Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng

Chương 26: Diệp Gia Lâm



Cố Loan Loan xua xua tay, nhặt túi lên định đi, lại bị đối phương duỗi tay giữ chặt.

“Làm gì vậy? Có bệnh à!”

Tránh ra, người đàn ông ngượng ngùng thu tay về, nhìn cô, nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, có thể xin tên của cô không?”

Cố Loan Loan không kiên nhẫn, đáp: “Cố Loan Loan.”

Trái tim Đỗ Quân Khôn lại co rút, đau đớn, trong lòng không ngừng nói: Đừng để cô ấy đi.

Cố Loan Loan bước đi nhanh, Đỗ Quân Khôn đuổi kịp, vội vội vàng vàng tìm tấm danh thiếp rồi nhét vào túi xách của cô.

“Xin nhớ kỹ, tôi tên là Đỗ Quân Khôn.”

Người này có phiền hay không hả, không phải là muốn chào hàng đó chứ? Cố Loan Loan đi thẳng về phòng, ném lời của anh ta ra sau đầu.

Ở phía sau, người kia nhìn theo bóng lưng cô, chợt ôm ngực. Hơn hai mươi năm, lần đầu tiên có tình cảm mãnh liệt như vậy, Đỗ Quân Khôn không hiểu, anh ta tạm thời nghĩ là ‘Nhất kiến chung tình’ (vừa gặp đã yêu) đi.

Cố Loan Loan, Cố Loan Loan……

Mà bên này, Cố Loan Loan vừa đi đến cửa phòng, Diệp Cửu Chiêu đã mở cửa, vừa thấy cô liền cười nói: “Em vẫn chưa về, anh còn định đi tìm em đây, sao lại đi lâu như vậy?”

Cô lắc đầu, đáp: “Không có việc gì, vào đi thôi.”

Diệp Cửu Chiêu cầm tay cô, dẫn cô đi vào, Liễu Nghệ nhìn bọn họ tay trong tay thì có chút ghen ghét. Cô ta quen biết cả một đám con nhà giàu mà chưa từng thấy ai quan tâm đến bạn gái như thế.

Đồ ăn đã chọn xong, đang được mang lên, người phục vụ đều rót một rượu vào chén đặt ở trước mặt mỗi người, đến Cố Loan Loan thì bị ngăn cản.

“Cho cô ấy cốc sữa bò ấm hoặc là nước sôi để nguội.”

“Vâng.” 

Người phục vụ đi chuẩn bị, có người liền trêu chọc bọn họ: “Anh Cửu đối với chị dâu thật sự không chê được!”

Diệp Cửu Chiêu không nói lời nào, trước tiên cầm bát múc canh cho cô, rồi nhẹ nhàng ghé sát tai cô: “Hôm nay anh có thể uống rượu không?”

Cố Loan Loan cong môi cười, đáp: “Hôm nay cho phép anh uống một chút.”

“Tuân mệnh, Nữ vương đại nhân.”

“Ai da, hai người nói gì thế, cười đến vui vẻ ghê ~” Tôn Hạo Dương giống như nhắm vào bọn họ, lại bắt đầu trêu chọc.

Cô bé bên cạnh Hạo Dương nhéo nhẹ cậu một cái, cô gái ấy có khuôn mặt tròn tròn, bộ dạng rất là đáng yêu.

Diệp Cửu Chiêu nâng chén, nói với Tôn Hạo Dương: “Nàng dâu nhỏ vốn là để cưng chiều.”

Hai người liền chạm cốc rồi uống cạn.

“Nàng dâu nhỏ.....Ha ha ha, chị dâu, anh Cửu đã coi em thành bà xã rồi!”

Trình Trang cũng nâng ly rượu, đụng Liễu Nghệ một cái,--,,,llee,,qy,,,do,,,,----cô ta cũng vội vàng nâng chén, nói: “Chúng ta kính chị dâu một chén, xin nhận tội với chị dâu.”

Trước mặt Cố Loan Loan chỉ có cốc nước, cô cầm lên, cười nói: “Không có việc gì.”

