Cố Loan Loan nhìn về phía Trương Thành, khẽ trách: “Ai dà, thật là, bảo cậu đừng uống rồi mà còn uống.”
“Bác tài, dừng ở nhà thuốc phía trước một chút ạ.”
Thật vất vả đưa Trương Thành trở về, Cố Loan Loan và Tịch Duyệt đã kiệt sức, ai về nhà nấy.
“Đã về rồi à? Con tắm rửa nhanh đi rồi đến phụ làm sủi cảo.”
“Tối muộn còn làm sủi cảo làm gì ạ?”
“Mùa đông lạnh mà, mấy ngày nay thèm ăn nên nấu thôi.”
“À……” Cố Loan Loan gật đầu, ném di dộng lên giường, thay quần áo cũng bỏ ở trên giường, che mất di động.
Cô tắm rồi mặc quần áo ngủ đi ra, ngồi xuống ghế làm sủi cảo cùng cha mẹ, mải nói chuyện, liền quên luôn chuyện di động.
Diệp Cửu Chiêu lại gọi lần nữa, vẫn không ai nhận, anh cáu kỉnh lại muốn đập di động nhưng nhịn xuống.
“Lái xe nhanh lên.”
Lại một lần nữa thúc giục tài xế lái nhanh lên, sau khi xuống lầu liền gọi tài xế của công ty đến đón, tay anh hơi run, trong lòng nôn nóng bất an, không có biện pháp lái xe.
Đến nhà Cố Loan Loan ở thành phố C mất năm tiếng, gọi tổng cộng mười mấy cuộc điện thoại, đầu tiên là không ai tiếp, sau đó là không gọi được.
Loan Loan, Loan Loan!
Tới nhà Cố Loan Loan là ba giờ sáng, Diệp Cửu Chiêu không dám đi gõ cửa, đứng dưới tán cây đại thụ ở bên ngoài một lát.
Tài xế ở trong xe ngủ, Diệp Cửu Chiêu nhìn về phía nhà họ Cố tối đen như mực, liền rút một điều thuốc.
Mà người được Diệp Cửu Chiêu tâm tâm niệm niệm là Cố Loan Loan thì đang ngủ khì, đi ra ngoài lâu như vậy,---ll,,,eequy,,,,son,,,,,di động đã sớm hết pin, cô nằm ở trên giường liền ngủ, cũng không hề ngó di động.
Một giấc này ngủ tới hơn sáu giờ sáng, rửa mặt xong xuôi, lúc này cô mới thấy di động bị mình tùy ý bỏ ở trên ngăn tủ. Ách....Tối hôm qua, hình như đã quên gửi tin nhắn cho anh Cửu thì phải?
Cố Loan Loan cắm sạc, qua một phút đồng hồ, di động tự động khởi động. Lập tức hiện ra rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, đều đến từ một người.
【 Diệp Cửu Chiêu: Loan Loan? 】
【 Diệp Cửu Chiêu: Loan Loan, em ở đâu? 】
【 Diệp Cửu Chiêu: Loan Loan 】
……
Tất cả đều là “Loan Loan”, Cố Loan Loan liền gọi lại cho anh, mới một tiếng chuông đã có người nhận.
Đầu bên kia, vang lên tiếng nói khàn khàn của Diệp Cửu Chiêu: “Loan Loan……”
“Anh Cửu, thực xin lỗi, ngày hôm qua em ngủ quên mất, di động thì hết pin.”
Giọng cô tràn đầy áy náy, Diệp Cửu Chiêu cười khẽ, đáp: “Không có việc gì.”
Nhất thời có chút yên lặng.
Người bên đầu kia khẽ ho khan một tiếng, nói: “Loan Loan, anh muốn gặp em.”
“Hả?”
“Em có muốn gặp anh không?”
Cố Loan Loan hơi ngây ngốc, nhưng vẫn nói lời thật lòng: “Muốn.....”
Đầu kia vang lên tiếng kỳ quái, sau đó là hai tiếng thở dốc, Cố Loan Loan nghe thấy anh nói: “Vậy em kéo rèm che ra đi.”
Cố Loan Loan sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, “soạt!” kéo rèm ra.
