Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 7: Hẹn Hò, lần đâu tiên ở Kiếp Này



Tô Nhiên đã sớm đến chờ sẵn ở nhà ga, trước đây, cô luôn để anh phải chờ, nên lúc này, cô sẽ chờ đợi anh, chờ anh từ từ lớn lên, ngày càng ưu tú, ngày càng giỏi giang, để anh càng thích cô hơn.

Cuối tháng mười, tiết trời mát mẻ, Tô Nhiên buột tóc đuôi ngựa gọn gàng, vì mái tóc tự nhiên nên phần đuôi hơi cong một chút, phần mái thì kẹp một chiếc kẹp màu hồng, nhờ thế mà mái tóc có phần rối bời kia trở nên gọn gàng hơn nhiều.

Tô Nhiên nhìn mái tóc đuôi ngựa cháy vàng của mình có chút khổ sở, trước đây, cô chăm sóc tóc mình rất cẩn thận, vì lần nọ cô lang thang trên Taobao tìm được một loại thảo dược của dân tộc Thái, loại thảo dược này ngâm vào nước rồi dùng để ủ tóc sẽ có tác dụng rất tốt, hơn nữa giá cũng không đắt, chỉ 20 mấy tệ đã mua được năm lượng.

Cô dùng suốt một thời gian dài, mãi đến năm thứ tư đại học mới dưỡng ra được mái tóc đen bóng, hiền thục, trông như vừa đi làm tóc ở tiệm về vậy. Tiếc là lúc này cô muốn mua cũng không được, dù sao lúc này đừng nói Internet chưa phát triển, ngay cả Taobao cũng chỉ mới xuất hiện, không tính đến chuyện không đảm bảo, ngay cả hàng hóa cũng ít đến thảm thương, e là thảo dược mà cô cần tìm phải đợi thêm ít lâu nữa.

Tô Nhiên kéo kéo chiếc túi vải trên vai có chút tiu nghỉu.

Hôm nay cô mặc một bộ váy dài màu trắng, bên ngoài còn khoác một cái áo len màu vàng nhạt, chân mang giày da cũng màu vàng, cả bộ trang phục mang đến một cảm giác tươi mát dễ chịu.

Tuy bản thân tô Nhiên cảm thấy mình ăn mặc rất bình thường nhưng ở cái trị trấn nhỏ này lại không phải như vậy.

"Ài, cô bé kia là còn cái nhà ai, sao trước nay chưa từng thấy nhỉ, thật là đáng yêu, trông có vẻ mới mười hai mười ba tuổi nhưng mặt mũi xinh xắn quá." Một bác gái đi chợ một mình kéo một chú đang kéo xe xích lô hỏi.

"Chậc chậc, bà Lý à, đừng nói bà vừa mắt cô bé đấy chứ, bà đừng có không biết xấu hổ, con cái nhà bà đều hơn 20 cả rồi, cả ngày ăn chơi lêu lổng còn muốn đi cưới vợ hay sao?" Chú kéo xe kia nháy mắt trêu chọc bà Lý.

"Đừng có đùa nữa, nói thật đi, anh không biết cô bé kia là ai sao? Cô bé chỉ mặc bộ quần áo bình thường mà sao lại xinh đẹp thế nhỉ?" Bác gái kia trừng mắc nhìn chú kéo xe rồi lại chăm chú quan sát Tô Nhiên, càng xem càng thích thú.

"Nghe bà nói thế tôi cũng thấy cô bé kia cũng có gì đó giống giống... à giống với mấy người trên TV." Chú kéo xe sờ cằm ra vẻ suy nghĩ.

"TV? À à, Vương Tài, hôm nay xem ra chú nói đúng được một chuyện, cô bé này đúng là mang đến cảm giác như trên TV hay nói đó, cảm giác... cảm giác gì nhỉ? À..." Bác gái đang suy nghĩ bỗng nhiên vỗ đùi một cái nói tiếp: "Không không, phải là khí chất! Đúng rồi, chính là khí chất, cô bé này có một khí chất làm người xung quanh cảm thấy dễ chịu."

"Đúng, đúng, ha ha, bà Lý quả là người có hiểu biết, người đẹp, ăn mặc cũng xinh xắn, còn có khí chất đặc biệt, hay hay". Chú kia liên tục nói mấy chữ hay làm mấy ngươi xung quanh có chút giật mình.

Bất kể Tô Nhiên có bao nhiêu bình tĩnh đi chăng nữa nhưng bị nhiều người ở sau lưng lặng lẽ "khen ngợi" như vậy cũng không khỏi đỏ mặt.

Thật ra, bộ quần áo cô đang mặc rất là bình thường, nếu so với trước đây, nó có thể nói là bình thường của bình thường, nhưng không ngờ ở thời đại này lại khiến nhiều người giật mình như vậy.