Chuyện này coi như là cho qua, nhưng Diệp Cửu Chiêu còn lạnh lùng liếc Liễu Nghệ một cái, cô ta sửng sốt, có chút sợ hãi khó hiểu.

Diệp Cửu Chiêu chăm sóc cho Loan Loan, lúc thì chọn đồ ăn, lát lại lột vỏ tôm, cho nên rất nhanh cô đã ăn no. Thấy Diệp Cửu Chiêu vẫn luôn bận tâm trò chuyện với mình, nghĩ lại đây là bữa cơm chia tay của bọn họ, liền nhẹ nhàng nói với anh: “Các anh ăn đi, em sang phòng bên cạnh xem TV.”

Diệp Cửu Chiêu nhìn cô một cái, cười một tiếng, nói: “Đi đi, chờ anh một lát thôi.”

“Không sao, anh cứ từ từ chơi đi.”

Đây là phòng ăn, bên cạnh còn có một phòng nhỏ, có bàn trà sofa, lúc chờ đợi còn có thể ngồi đó xem TV.

“Ai da, em cũng ăn xong rồi, để em đi cùng Loan Loan.” 

Liễu Nghệ đứng lên, thấy Diệp Cửu Chiêu không tỏ thái độ gì, liền đi theo Cố Loan Loan. Các chàng trai tiếp tục uống rượu, mấy nữ sinh khác cũng lần lượt kéo sang phòng bên cạnh.

Liễu Nghệ khẽ đụng nhẹ Cố Loan Loan, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi cô: “Này, cô làm thế nào mà khiến người đàn ông ngang tàng như Diệp Cửu Chiêu nghe lời đến vậy?”

“Cái gì?” Ngang tàng?

Mấy cô gái khác cũng dồn anh mắt qua đây, cô gái có khuôn mặt tròn tròn chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm cô, trong mắt tất cả đều viết: Mau nói đi mà.

Cố Loan Loan: “……”

“Anh Cửu vẫn luôn như thế, tôi chẳng làm gì cả.”

“Không phải chứ, cô học năm mấy rồi?”

“Năm nhất.” Đây là cô gái mặt tròn đáp, cô ấy cũng học ở đại học D, ở trường học cũng khá quen mặt Cố Loan Loan.

“Vậy hèn chi, trước kia Diệp Cửu Chiêu ở năm nhất, năm hai, còn ngang tàng hơn Trang Tử nhiều!”

Mọi người bất giác tụm lại, nhìn Liễu Nghệ.

“Chắc biết đường vòng sau núi kia chứ, trước kia, đám người Diệp Cửu Chiêu đua xe, chỉ có mình anh ấy dám tăng tốc độ,---lll...ê..qu....yy,,,,do^^nn,,----cụ thể ít nhiều thì tôi quên mất rồi, dù sao cũng là tốc độ mà đám người Trang Tử không ai dám tăng đến.”

“Còn cả sau đó anh ấy từng bị đâm xe, ngay lúc đang đua xe, ngày đầu tiên bị đâm, hôm sau lại tiếp tục như chẳng có chuyện gì, chậc chậc, còn cả.... ...”

“Diệp Cửu Chiêu là người ngang tàng nhất mà tôi từng gặp, không ngờ bây giờ ở trước mặt Loan Loan, lập tức biến thành chàng trai ngoan của thế kỷ!”

Cố Loan Loan chớp đôi mắt mù mờ, người này đang nói về anh Cửu sao? Anh Cửu mà lúc trước đi đường cao tốc còn dùng tốc độ rùa bò sao?

Trước đó Liễu Nghệ đã quen bọn họ, muốn theo đuổi Diệp Cửu Chiêu lại không có can đảm, sau đó lại cảm thấy Trình Trang không tồi, hiện tại đã tóm được tròn một tháng, hai người luôn đi cùng nhau.

“Tôi thật sự không biết anh ấy của trước kia.....Tôi vẫn luôn nghĩ là anh ấy rất dịu dàng.....”

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Cố Loan Loan nói ra những lời này, những người khác đều trợn tròn mắt.

