Năm giờ chiều, giám đốc Vương phải dẫn theo Diệp Gia Lâm, Tùy Thiến và một vị trợ lý khác đến Đỗ thị. Mà ông chủ Diệp Cửu Chiêu đã sắp xếp tất cả những điều này thì đang ở thành phố C hầu hạ cha mẹ vợ.
Đúng vậy, là cha mẹ của Cố Loan Loan.
Thời gian quay lại tầm chiều một chút……
Diệp Cửu Chiêu lái xe tới thành phố C, cô trở về vài ngày, anh phải sống một mình ở thành phố W.
Mỗi ngày đều hưng phấn đi mua đồ ăn, tới siêu thị rồi mới nhớ cô đã về quê. Thấy phòng bếp nhớ tới cô, thấy sofa nhớ tới cô, ngay cả cái ly, cũng có thể khiến anh im lặng hồi lâu.
Anh muốn gặp cô, cho nên anh tới đây. Dừng xe rất gần khu nhà của cô, anh liền gọi điện cho Cố Loan Loan.
“Loan Loan……”
“Anh Cửu ~”
Tiếng nói của cô đầy lười biếng, lộ ra vẻ mơ ngủ, giống như một con mèo đang vươn móng vuốt nhỏ. Diệp Cửu Chiêu bị cào đến thâm tâm ngứa ngáy, khó nhịn.
“Anh đang ở dưới nhà.”
“Ừm……” Có ba giây tạm dừng, rồi sau đó……
“Cái gì?!”
Cố Loan Loan xỏ dép lê chạy như bay xuống dưới, đầu tóc lộn xộn, đầy mặt kích động.
Cô nhớ anh, anh liền đến rồi!
“Anh Cửu!” Bổ nhào qua, Diệp Cửu Chiêu liền đón được cô, cả người cô treo trên người anh, dáng vẻ vui sướng tột cùng.
“Cha mẹ em không có nhà hả?”
Cố Loan Loan gật đầu, đáp: “Đi ra ngoài rồi.”
Lúc này đúng là giữa trưa, là giờ nghỉ trưa, Diệp Cửu Chiêu nhìn quanh rồi ôm Cố Loan Loan đến chỗ rẽ đăng sau khu nhà. Bên cạnh có cây cối, mặt sau chính là lan can, ở giữa có dựng khung sắt để phơi quần áo. Không cố ý lên tiếng thì sẽ chẳng có ai chú ý đến góc này.
Diệp Cửu Chiêu thả cô xuống, đặt ở góc tường, đôi mắt tràn đầy ý cười, Cố Loan Loan liền đỏ mặt, nhắm mắt lại. Trên môi ươn ướt, cô hơi hơi mở miệng, lưỡi anh linh hoạt chui vào.
Cùng Diệp Cửu Chiêu ở bên nhau nửa năm, Cố Loan Loan đã có vài điểm tiến bộ, nụ hôn này cũng coi như là cải thiện.
Hai người quấn quýt, khó có thể chia lìa, ở xung quanh tràn ngập tình yêu nồng đậm, giống như có bong bóng màu hồng bay lên.....
“Ừm....hừ!” Một tiếng vang truyền đến, hai người lập tức buông ra, quay đầu lại xem.
Cố Hoa Nhiễm đen mặt, xụ mặt ho khan một tiếng, nói: “Nhờ một chút.”
Diệp Cửu Chiêu ôm lấy Cố Loan Loan đang ngu ngơ, lui qua bên cạnh, Cố Hoa Nhiễm đi qua, thu quần áo lại, rồi trở về.
Lúc lướt qua bọn họ thì không nói lời nào, đi vài bước mới rống lên một câu: “Cố Loan Loan! Còn không mau đuổi kịp!”
“À, à……” Vẻ mặt Cố Loan Loan như đưa đám, định tránh khỏi tay Diệp Cửu Chiêu để theo sau, nhưng mà đối phương lại nắm chặt, kéo cô đuổi kịp Cố Hoa Nhiễm.
Diệp Cửu Chiêu kéo cô đứng ở phòng khách, Cố Hoa Nhiễm im lặng ngồi chỗ đó, mẹ Cố tiến lên, nói: “Đều ngồi đi, ngồi đi.”
“Vâng, cảm ơn chú, dì.”
Người ta nói con gái là tình nhân ở kiếp trước, còn con rể thì sao? Là kẻ thù đó! Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt!