Tô Nhiên vì quá xấu hổ nên quyết định tiếp tục giữ vẻ khiêm tốn.

Cô khẽ mỉm cười với những người đang bàn tán về mình, sau đó đi về phía một góc khuất ở nhà ga.

Khi cô bé đi qua bên kia đường rồi vẫn nghe thấy vài câu tán thưởng: "Cô bé kia thật lễ phép."

"Ừ, đúng là một đứa trẻ ngoan."

Gương mặt Tô Nhiên càng lúc càng đỏ.

Ngay lúc này, Tần Thạch thong thả đi đến, anh ta vừa đến nhà ga đã đưa mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng khi thấy Tô Nhiên trốn ở một góc khuất trong bóng râm thì hai mắt sáng bừng lên.

Tô Nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình thì ngẩng đầu, mỉm cười, hóa ra là chàng ngốc.

Cô vừa định lên tiếng, không ngờ Tần Trạch nhìn nhìn ngắm ngắm cô bỗng nhíu mày cướp lời: "Tô Nhiên à, mình thấy cậu nên mặc đồng phục thì hơn."

Tô Nhiên cứng người, hóa đá tại chỗ. Cô bỗng nhiên cảm thấy không ngờ tiết trời cuối tháng mười lại lạnh như vậy. Cái này gọi là nắng gắt cuối thu sao?

"Đây, cầm lấy, là phần sữa của hôm nay." Tô Nhiên đưa hộp sữa trong tay cho Tần Trạch, trong lòng thầm nhủ, cô là người rộng lượng, rộng lượng, rất rộng lượng, cô không phải trẻ con, không so đo với con nít, cô tự nói với bản thân mấy lần mới dập tắt được lửa giận trong lòng.

Tần Trạch vui vẻ nhận lấy, sau đó không nói gì thêm cứ thế cắn một góc của hộp sữa rồi uống sạch, không những thế còn tiện tay vứt vào một bụi cỏ ven đường.

Tô Nhiên tức giận nói: "Cậu uống sữa nhanh như vậy chứng tỏ thuộc dạng con trai ngay thẳng phóng khoáng, vậy mà lại vứt rác bừa bãi như thế sao? Thật là không thể nhịn được nữa mà."

Tần Trạch cười cười nói với vẻ như "có chuyện gì to tát đâu": "Làm gì dữ thế, ai cũng vậy mà, mình không vứt ở đây thì ở đâu? Đây đâu phải trường học, cậu cũng không thể làm gì mình, càng không thể phạt mình trực nhật, hơn nữa cậu nhìn xem ở đây làm gì có thùng rác nào?"

Ngụy biện, Tô Nhiên thầm nói xấu ai đó.

"Cho dù không có thùng rác nhưng người khác vứt lung tung không có nghĩa cậu cũng như thế." Tô Nhiên trừng mắt nhìn Tần Trạch, quyết không bỏ qua.

"Sao mình lại không được?" Tần Trạch có chút khó hiểu, hai mắt nhấp nháy.

"Bảo vệ môi trường là việc nên làm, dân chúng ta là vậy, đi đâu cũng làm theo số đông, thấy người ta làm sao thì mình làm vậy, nhưng lại không chịu đổi mới, sao chép tác phẩm của nước khác còn dám đắc ý huênh hoang rằng là sản phẩm của mình, thật đúng là làm xấu mặt quốc gia, haizz, mình nói hơi lạc đề chút nhưng chẳng lẽ cậu không biết đến cả người ngoại quốc khi làm những bản hiệu đại loại như "Xin đừng vứt rác, cám ơn." , thậm chí còn chú thích thêm một câu được phiên dịch thành tiếng Trung Quốc, đây là ý gì? Người nước ngoài muốn nói cho chúng ta biết, để chúng ta thay đổi thói quen của mình, thế nên người ta viết hẳn tiếng Trung để chúng ta có thể đọc được mà làm theo, cậu không thấy sao?"

Tô Nhiên nói một hơi thật dài, sau đó có chút thở hổn hển.

Tần Trạch nhíu mày không nói gì, đột nhiên vang lên một tiếng còi xe.

"Thôi được rồi, xe đến kia, chúng ta lên xe trước nói sau." Tần Trạch nhìn thấy xe vừa dừng đã muốn đi tiếp, bỗng có chút nôn nóng.

"Không cần, hết chuyến này vẫn còn chuyến khác, nhưng tật xấu của cậu phải thay đổi ngay, nếu không sau này sẽ thành thói hư không thể sửa được." Tô Nhiên biết nếu cô còn dung túng anh, sau này anh sẽ không xem trọng những lời cô nói nữa, tật xấu này có thể từ từ sửa nhưng những gì cô nói phải làm anh nhớ thật kỹ.

