch phát biểu luận văn tốt nghiệp của bản thân, luận văn lý luận về quan điểm tích phân kinh tế, bản luận văn này khiến cho giáo sư và những người trong giới kinh tế đều phải thốt lên kinh ngạc, những nhà số học nổi tiếng trên thế giới, nhà kinh tế học, cùng với một số học giả liên quan đến số học đều cùng nhau tìm kiếm vị du học sinh đến từ Trung Quốc này ___ Tần.
Thậm chí còn kinh động đến cả giới học thuật Trung Quốc.
Có thể nghĩ tới, ông lão Thành của chúng ta không có khả năng không biết chuyện này.
Đúng là, người mang tên Tần Trạch này, giống như là biến mất vậy, mọi người đều nghĩ mọi biện pháp để tìm kiếm anh ta, nhưng kết quả đều là tìm không thấy.
Thật ra lúc này, Tô Nhiên và Tần Trạch đang chìm trong mưa bom bão đạn, cửu tử nhất sinh.
“Tần Trạch, cẩn thận.”
Một viên đạn bay đến, bay qua vai của Tần Trạch đồng thời làm rơi nửa cánh tay của Tô Nhiên.
“Tô Nhiên.” Trong nháy mắt ánh mắt Tần Trạch trở nên đỏ ngầu.
Vung súng lục của mình, quay người một vòng truy kích người phía sau, sau khi tiếng súng vang lên, tất cả những người kia đều ngã xuống.
“Tần Trạch… Anh mạnh mẽ quá đi!” Tô Nhiên dùng cánh tay thỏ còn lại duy nhất của mình vỗ vỗ vào bả vai của Tần Trạch.
Tần Trạch rất không khách khí trừng mắt một cái nhìn Tô Nhiên: “Bị thương rồi đấy.”
Tô Nhiên tỏ ra như không có chuyện gì: “Có sao đâu, dù sao lúc này cũng đâu có đau.”
Tần Trạch tức giận nói: “Mỗi lần em bị thương, ngược lại người khổ sở lại là anh đấy.” Vừa nói vừa lấy ra kim chỉ trong ba lô đã sớm chuẩn bị tốt ra.
Tô Nhiên rất tự giác giơ cánh tay bị thương của mình lên trước mặt Tần Trạch.
“Tần Trạch, nhiệm vụ của anh hoàn thành chưa?”
“Ừ, hôm nay là trận chiến cuối cùng rồi, tài liệu cần thiết cũng đã lấy được rồi, cũng nên về nước nghe chỉ thị tiếp theo rồi.”
“Chớp mắt một cái đã bốn năm trôi qua rồi.”
“Em phải chịu uất ức rồi.”
“Không, có thể cùng anh sinh hoạt trong bốn năm không tách rời là những kỉ niệm đẹp nhất của em trong kiếp này rồi.”
“Lại nói linh tinh, về sau còn rất nhiều những kỉ niệm đẹp khác nữa.”
Trong lúc hai người nói chuyện, dưới kỹ năng may vá được rèn luyện trong bốn năm của Tần Trạch cánh tay bị gãy của Tô Nhiên đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Tô Nhiên vẫy vẫy cánh tay, thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng được quay lại thân thể trên nhân loại rồi.”
Tần Trạch chỉ chỉ vào đầu Tô Nhiên: “Con thỏ ngốc nghếch.”
Tô Nhiên cười khúc khích.
Bằng học vị của Tần Trạch tuyệt đối là hàng thật giá thật, rất nhiều giáo sư, trai đẹp, mỹ nữ, nhân vật phong vân trong trường học cùng chụp ảnh tốt nghiệp với Tần Trạch. Ngồi trên máy bay về Trung Quốc, Tô Nhiên chậc lưỡi hít hà: “Tần Trạch anh đi Mỹ bốn năm, thật là không lãng phí chút nào nha, được cả danh và lợi.”
“Đứa bé Mary kia, sau buổi bị anh đả kích kia trở nên thực tế hơn rất nhiều, lần trước nhìn thấy cố ấy đang quen biết với một thanh niên tên là Davy, ngược lại nhìn thấy rất xứng đôi nha.”
“Ừ, Davy là một người thanh niên tốt.” Tần Trạch nói tiếp một câu.
“Phụ nữ cứ nhất định phải tìm một người đàn ông làm mình đau lòng sau đó mới hạnh phúc hay sao?” Tô Nhiên nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.
Đôi mắt của Tần Trạch nhắm lại nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.
Đột nhiên hai người lại nghe thấy một âm thanh vui mừng vang lên: “Tần Trạch.”