Cố Hoa Nhiễm không nói lời nào, Diệp Cửu Chiêu muốn cùng Loan Loan vĩnh viễn ở bên nhau, nên không dám đắc tội với cha mẹ vợ,---ll,,,êquy,,,don,,,,---cũng đành im lặng. Chì còn Cố Loan Loan đang đầy mặt mờ mịt và mẹ Cố cái gì cũng biết.
“Tiểu Diệp, buổi chiều chúng ta muốn đi leo núi, con muốn đi cùng không?”
Diệp Cửu Chiêu gật đầu, đáp: “Đi ạ!”
“Hừ!” Cố Hoa Nhiễm hừ một tiếng.
……
Leo núi vào mùa hè, dĩ nhiên là không thể đến nơi có ánh mặt trời chiếu trực tiếp. Ngoại ô có một ngọn núi, có đường mòn rợp bóng cây để lên núi, bị cây cối che khuất, năm, sáu giờ chiều đến đó leo núi, vừa không nóng còn rất mát mẻ.
Hơn bốn giờ, bọn họ xuất phát, Diệp Cửu Chiêu lái một chiếc xe, Cố Hoa Nhiễm ho khan một tiếng, ngồi trên ghế phụ, hai người phụ nữ thì ngồi phía sau.
Diệp Cửu Chiêu lái xe, tay đặt trên vô lăng, khóe mắt lại nhìn Cố Loan Loan ngồi ở phía sau qua kính chiếu hậu, không dám mở lời.
Đến ngọn núi kia là khoảng năm giờ, mặt trời vẫn chưa lặn, nhưng ở đây có một hồ nước rất lớn, lại thêm rừng cây xanh tốt nên cũng không nóng lắm.
Diệp Cửu Chiêu đỗ xe xong, thấy Cố Hoa Nhiễm bất động như núi, bèn thức thời mở cửa cho ông. Phía sau còn có một cái túi, bên trong có nước, khăn mặt và thuốc, Cố Loan Loan liền cầm ra.
“Hừ!” Cố Hoa Nhiễm lại hừ một tiếng.
Diệp Cửu Chiêu nhẹ nhàng cười, vươn tay cầm lấy, đeo ở sau lưng, rồi dắt tay Cố Loan Loan. Cố Hoa Nhiễm nhẫn nhịn, chẳng nói gì.
Trong công viên có khá nhiều người đang ngồi hóng mát, cả nhà họ Cố và Diệp Cửu Chiêu liền chậm rãi đi vào.
Cố Hoa Nhiễm chắp tay sau lưng, từ từ đi ở phía trước, mẹ Cố đi theo bên cạnh, Diệp Cửu Chiêu dắt Cố Loan Loan theo ở phía sau.
Tới đây leo núi là thói quen của nhà họ Cố, sau khi Cố Hoa Nhiễm khỏi bệnh, bọn họ liền đặc biệt chú trọng thân thể. Rốt cuộc đã lớn tuổi, người hơn bốn mươi tuổi, ở vùng ngoại thành này, không khí rất tốt nên khá là náo nhiệt.
Trong đình nghỉ mát có một đám người đang ngồi, đều là ông lão, bà lão có đầu tóc hoa râm, thầy thuốc trung y chữa bệnh cho Cố Hoa Nhiễm cũng ở đây.
“Bác sĩ Trịnh!” Cố Hoa Nhiễm tiến lên chào.
Vị bác sĩ này đã điều dưỡng tốt cho thân thể của ông, không có thêm bất kỳ căn bệnh nào, đây chính là ân nhân của bọn họ.
Người bệnh nhân cùng phòng lúc trước. chưa được gặp ông Trịnh, giờ còn đang nằm trên giường đấy.
Bác sĩ Trịnh đã lớn tuổi, híp mắt nhìn về phía bọn họ, lúc thấy Diệp Cửu Chiêu thì tạm dừng một chút, rồi không để ý tới bọn họ, tiếp tục xem mạch.
“Không có bệnh gì.”
“Không thể nào, mấy ngày nay đều khó thở mà.” Ông già ngồi đối diện có đầu tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, vừa nghe không có bệnh thì dựng râu trừng mắt.
Bác sĩ Trịnh híp mắt nói: “Tôi đã ở ẩn, nếu không phải đã quen ông mấy năm, tôi cũng chẳng bắt mạch cho ông!”