Tần Trạch nhìn Tô Nhiên với dáng vẻ y như "chiến sĩ một đi không trở lại", sẵn sàng hi sinh bất cứ lúc nào, đại loại giống kiểu "nếu cậu không nghe lời mình, mình chết cho cậu xem", vân vân và vân vân, nên sau đó, anh im lặng, gật đầu.

Anh đã bị cô đánh bại, không hiểu sao một cô bé mảnh khảnh, dịu dàng có chút yếu ớt, bình thường lúc nào cũng im lặng vậy mà cũng có một mặt kiên cường như thế này? Sao trước đây anh không nhận ra nhỉ?

Tần Trạch xoay người đi nhặt về vỏ hộp sữa mình vừa vứt ban nãy, lúc này nó đã dính lấp tấm những giọt sương, nhìn Tô Nhiên hỏi: "Vậy vứt ở đâu?"

Tô Nhiên lạnh nhạt đưa ra một túi nhựa, nói: "Vứt vào đây."

Vì thế, sau đó Tần Trạch phải cầm túi nhựa màu trắng, bên trong là một hộp sữa ướt nhẹp lại còn bẹp dúm, cùng Tô Nhiên ngồi đợi chuyến xe kế tiếp suốt nửa tiếng.

Sau khi lên xe, Tần Trạch vẫn miên man suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm nên chuyện ác nhân thất đức nào mà lại gặp phải một khắc tinh như thế này, bình thường trên lớp lúc nào cũng ép buộc anh làm một học sinh ngoan ngoãn, ra ngoài thì bắt anh làm một công dân tốt gương mẫu của quốc gia, trời ơi là trời.

Lại nửa tiếng sau, xe đã đến nội thành, Tô Nhiên nhìn khắp nơi nườm nượp người qua lại, cảm thấy thật mới mẻ, thật thú vị.

Hóa ra thành phố lớn của mười năm trước là thế này, tuy không phồn hoa náo nhiệt nhưng đã có chút dấu hiệu của sự phồn thịnh.

"A, là ở đây." Tô Nhiên và Tần Trạch rốt cuộc cũng tìm được cung văn hóa, Tô Nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, tinh thần vẫn vô cùng sảng khoái, trái ngược với cô, Tần Trạch ở bên cạnh đã mệt muốn ngất xỉu.

Sau khi hai người đến nơi, Tô Nhiên dựa theo địa chỉ của cung văn hóa mà cô có nhanh chóng đi tìm, nhưng mất tận hai giờ đi không ngừng nghỉ mới tìm được, hai chân anh đau nhức rã rời vậy mà cô nàng gầy gò yếu ớt bình thường hay im lặng, thỉnh thoảng bùng nổ quật cường vậy mà vẫn còn hưng phấn như vậy, anh quả thật phục sát đất mà.

"Cậu đi đăng ký đi, mình ngồi đây đợi câu sẵn nghỉ ngơi một chút luôn," Tần Trạch ngồi xuống băng ghế đá nói, bây giờ có chỗ ngồi nghỉ là sướng nhất, anh chẳng muốn đi đứng gì nữa.

Tô Nhiên thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tần Trạch lại âm thầm viết thêm một mục tiêu vào kế hoạch của mình, sau này phải bắt anh rèn luyện thể lực mới được.

Lát sau, Tô Nhiên đã đăng ký xong trở ra, cô đăng ký một gói học khá thực tế: nửa khóa cộng thêm kỳ nghỉ đông, tổng cộng 16 buổi, và một khóa thực hành đành violin sơ cấp, tổng cộng học phí là 1200 tệ. Đây là số tiền cô có thể bỏ ra được, hơn nữa còn dư 200 tệ, bấy nhiêu đủ để cô dùng đến kỳ nhuận bút kế tiếp.

Sau khi cô xong xuôi mọi việc liền kéo Tần Trạch đến quán mỳ Lan Châu kế nhà sách Tân Hoa, từ nãy giờ cô đã đói muốn ngất xỉu rồi.

Hai người ăn một bát lớn và một bát nhỏ mì thịt bò mới no bụng hài lòng.

Ban đầu Tô Nhiên vốn định trả tiền nhưng khi vừa ăn xong đã thấy Tần Trạch đứng dậy thanh toán, cô cũng không tranh giành hay nói thêm gì, đàn ông ra đường rất trọng sĩ diện, bất kể là lớn hay nhỏ, thể diện đều rất quan trọng.

Chàng ngốc của cô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, không sao, mấy bát mì này cũng không đắt lắm.

Chiều, Tô Nhiên kéo Tần Trạch vào nhà sách Tân Hoa định tìm mua một số sách.

Có điều, Tần Trạch sống chết không chịu vào.

"Rốt cuộc cậu có vào hay không?" Tô Nhiên lôi kéo một lúc lâu vẫn không lay chuyển được, cô bắt đầu có dấu hiệu mất kiên nhẫn.

