Sống Lại Để Yêu Anh - Dungly

Chương 30: Lễ đính hôn!



"Hy Hy... Chuẩn bị xong chưa con?"-Âm thanh dịu dàng của mẹ cô vang lên ngoài cửa.

"Mẹ ạ?"-Cô vội vàng chạy ra mở cửa cho bà.

"Vào đây!"-Mẹ mỉm cười kéo cô vào phòng, đặt cô ngồi trước gương.

"Mẹ..."-Cô nhìn bà cười trong gương mỉm cười trên trán đã xuất hiện vài nếp nhăn... Thì ra bà cũng cao tuổi rồi...

"Con gái mẹ hôm nay đẹp lắm!"-Mẹ cô nhìn cô cười ôn nhu, hôn nhẹ trên trán cô.

"Mẹ..."-Cô hốc mắt đỏ đỏ nhìn bà.

"Ai... con bé này! Hôm nay chỉ là lễ đính hôn thôi! Khóc cái gì chứ?"-Lạc mẹ nhìn cô âu yếm, mắt cũng có chút hồng hồng.

"Hai mẹ con đã chuẩn bị xong chưa? Thằng Vũ sắp tới rồi đó!"-Lạc cha bước vào phòng cô, miệng nở nụ cười vui vẻ.

"Cha!"-Cô ngó ra phía cửa, nhìn ông mỉm cười.

"Được rồi! Được rồi! Con phải sống thật hạnh phúc nghe chưa? Thằng Vũ là người đàn ông tốt!"-Lạc cha nở nụ cười hài lòng.

"Vâng!"-Cô gật gật đầu.

"Được rồi! Chúng ta xuống thôi!"-Lạc cha xoa đầu cô, cười sủng nịch.

"Đi thôi con gái!"-Lạc mẹ nắm tay cô, sau đó cùng Lạc cha xuống lầu.

"A! Thằng Vũ kìa! Để tôi giúp mẹ thằng bé!"-Lạc mẹ vừa xuống lầu liền nhìn thấy mẹ anh và anh đang ở ngoài cổng. Liền quay sang nói với Lạc cha.

"Được rồi!"-Lạc cha hướng Lạc mẹ gật đầu.

"Con gái! Con đứng đây đi! Cha đi tiếp khách!"-Lạc cha vỗ vỗ lên vai cô.

"Vâng ạ!"-Cô gật đầu qua loa. Mắt hướng nhìn ở ngoài cổng.

"Thôi đừng ngắm nữa cô nương. Xíu nữa cô được gặp người ta rồi!"-Lạc cha nhìn cô ngóng la lóng ngóng như thế mà bật cười, nhịn không được chọc ghẹo cô.

"Cha!"-Cô xấu hổ trừng Lạc cha.

"Haha! Thôi cô nương cứ ngóng tiếp đi! Lão già này đi tiếp khách!"-Lạc cha trả vờ thở dài.

Cô nhìn Lạc cha tức giận hừ một tiếng. Ngóng "chồng tương lai" của mình thì sai sao? Hừ! Hừ! Hừ!

"Chào chị!"-Lạc mẹ bước lại gần chỗ mẹ anh và anh đang đứng. Nở nụ cười vui vẻ.

Anh nhìn thấy Lạc mẹ thì có chút giật mình. Anh nãy giờ vẫn "ngóng" ai đó trong nhà kia. Căn bản không để ý mẹ cô đang bước đến.

"Chào... chị..."-Mẹ anh nở nụ cười ngượng ngùng.

"Vũ... sao lại không lễ phép gì hết?"-Mẹ anh thấy anh vẫn không lên tiếng, nghiêm khắc dạy dỗ.

"A... con xin lỗi... Con chào bác!"-Anh lúc nãy còn thất thần. Nhất thời vô ý không biết phản ứng ra sao. Đành nở nụ cười lễ phép.

"Ai... không sao không sao! Mà con cũng nên kêu là Mẹ đi chứ? Cũng sắp là người một nhà rồi!"-Lạc mẹ nhìn anh cười hài lòng.

"Dạ... Mẹ...."-Anh cúi đầu gãi gãi đầu xấu hổ.

"Được rồi!"-Mẹ cô gật đầu hài lòng. Quay sang nói với mẹ anh. -"Chúng ta vào nhà thôi chị!"

Mẹ anh gật đầu. Anh thấy vậy cũng vội vàng nắm tay bà. Dìu bà đi.