Hốc mắt cô đỏ lên, chỉ thấy Diệp Cửu Chiêu đang giẫm lên mái che trước lan can, một tay giữ chặt khung cửa sổ phòng Cố Loan Loan.---ll,,ê,quy....don.....---Một tay khác cầm di động, vừa thấy cô, liền cười dịu dàng với cô.
“Loan Loan.”
Anh cười đến rất vui vẻ, khóe miệng nhếch sang hai bên, sườn mặt anh sắc xảo, góc cạnh rõ ràng, cười như vậy có vẻ hơi ngu ngốc.
“Loan Loan, xuống lầu đi.” Anh muốn ôm cô, muốn xúc cảm chân thật nói cho anh biết cô còn sống, cô là của anh.
Cố Loan Loan xuống lầu rồi Diệp Cửu Chiêu cũng xuống dưới, hơn sáu giờ sáng vào mùa đông, bên ngoài còn hơi tối trời.
Diệp Cửu Chiêu ôm chặt cô, ôm ở trong lồng ngực mình, tâm trống rỗng lập tức được lấp đầy.
Sống lại lần nữa, Diệp Cửu Chiêu giống như không có trái tim, tâm, can, tì, phổi, thận, tất cả đều là Cố Loan Loan, chỉ có cô ở bên người, anh mới có thể cảm giác được bản thân vẫn đang tồn tại.
Bị anh gắt gao ôm vào trong ngực, cảm giác được anh quyến luyến thật sâu, lần đầu tiên Cố Loan Loan cảm thấy, có lẽ anh Cửu còn yêu cô hơn cả cô nghĩ.
Hiện tại Cố Loan Loan xem ra, cô và Diệp Cửu Chiêu chỉ là đôi nam nữ trẻ tuổi quen biết nhau mới nửa năm, cô biết có thể anh yêu cô nhiều hơn cô yêu anh một chút.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là, tình cảm thật sự của Diệp Cửu Chiêu dành cho cô đã vượt qua sự tưởng tượng của cô, thế nên, sau này lại xảy ra chuyện khiến cô hối hận rất nhiều năm.
“Hoa Nhiễm…… Bọn nó……” Mẹ Cố nhìn về phía Cố Hoa Nhiễm, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt đen như mực.
Được rồi, giờ đôi cha mẹ này đang úp sát vào tường, từ cửa sổ nhìn đôi tình nhân nhỏ ở phía dưới.
Cố Hoa Nhiễm không nói lời nào, mẹ Cố lại nói: “Diệp Cửu Chiêu là đứa bé ngoan, nghiêm túc với Loan Loan, chúng ta hãy chấp nhận nó đi.”
“Không đươc, không được.”
“Ông đã quên lúc ông sinh bệnh, là ai tìm thầy thuốc cho ông sao? Còn có chuyên gia chắc chắn cũng do nó liên hệ.”
Cố Hoa Nhiễm hừ một tiếng, nghĩ nghĩ, đáp: “Vậy cũng không được, con gái tôi không thể bị bắt cóc dễ dàng như vậy!”
“Vậy ông muốn thế nào?”
“Chờ Loan Loan dẫn nó về đây đi……” Cố Hoa Nhiễm miễn cưỡng nói, ông không hề muốn con gái mình bị thằng nhóc thối đó lừa đi!
Mẹ Cố lườm chồng một cái,--ll..,,ê,quy,,,,don,,,,,----ông đã nói để Loan Loan tốt nghiệp rồi mới cho phép dẫn người về, Loan Loan lại nghe lời ông, vậy thằng bé nhà họ Diệp kia phải chờ mệt rồi.
*******
“Cái kia…...Cha mẹ, Tịch Duyệt và Trương Thành tới tìm con, chúng con muốn đi ra ngoài chơi……”
Cố Hoa Nhiễm đang đọc báo, hơi ngừng tay, đôi mắt lướt ra khỏi tờ báo, hừ lạnh một tiếng: “Đi đi, nhớ về ăn cơm chiều.”
“Vâng!” Cố Loan Loan nói xong, liền vui sướng chạy ra ngoài, nhìn qua trang phục, rõ ràng là đã sửa soạn qua.