Anh Cửu......Dịu dàng....Mợ nó, cô đùa chúng tôi à?

Liễu Nghệ thở dài, nói: “Thật hâm mộ cô, Diệp Cửu Chiêu đối xử tốt với cô nhưng hung ác với người khác, cũng chưa có ai dám đi thổ lộ với anh ấy, điểm này thì Trang Tử không thể sánh bằng, anh ta luôn lưu tình ở khắp nơi.”

Cô nàng Liễu Nghệ này giống hệt quả pháo nổ, oang oang kể ra bao nhiêu người muốn tán đổ Trình Trang, Trình Trang đối xử với mình tốt thế nào, lấy dây chuyền, túi xách ra khoe khoang một hồi.

“Loan Loan, Diệp Cửu Chiêu giàu có như thế, chắc là mua cho cô rất nhiều đồ xịn nhỉ?”

Đôi mắt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, không phân biệt được là thật sự tò mò hay là châm chọc, những nữ sinh khác đều nhìn qua đây.

Cố Loan Loan dừng một chút, híp mắt nhìn Liễu Nghệ. Còn có cái gì không hiểu, toàn thân cô không có một món đồ xịn nào, cô gái này chỉ muốn thấy cô xấu mặt mà thôi.

Lắc đầu, cong môi cười, đáp: “Anh ấy chưa từng mua cho tôi đồ quý giá gì, nhưng mỗi tháng đều mua băng vệ sinh cho tôi.”

Nụ cười của cô có phần châm chọc, đè thấp giọng, vẻ mặt tràn đầy ý cười và niềm hạnh phúc. Liễu Nghệ cứng đờ, phối hợp cười cười.

Những tên đàn ông nhà giàu đó, mua quà tặng đắt tiện chỉ là tiện tay, muốn bọn họ gạt bỏ sĩ diện để đến siêu thị mua băng vệ sinh cho bạn gái, vậy tình cảm phải sâu đậm đến cỡ nào?

“Chị Loan Loan......Chị thật hạnh phúc.” Em gái mặt tròn tròn vươn bàn tay bụ bẫm kéo góc áo cô, nói.

Cố Loan Loan cười với cô bé, anh Cửu nói rất đúng, phụ nữ không cần sợ người khác ghen ghét, chỉ sợ cô không có thứ gì khiến người ta ghen ghét mà thôi.

Chỉ cần bọn họ không tổn thương mình, ghen tỵ chỉ là do bọn họ tự tìm tức giận mà thôi.

……

Các chàng trai sắp phải chia tay nên uống quên trời đất, mấy cô gái thì ngồi trong phòng nhỏ tám chuyện. Liễu Nghệ không còn ‘ngấm ngầm hại người’ hỏi cô thêm gì nữa, chỉ nói người này người nọ, cũng đến chín giờ rồi.

Diệp Cửu Chiêu dắt Cố Loan Loan nói lời tạm biệt với mọi người, liền gọi taxi về, hai người còn phải đi xem chỗ anh ở nữa.

Anh nắm chặt tay cô, ban nãy bọn họ không ở cùng nhau khoảng một tiếng rưỡi, may mắn anh biết cô đang ở phòng bên cạnh nên trong lòng đã an ổn nhiều.

Nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên hôn nhe, miệng lẩm bẩm: “Loan Loan……”

Cố Loan Loan đỏ mặt, tối muộn còn đến phòng ở của người đàn ông độc thân là một chuyện rất nguy hiểm,---ll,,,,e,,q,,,,y,,,d,,,nnn---nhưng là Diệp Cửu Chiêu thì có thể khiến cô yên tâm, dưới đáy lòng biết anh vĩnh viễn sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì khiến cô tổn thương.

Dũng khí này cũng là do anh cho cô đi.

Diệp Cửu Chiêu đã uống khá nhiều rượu, nhưng anh không có say, ngược lại đầu óc còn vô cùng tỉnh táo. Đời trước, rất nhiều lần muốn uống say đều không thành công, đời này sống lại, thế nhưng vẫn không uống say được.