"A... không cần..."-Mẹ anh cảm giác như bên phải đang được ai nắm lấy. Vội vàng nói lời khách sáo.

"Không sao đâu! Để tôi dìu chị! Đừng ngại!"-Lạc mẹ vui vẻ nói. Giọng điệu không chút khinh thường. Ngược lại bà còn rất thích mẹ anh.

"Vậy... phiền chị!"-Mẹ anh cười ngượng ngùng.

"Nào chúng ta bắt đầu làm lễ thôi!"-Lạc cha thấy Lạc mẹ bước vào thì đứng lên nói.

"Được!"-Lạc mẹ hướng Lạc cha cười. Sau đó quay sang nói với mẹ anh "Chúng ta đi thôi chị!"

Anh trong lòng đã khẩn trương bây giờ lại càng thêm khẩn trương. Chân có chút run run bước theo Lạc mẹ lên phía làm lễ.

Đến khi tới nơi tay chân anh càng run lợi hại. Mẹ anh nắm tay anh nên cũng cảm nhận được. Vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh nhỏ giọng an ủi "Con đừng có mà run như thế chứ!". Bà cũng biết làm sao được. Thằng tiểu tử này chỉ mới có lễ đính hôn thôi mà đã run như thế. Lễ kết hôn chắc nó run đến nỗi bò đi luôn quá!

"Vâng..."-Anh nắm chặt tay bà. Ngay khi anh quay lại liền nhìn thấy cô đang được Lạc cha dắt ra.

Bùm! Đầu anh nhất thời như bị nổ ra! Đầu óc trống rỗng, nhìn cô đến thất thần.

Lúc trước khi mua đồ cưới, cô muốn chọn loại đồ cưới cổ trang. Khi đó đã thử qua cũng đã nhìn qua. Nhưng hôm nay khi thấy cô mặc lại... trái tim anh lại bắt đầu thổn thức!

Em ấy quá động lòng người đi?

Cô bị anh nhìn như thế thì cảm thấy ngại ngùng. Hai má cũng đã đỏ ửng lên.

Anh ấy hôm nay thật phong độ quá a!

Hai người cứ thế 1 người bị hồn tiêu phách tán, 1 người thì ngại ngùng cúi đầu.

"Khụ... Khụ... Đừng có nhìn con gái của ta như thế nữa!"-Lạc cha hắng giọng khiến anh giật mình. Vội vàng thu hồi lại ánh mắt.

"Được rồi! Chúng ta mau làm lễ! Sắp tới giờ lành rồi!"-Lạc mẹ lên tiếng giải vây cho anh. Đáy mắt nồng đậm ý cười.

Sau khi bái lễ xong, anh và cô bây giờ đứng đối diện nhau. Ánh mắt anh nhìn cô ôn nhu. Cô nhìn anh nở nụ cười. Gương mặt hạnh phúc.

"Nào! Hai đứa!"-Lạc mẹ tay cầm hai chén rượu nhìn cô và anh.

Hai người hiểu ý liền cầm chén rượu. Nhìn nhau cười sau đó bắt chéo tay nhau uống.

Đây là lần đầu tiên anh uống rượu. Miệng liền có cảm giác cay cay. Anh liền cay mày khó chịu.

Chết tiệt! Rượu khó uống thật!

Cô nhìn biểu cảm của anh mà bật cười. Sau đó không báo trước mà ôm eo anh nhón chân lên.

"Chụt"-Anh nhất thời cả kinh. Sau đó cũng ôm eo cô lại. Bị động liền biến thành chủ động. Môi lưỡi quấn quít bên nhau. Khoang miệng hai người tràn ngập mùi rượu. Khuôn mặt hạnh phúc không thể diễn tả thành lời.

Lạc cha và Lạc mẹ quay sang nhìn nhau cười. Mẹ anh cũng nở nụ cười mãn nguyện.

Phía dưới cũng vang lên tiếng dỗ tay. Hôm nay Lạc cha chỉ mời những bạn bè thân thiết cùng một số họ hàng.

Còn anh và mẹ anh quyết định không mời ai. Mời thì cũng đâu ai đi. Gia đình bên ngoại rất chán ghét mẹ anh. Anh và mẹ lúc nào cũng bị họ xa lánh. Nương tựa vào nhay mà sống. Dù có khó khăn đến mấy anh và mẹ chưa bao giờ quỳ xin họ giúp đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.