Tần Trạch nhìn theo hướng của giọng nói, thì ra là Từ Hải Dương và Thành Nhạc Ninh.
Sao lại khéo như vậy cơ chứ.
Tần Trạch tháo kính mắt xuống, nhìn hai người cùng trên máy bay, cũng có một chút kinh ngạc: “Hải, thật khéo.”
Từ Hải Dương nắm chặt nắm tay đấm nhẹ vào ngực Tần Trạch.
“Người anh em, lâu rồi mới gặp.”
Sau đó ba người nhìn nhau cười.
Sau một lúc ba người cùng nhau nói chuyện mới biết được, hóa ra Thành Nhạc Ninh và Từ Hải Dương cùng nhau trải qua bao nhiêu mưa gió cuối cùng cũng đến được với nhau, ông Thành đã đồng ý đám cưới của hai người rồi.
Hỏi ra ông lão cố chấp kia tại sao lại đồng ý?
Thành Nhạc Ninh xấu hổ đỏ cả mặt.
Vẻ mặt lạnh lùng của Từ Hải Dương cũng lộ ra vẻ mất tự nhiên nhưng đầy ngọt ngào.
Sau đó, Từ Hải Dương ôm lấy vai của Thành Nhạc Ninh: “Nhạc Nhạc có rồi.”
“Có? Có cái gì cơ?” Tần Trạch trong lúc nhất thời không hiểu được lời lẽ đầy ẩn ý kia.
Trái lại Tô Nhiên lập tức hiểu ý, cười ha ha nói: “Nhạc Nhạc có bảo bảo của Từ Hải Dương rồi.”
Lúc này Tần Trạch mới hiểu rõ, cười nói: “Đúng là chuyện tốt, chúc mừng hai bạn, khi nào tổ chức hôn lễ?”
“Sau lễ tốt nghiệp, Tần Trạch, đến lúc đó nhất định cậu phải đến từ sớm nha.”
Tần Trạch cười như trăm hoa đua nở: “Được, khi đó nhất định tớ sẽ đến, hơn nữa còn mang theo một người nữa cơ.”
“Người nào? Tô Nhiên sao?” Thành Nhạc Ninh và Từ Hải Dương đều vô cùng mẫm cảm, trong lúc nhất thời đều vô cùng kích động.
Tần Trạch bảo trì bí mật, không chịu nói: “Đến lúc đó sẽ biết thôi mà.”
Ở đối diện, Thành Nhạc Ninh và Từ Hải Dương đều nắm chặt tay nhau, hay bàn tay không khống chế được đều run nên nhè nhẹ.
Một ngày đẹp trời, cành liễu đung đưa, tiếng ve réo rắt.
Tần Trạch mặc một chiếc áo sơ mi đen, thân hình thon dài, thanh thản đứng trước một giường bện màu trắng, gió mùa hè thổi tới mát rượi cả căn phòng.
Vẻ mặt anh mang theo sự nhu hòa, tràn đầy tình cảm.
Đầu ngón tay đi qua gương mặt của cô gái trên giường bệnh, đi qua hàng lông mày như lá liễu, cái mũi thẳng, cuối cùng lưu luyến ở cánh môi màu hồng không chịu đưa đi.
Anh cúi đầu hôn lên bờ môi cô.
Dùng hết tất cả tình cảm, đem bốn năm tương tư chuyển hết thành lửa nóng của dục vọng.
Đầu lưỡi anh cạy ra hàm răng của cô, đảo loạn trong khoang miệng như hồ nước của thiếu nữ.
Cô gái nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt từ từ trở nên hồng nhuận.
Lông mi rung động nhè nhẹ, đôi mắt từ từ mở ra.
Anh và cô nhìn nhau, sau đó cả hai người cùng cười.
“Mỹ nhân say ngủ của anh, cuối cùng em cũng đã chịu thức dậy.”
“Hoàng tử điện hạ, khiến cho anh phải chờ đợi rồi.”
Âm thanh của hai người đều có vẻ trầm thấp, tại ngày màu hè gió mát lại có vẻ êm tai đặc biệt mê người.
Ngày này, đều khiến cho hai người khắc sâu.
Nụ hôn của anh, môi cô thơm ngát, cô cười, trái tim anh cũng nở hoa.
Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc, truyện về con thỏ đã xong, kế tiếp là cuộc sống gia đình ngọt ngào sau khi cưới. Mọi người cùng tôi vung cánh tay hô lên, cuối cùng cũng đến ngày này rồi…..
Kết hoon~~~~~ bánh bao~~~~~ haha~~~~~~ ta mong đợi thật lâu thật lâu~~~~~