Ông lão trừng mắt, tuy trên mặt đầy vẻ tức giận, nhưng thực tế lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mắt thấy sắp chín mươi rồi,---ll,,ê,quy,,,,don,,,,----xã hội càng ngày càng tốt, nên luôn muốn sống lâu hơn, ít nhất là qua năm nay, đại thọ chín mươi tuổi.
“Ở ẩn rồi còn chữa bệnh cho người ta, giờ người nọ còn đang ở đây nữa.”
Ông lão bĩu môi với Cố Hoa Nhiễm, lúc trước Cố Hoa Nhiễm tới chữa bệnh, bác sĩ Trịnh đã đưa ông đến đây, nên mọi người đều quen ông.
Bác sĩ Trịnh nghiêng người, liếc Diệp Cửu Chiêu một cái, nói: “Ông tìm được con rể tốt đấy.”
Lời này nghe không ra là khen hay chê, Cố Hoa Nhiễm không biết nên đáp thế nào, một bà lão đột nhiên lên tiếng, vẫy tay với Diệp Cửu Chiêu, gọi: “Người trẻ tuổi, cậu lại đây.”
Diệp Cửu Chiêu đi qua, bà lão liền nhìn kỹ gương mặt anh, đôi mắt của bà lão khác với mọi người, không biết là do lớn tuổi hay vì lý do khác mà hơi đục, gần như là lộ ra cả lòng trắng mắt.
Lại vẫy tay với Cố Loan Loan, cô đi qua, bà lão liền giữ chặt tay cô, quan sát gương mặt cô hồi lâu, mới nói bốn chữ: “Tuổi xuân chết sớm.”
Vợ chồng họ Cố đen mặt, Diệp Cửu Chiêu lại giật nảy trong lòng, gắt gao nhìn thẳng bà.
Bà cụ chậm rãi cầm tay Cố Loan Loan đặt vào tay của Diệp Cửu Chiêu, nói: “Vận mệnh của cô bé bị người sửa đổi, đi theo cậu trai này, sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Rồi sau đó buông tay bọn họ ra, nhắm mắt lại dựa vào ghế dài, không nói lời nào nữa.
Cố Hoa Nhiễm: “……” Đây chắc chắn là bị thằng nhóc Diệp này mua chuộc!
Bên này cũng không có chuyện gì để nói, bác sĩ Trịnh xua xua tay, để cho bọn họ tự đi leo núi.
Không một ai để lời bà lão nói ở trong lòng, chỉ có mỗi Diệp Cửu Chiêu, mặc kệ người này là nói bừa hay thật sự biết cái gì, anh vẫn sẽ bảo vệ tốt cho Loan Loan, bọn họ sẽ tương trợ đến già, sống lâu trăm tuổi.
Hôm nay thời tiết khá tốt, còn chưa lên núi, trên đầu đã là trời xanh mây trắng, những áng mây trắng kết thành một hình dạng kỳ quái, như là đĩa bay chồng lên nhau.
Diệp Cửu Chiêu bắt đầu phân tích cho cô, vợ chồng họ Cố ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn trời, vì sao nhìn thế nào cũng thấy giống......Bánh bột ngô?
Đường lên núi là một con đường sỏi đá, mặt trời bị cản lại, vợ chồng họ Cố từ từ đi, Diệp Cửu Chiêu dắt Cố Loan Loan đi theo bọn họ.
“Loan Loan, thanh niên các con cũng phải rèn luyện nhiều, đừng ở mãi trong nhà, con nhìn chốn này đi. Cái cây kia kìa, to đúng không?”
Cố Hoa Nhiễm chỉ chỉ cây đại thụ ở bên cạnh, Cố Loan Loan dời mắt qua, nhìn một hồi lâu, nói: “Màu nâu xám, cấu tạo hình miếng,---ll,,êq,uy,,,don,,,,---mảnh lớn, nhỏ từ 0.1 đến 0.5mm. Nham thạch ở nơi này hình thành từ niên đại nào nhỉ?”
Cố Hoa Nhiễm giật giật khóe miệng, lần đầu tiên chú ý kỹ đến chuyên ngành của con gái.
Lại đi về phía trước, ngồi nghỉ ngơi trên một tảng đá to, Cố Hoa Nhiễm thở hổn hển, uống ít nước.
“Anh Cửu… Nơi này có dấu tích gì?”
Suy cho cùng thì cô mới là sinh viên năm nhất nên không so được với Diệp Cửu Chiêu về khoa học địa chất.