“Loan Loan, đi thôi.” Tịch Duyệt nói rồi định kéo cô đi, Cố Loan Loan lại bất động, khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
“Cái kia…… Hôm nay có thêm người đi cùng chúng ta.”
Hai người kinh ngạc nhìn về phía cô, từ phía sau truyền đến một giọng nói: “Chào hai bạn, tôi là bạn trai của Loan Loan, Diệp Cửu Chiêu.”
Cố Loan Loan nắm tay Tịch Duyệt đang mang vẻ mặt mờ mịt, quay đầu nhìn về phía Trương Thành.
Tầm mắt hai chàng trai giao nhau, đồng thời nhíu lại.
“Trương Thành, bạn từ nhỏ của Loan Loan.”
Trương Thành vươn tay bắt tay với Diệp Cửu Chiêu, hai người vừa nắm liền buông ra, thoạt nhìn thực “Hài hòa”.
Diệp Cửu Chiêu đi về phía Cố Loan Loan, tự nhiên mà nắm tay cô, hỏi: “Lạnh không?”
Miệng thì hỏi nhưng lại cầm tay cô đút vào túi áo khoác, Cố Loan Loan cong môi cười. Trương Thành chỉ cúi đầu.
Mấy năm nay, thời đại biến hóa mau, mỗi ngày một dạng,trường cấp hai đã có sự thay đổi lớn so với lúc trước. Bọn họ chưa tiến vào, ở cửa nhìn nhìn.
“Cây hòe đó đã bị di dời đi rồi.” Cố Loan Loan nhẹ giọng nói.
“Thật đáng tiếc.”
Trương Thành đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Loan Loan, nói: “Cậu còn nhớ năm đầu yêu cầu phải ở trọ trong trường, cậu.....”
Cố Loan Loan rút tay từ trong túi Diệp Cửu Chiêu ra, muốn đi đánh Trương Thành.
Diệp Cửu Chiêu híp mắt, đen mặt, hỏi: “Loan Loan…Lúc ấy có phải đã khóc hay không?” Bước lên một bước,---ll,,eequy....donnn----giữ chặt Cố Loan Loan, khẽ cười.
Cố Loan Loan dậm chân, mặt đầy xấu hổ, đáp: “Lúc ấy còn nhỏ……”
“Em đó.” Anh ôm cô vào lòng, Cố Loan Loan thấy hai người kia đang nhìn, có chút ngượng ngùng giãy dụa.
Trương Thành không cười nữa, hoàn toàn im lặng.
Giữa trưa, mấy người liền dùng cơm ở một cửa tiệm trong ngõ nhỏ gần trường cấp hai.
Quán ăn này đã mở mười mấy năm, đã từng nhìn qua từng lớp học sinh của trường, nhìn cây hòe bên ngoài sân từ càng ngày càng cao, đến khi bị dời đi.
“Trước kia em thích nhất quán này, đáng tiếc chỉ có thứ sáu được nghỉ về nhà mới ăn một lần và cuối tuần trước khi quay về trường mới được ăn nữa.” Cố Loan Loan liếm liếm môi, vẻ mặt đầy khát vọng, hương vị trong trí nhớ nghĩ, muốn nghĩ lần nào là ăn lần đó.
Bốn người đi vào cửa, ngồi xuống.
Diệp Cửu Chiêu nhìn nhìn khắp nơi, lại nhìn về phía ông chủ, hỏi: “Thực đơn đâu ạ?”
“Ha.” Trương Thành cười lạnh một tiếng.
“Nơi này không có thực đơn, ngài Diệp ăn quen khách sạn xa hoa, sợ là không thể ăn được đồ của quán nhỏ này.”
Không chờ Diệp Cửu Chiêu nói chuyện, liền hô một tiếng với ông chủ: “Chú Vương! Cho hai bát súp đỏ nóng trong, một bát súp đỏ. Ngài Diệp, anh muốn ăn gì?”
Diệp Cửu Chiêu nhíu mày, bọn họ nói là tiếng địa phương, tuy rằng anh miễn cưỡng nghe hiểu được, nhưng lại không hiểu là súp gì.