Chàng ngốc của cô trước đây lúc nào cũng cố gắng học tập, mỗi lần cô thấy anh chăm chỉ như vậy lại hỏi sao anh nỗ lực lại không kềm được mà hỏi lý do. Nhưng lần nào anh cũng vuốt đầu cô và đáp một câu giống hệt nhau: "Cô bé ngốc, vì anh muốn sau này có thể mang đến cho em một cuộc sống thật tốt." Lúc ấy, nghe anh nói vậy cô chỉ cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng lúc này cô mới thật sự hiểu, một người ghét đọc sách, ghét những thứ nhàm chán như vậy mà có thể làm những chuyện như thế vì cô, lòng cô càng hạnh phúc và càng quyết tâm trân trọng anh hơn.

Tô Nhiên nhìn Tần Trạch trước mặt mình, đáy mắt bỗng có chút đau lòng.

"Này... cậu làm sao đấy?" Tần Trạch thấy Tô Nhiên bỗng nhiên đang hùng hùng hổ hổ lại xẹp xuống như bong bóng xì hơi có chút luống cuống.

"Không... không có gì!" Tô Nhiên lập tức phấn chấn tinh thần, trước đây những gì mình đã lướt qua thì bây giờ sẽ bù đắp lại, chỉ mới có bấy nhiêu khó khăn mà mình đã không chịu nổi rồi sao? Trước kia Tần Trạch bị mình tổn thương không chỉ có bấy nhiêu đây đâu.

Ngay khi hai người bọn họ cãi qua cãi lại ở trước nhà sách, một bóng người quen thuộc lặng lẽ xuất hiện, lạnh lùng nói: "Có muốn liếc mắt đưa tình thì tìm chỗ nào vắng vắng một chút, đừng đứng giữa đường cản trở người khác."

Tô Nhiên và Tần Trạch giật mình quay đầu lại nhìn, hóa ra là Tô Hải Dương!

Tần Trạch từng mắt nói: "Cậu đến đây làm gì?"

Từ Hải Dương lạnh lùng đáp, ánh mắt nhìn Tần Trạch như nhìn một thằng ngốc: "Tìm sách."

Ặc, đến nhà sách dĩ nhiên là phải tìm sách rồi, Tô Nhiên liếc mắt nhìn Tần Trạch đang tức điên người khẽ cười, chàng ngốc của cô thật đáng thương, cậu bé à, người nổi tiếng không dễ gây chuyện đâu.

"Haha, chúng mình không cản đường cậu nữa, đọc sách vui vẻ nhé." Tô Nhiên kéo Tần Trạch sang một bên, nhìn Từ Hải Dương khẽ cười nói.

Từ Hải Dương bình thản nhìn Tần Trạch nhưng khi đưa mắt đến Tô Nhiên lại dừng lại vài giây sau đó mới quay đầu đi, nói bằng giọng mũi: "Ừ."

Kế đó, hoàng tử u sầu của chúng ta vô cùng phong độ, nhẹ nhàng bước vào nhà sách Tân Hoa.

Mà phía sau anh chàng, Tần Trạch đang tức muốn bốc khói nhìn chằm chằm anh như muốn dùng ánh mắt mình đánh cho đối thủ mấy cái vậy.

"Đi vào!" Tần Trạch kiên quyết nói, cũng không chú ý đến Tô Nhiên, cứ thế vào chọn một quyển sách kinh tế rồi ngồi đối diện Từ Hải Dương, nhìn người kia với vẻ hùng hùng hổ hổ.

Tô Nhiên khẽ nuốt ngụm nước miếng, cậu ngốc, thực bướng bỉnh mà.

Cô lắc đầu rồi chọn một quyển sách Anh Văn, đọc được một lúc lại thở dài đi tìm thêm một quyển từ điển Anh Văn nữa.

Ba người cứ lặng lẽ ngồi đấy hết buổi chiều, thỉnh thoảng Tô Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn Tần Trạch khẽ mỉm cười. Tần Trạch cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Từ Hải Dương, sau đó bất mãn hừ vài tiếng rồi lại cúi xuống đọc sách. Thỉnh thoảng, Từ Hải Dương khẽ ngẩng đầu nhìn Tô Nhiên đang chăm chú đọc sách, thấy cô nhíu mày, thở dài vẻ khó chịu, không kềm được lại mỉm cười.

Chạng vạng tối, khi xe đến, Tần Trạch và Từ Hải Dương vẫn như nước với lửa, như kiểu gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh. Tô Nhiên đi bên cạnh thật không biết làm sao cho phải, nhưng khi cô thấy cậu bé Tần Trạch tức giận lòng lại vô cùng ấm áp.

Lần đầu tiên hẹn hò xem như viên mãn, nếu không có tình huống căng thẳng lúc sau, có lẽ sẽ còn hoàn hảo hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.