Diệp Cửu Chiêu vẫn luôn chỉ dẫn xe đi đến cổng chung cư, ở đó rất gần trường học, đi đường hơn mười phút liền đến. Bên ngoài có không ít cửa hàng, cách đó không xa còn có chợ lẻ và siêu thị lớn.

Loan Loan còn ở đại học ba năm nữa, anh liền ở bên này, cách cô gần một chút.

Mọi người đều nói muốn bắt được lòng một người thì phải giữ lấy dạ dày của cô ấy trước, đời trước học được tay nghề, đời này, rốt cuộc đã chờ được người mà anh muốn nấu cho ăn rồi.

Nghĩ vậy, lại hôn một cái lên tay cô, nghiêng đầu tựa vào bả vai cô.

Anh Cửu uống nhiều quá sao?

Cố Loan Loan luồn tay ra sau lưng anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, hỏi: “Uống nhiều quá nên khó chịu à?”

Đối phương lắc đầu, không nói lời nào, cọ cọ.

Xe tới rồi, Diệp Cửu Chiêu ngồi dậy, trả tiền xong liền dắt cô xuống xe. Chung cư có cổng lớn, có bảo vệ, bên trong được phủ xanh khá ổn, khắp nơi đều là cây, là hoa cỏ.

Rẽ trái, tòa nhà ba tầng đầu tiên chính là phòng anh mua, ba phòng một sảnh, không lớn không nhỏ, lớn thì quạnh quẽ, nhỏ thì quá chật chội.

Bên trong trang trí lại càng thêm ấm áp, trên sofa còn đặt hai con thỏ bông lông xù lớn, một hồng một trắng, lại nhìn đèn treo và đèn tường, giấy dán tường, đều là kiểu trang trí cho con gái.

Cố Loan Loan vừa liếc mắt nhìn qua đã vô cùng yêu thích.

“Anh Cửu, anh trang trí phòng mình ở theo kiểu con gái như vậy để làm gì chứ?”

Diệp Cửu Chiêu ôm cô từ đăng sau, nhẹ giọng đáp: “Muốn em thích sẽ đến thăm anh nhiều hơn.”

“Phì.” Cố Loan Loan cười ra tiếng.

“Tiểu Cửu tử yên tâm, Ai gia sẽ thường xuyên tới thăm ngươi.”

Giọng Diệp Cửu Chiêu khàn khàn, trong giọng nói đều là ý cười, anh nói: “Được…...Nương nương, chờ ngài tới sủng hạnh nô tài.”

Anh nói chuyện, Cố Loan Loan cười đến cong eo, thần thái sáng lán.

Bạn có thể tưởng tượng ra khi nam thần Diệp luôn nghiêm trang mà nói ra những lời đó sẽ khiến người ta muốn cười thế nào không?

“Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, anh đưa em về, muộn rồi, chờ lát nữa là không vào cổng được đâu.”

Cố Loan Loan gật đầu, lại dừng một chút, đêm nay uống nước nhiều, hơi không nhịn được, bèn nói: “Em đi vệ sinh một chút.”

Cô mới vừa vào phòng vệ sinh, di động trong túi xách liền kêu vang, Diệp Cửu Chiêu lấy ra, nói: “Di động kêu, là bạn cùng phòng em.”

Anh hô một câu, sau đó đôi mắt hơi sáng lên, ẩn chứa ý cười, đáp: “Anh nhận giúp em nhé~”

Còn ở trong WC, Cố Loan Loan: “……”

“A lô.”

Bên đầu kia im lặng một lát, qua mười giây đồng hồ, mới nói: “Thực xin lỗi! Gọi lộn số! Tút...tút....tút.....” Cúp máy!

Diệp Cửu Chiêu: “……”

Một phút đồng hồ sau, điện thoại lại vang lên, Diệp Cửu Chiêu tiếp điện.

“A lô.”

“Xin hỏi Loan Loan có ở đó không?” Đã thay một giọng nữ khác,---....ll....ê,,,q...u...yy,,,do,,,nnnn--không phải người vừa rồi, nói chuyện thật cẩn thận, lại khó nén kích động.