“Dạng cuộn sóng, thật lâu trước kia nơi này là một bờ biển rộng.”
Cố Hoa Nhiễm không nhịn được, khích: “Nơi này cao như vậy, sao có thể là biển được?”
“Mấy trăm ngàn năm trước, nơi này chính là bờ biển, lớp sóng đập vào hình thành dạng cuộn sóng, sau đó trải qua địa chất cấu tạo……”
Cố Hoa Nhiễm càng nghe càng mở to đôi mắt, càng nghe càng nghiêm túc.
Đoạn đường leo núi sau, bọn họ liền thay đổi đội hình, Diệp Cửu Chiêu dắt Cố Loan Loan, bên trái anh là Cố Hoa Nhiễm, bên phải là mẹ Cố.
Dọc đường, Cố Hoa Nhiễm luôn chỉ chỗ này, chỗ kia rồi hỏi anh – một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp. Chẳng những có thể nói cho ông nghe hiện tại nơi này là cái gì, mà còn nói cho ông một trăm vạn năm trước là cái gì, trăm vạn năm sau sẽ là cái gì.
……
Bên kia, người một nhà leo núi thì không nói, bên này giám đốc Vương mang theo Diệp Gia Lâm và Tùy Thiến đến Đỗ thị.
Toàn bộ hành trình, Diệp Gia Lâm đều trầm mặc, cô ta cho rằng anh Cửu kêu đến công ty là để quản lý nhân viên, ai biết lại để cô ta làm việc vặt. Cô ta đương nhiên là khinh thường đồng hành với Tùy Thiến, một sinh viên nghèo kiết xác mà thôi.
“Rốt cuộc chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?”
Vẻ mặt Diệp Gia Lâm mất kiên nhẫn, giám đốc Vương cười híp mắt, nói: “Chúng ta muốn hợp tác với bọn họ, đương nhiên phải chiều theo ý họ. Tiểu Diệp à, lần này nếu có thể hợp tác với Đỗ thị thì cô sẽ có công lớn, ông chủ Diệp dĩ nhiên sẽ phải lau mắt mà nhìn cô.”
Diệp Gia Lâm chớp mắt nghĩ, nếu như Diệp Cửu Chiêu thấy được thực lực của mình, có phải sẽ cho mình nhiều quyền lợi hay không?
Nghĩ như vậy, lại ngồi nghiêm chỉnh lại.
Một lát sau, có người vào báo: “Thực xin lỗi các vị, hôm nay, Đỗ tổng và Trần tổng của chúng tôi đều có việc bận, đành xin hẹn ngày khác.”
“Các người……”
“Diệp Gia Lâm!” Lão Vương gọi một tiếng, lại cười nói với người tới: “Vậy được rồi, chúng ta hẹn lại sau.”
Rồi dẫn Diệp Gia Lâm đang tức giận không thôi và Tùy Thiến không dám nói lời nào từ đầu tới cuối, đi xuống lầu.
“Giờ hai người đứng đợi ở cửa, tôi đi lấy xe.” Giám đốc Vương đi rồi, để lại Tùy Thiến và Diệp Gia Lâm đứng đó chờ.
Diệp Gia Lâm đang phiền, nên trợn mắt lườm người một cái, gắt: “Chào cái rắm!”
“Cô này nói chuyện kiểu gì thế?”
“Tôi làm sao? Cô ăn nói tôn trọng một chút, cẩn thận không tôi kêu anh Cửu đuổi việc cô.”
“Cô kiêu ngạo như vậy, không phải cũng chỉ làm chuyện giống tôi hay sao!” Tùy Thiến cũng nổi giận,---lll,,,êquy,,,do,,,,nnnn----vốn dĩ đợi cả buổi trưa đều phải nén giận, cô ta hỏi han mà người này còn hung dữ vậy.
“Cô……” Diệp Gia Lâm nổi giận, duỗi tay đẩy người.
Tùy Thiến luống cuống một chút, phản xạ có điều kiện cũng đẩy lại, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, nên không chịu được chút khiêu khích.
Diệp Gia Lâm không thể so với Tùy Thiến, cô ta đang đi giày cao gót, bị đẩy liền không đứng vững được.
“A!”
Không bị ngã xuống đất vì đã có người đỡ cô ta.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Cửu: “Nghe nói bạn đọc đều khen tôi đẹp trai?”