“Cô ấy ở trong nhà vệ sinh, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về.”

“À, à, vâng, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Bên đầu này, Đường Tĩnh tắt máy, sửng sốt ba giây, hét toáng lên: “A a a!!! Là Diệp Cửu Chiêu!”

“Mình đã nói là giọng nói giống mà!” Cuộc gọi đầu là của Diêu Lâm.

“Cho nên…… Đã trễ thế này…… Loan Loan và Diệp Cửu Chiêu……Ở bên nhau…… Còn muốn…… Đưa Loan Loan về?!”

“A a a! Cố Loan Loan!!!”

……

Cố Loan Loan chậm rãi đi ra, trừng anh một cái, xong rồi xong rồi, lúc này trở về có chút đau khổ rồi.... ...

Khóe miệng Diệp Cửu Chiêu vương ý cười, nhẹ nhàng bỏ di động vào túi, cảm giác tinh thần khoan khoái.

Hửm? Danh thiếp của ai vậy?

Diệp Cửu Chiêu cầm ra, vẻ mặt tươi cười lập tức cứng đờ, tay xiết chặt tấm danh thiếp, trời đất quay cuồng một hồi. Tay ấn trên sô pha, ổn định đôi chân đang run rẩy, sắc mặt liền tái nhợt.

Run rẩy giơ tấm dang thiếp lên, hướng về phía ánh đèn, chớp chớp đôi mắt chua xót, cố gắng đọc hiểu ba chữ kia.

Đỗ Quân Khôn. Không phải nhìn lầm, thật sự là Đỗ Quân Khôn……

“Anh Cửu? Anh làm sao vậy?”

Cố Loan Loan sốt ruột tiến lên đỡ anh, hỏi: “Anh Cửu, anh Cửu, có phải thân thể khó chịu hay không? Chúng ta đi bệnh viện đi.”

Diệp Cửu Chiêu nương theo sức cô mà ngồi xuống, cầm tấm dánh thiếp, hỏi: “Em quen....Người này sao?”

Trong câu hỏi có vài phần sợ hãi, rõ ràng không nên như này, không phải lần đầu tiên bọn họ (Loan Loan và Đỗ Quân Khôn) gặp nhau là dịp Lễ Quốc khánh khi Loan Loan lên năm hai sao?

Anh đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó sẽ dẫn Loan Loan trở về, hoặc là cùng nhau đi du lịch, tránh xa đại học D, tránh xa Đỗ Quân Khôn.

Tại sao lại như vậy?

Diệp Cửu Chiêu cố gắng mỉm cười, vuốt tóc cô, hỏi: “Loan Loan, em quen người này sao?”

Cố Loan Loan nhìn về phía danh thiếp, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, đáp: “À, là người kia, hôm nay ở khách sạn, em gặp phải một bệnh nhân tâm thần.”

Gặp qua…… Diệp Cửu Chiêu cười càng gượng ép.

“Vì sao.....Anh ta lại cho em danh thiếp?”

“Em cũng không biết, em cũng không để ý anh ta nhét danh thiếp vào thế nào nữa?”

Vẻ mặt Cố Loan Loan thoạt nhìn có vài phần không vui, Diệp Cửu Chiêu cố gắng phân biệt, cuối cùng toàn bộ hóa thành một nụ cười, nói: “Anh và người này có xích mích, anh sợ anh ta lợi dụng em để đối phó với anh, em nên cẩn thận với anh ta một chút.”

Cố Loan Loan trợn to mắt, vội hỏi: “Có xích mích với anh?! Chả trách hôm nay cứ muốn làm quen với em, không chừng có ý đồ xấu gì nữa đây?”

Trên mặt Diệp Cửu Chiêu gần như mất hết huyết sắc, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Đời này Loan Loan là của anh, của Diệp Cửu Chiêu anh, Đỗ Quân Khôn đừng hỏng mơ tưởng!

“Loan Loan……Anh muốn kết hôn với em......”

“!!!”

Cố Loan Loan ngốc rồi, cái gì vậy?

……

Diệp Cửu Chiêu đưa cô đến dưới ký túc xá, nhìn cô đi lên mới rời đi. Đỗ Quân Khôn đã xuất hiện, anh phải chuẩn bị tốt mọi thứ mới đươck.

Lúc Cố Loan Loan trở về phòng, mọi người đều chưa ngủ, cô vừa tiến vào, họ đều mở to mắt nhìn cô, không nói một lời.

Cô lộ vẻ xấu hổ, giành trước nói chuyện: “Mình đi tắm rửa một cái!” Cầm đồ, đi thẳng vào phòng tắm.

Một phút sau.

“A a a a a! Mình sai rồi! Mình khai!”

“A ha ha ha, đừng cù! Mình sai rồi.”

“Mình nói! Mình nói! A, a, a....”

……

“Cho nên… Diệp Cửu Chiêu là bạn trai cậu, vị bạn gái thần bí của nam thần Diệp chính là cậu?”

Đường Tĩnh chớp chớp mắt, ý cười trên mặt chỉ khiến cả người nổi da gà.

“Đúng……”

“Mời khách! Kêu nam thần mời!”

Cố Loan Loan lấy di động ra, bấm số, vang lên hai tiếng đã có người nhận. Giọng nói dịu dàng của Diệp Cửu Chiêu truyền đến: “Làm sao vậy? Loan Loan.”

“Các cậu ấy kêu anh mời khách!”

Đường Tĩnh, Diêu Lâm, Nạp Thấm: “……”

“ĐƯợc, các em tự chọn thời gian, anh chọn địa điểm, đến lúc đó sẽ đón bọn em.”

Ba người mở to hai mắt nhìn, bên trong lại nói: “Nhóm bạn cùng phòng của Loan Loan, giúp tôi chăm sóc cho Loan Loan nhà tôi nhé.”

Ba người cùng gật đầu, lại nhớ tới anh không thể thấy, vội nói: “Vâng, vâng, vâng!”

Cố Loan Loan tắt máy, ba người vẫn nhìn cô, rồi sau đó……

“A a a! Cứu mạng!”

……

Đêm đã khuya, trong một văn phòng ở thành phố này, có một người đàn ông đang im lặng ngồi đó, mày nhíu chặt, khuôn mặt ôn nhã, tuấn tú có thể dùng từ “Xinh đẹp” để hình dung.

Ngón tay gõ trên bàn, thoạt nhìn thực bình tĩnh, chỉ có khi tạm dừng tay, mới biết được anh ta mang đầy bụng tâm sự.

Cố Loan Loan……Diệp Cửu Chiêu.

Gọi cái tên thứ nhất, ánh mắt anh ta đầy phức tạp, đến cái tên thứ hai liền có vài phần sắc bén.

……

Gần đây Diệp Cửu Chiêu rất bận, Cố Loan Loan cũng không nhàn rỗi, vừa là cuối kỳ, vừa là các hạng mục. Nhưng thời gian hai người gặp mặt vẫn khá nhiều, giữa trưa Diệp Cửu Chiêu sẽ đón cô đi ăn cơm, buổi tối cũng thế.

Ăn cơm chiều xong còn có thể phụ đạo cho cô, kiến thức chuyên môn của anh rất phong phú, rồi sau đó mới đưa cô về ký túc xá. Chỉ thỉnh thoảng anh không thể phân thân, hoặc là đi công tác thì Cố Loan Loan mới ăn cơm ở trường học.

Hôm nay mới vừa tan học, cô liền ôm sách định đến thư viện tìm xem tư liệu.

“Bạn học Cố Loan Loan, xin đợi một chút.”

Cố Loan Loan quay đầu lại, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang đi đến, ăn mặc thời thượng, cười rộ lên thật dịu dàng nhưng lại có sự kiêu ngạo khó đoán.

“Xin chào, xin hỏi cô là?”

Đối phương cười với cô, còn tự nhiên kéo lấy cánh tay cô, đáp: “Chị dâu, em là em gái của anh Diệp Cửu Chiêu, tên là Diệp Gia Lâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.