Sống Lại Để Yêu Anh - Dungly

Chương 35: Dạy anh cách "hầu hạ" em!



"Xong rồi sao? Mau tới đây ăn!"-Cô vừa dọn bát đũa vừa cười nói.

"À... ừm..."-Anh cười gượng, mắt vẫn không tự chủ liếc nhìn cô. Chân cô vừa trắng lại dài... hôm nay lại mặc váy ngắn như thế... thật là kích thích thị giác mà....

Anh ngồi xuống ghế... cúi đầu ăn cơm.... không dám nhìn bậy bạ.

"Anh ăn thử món này xem!"-Cô cười nhìn anh, gắp miếng thịt sườn xào chua ngọt vào bát anh.

Anh gật gật đầu. Tay vẫn ăn cơm. Mắt không kìm chế liếc nhìn cô. Sau đó trong lòng tự mắng mình thật háo sắc mà. Nếu như còn nhìn nữa chắc anh sẽ phụt máu mũi mắt.

Cô trên bàn ăn hôm nay hỏi anh rất nhiều thứ. Ví như "Anh hôm nay làm việc có mệt không?" "Trưa anh ăn gì" bla bla.

Anh vẫn trung thành cuối đầu. Cô hỏi gì chỉ ậm ừ cho qua. Mắt vẫn trừng to, nhất quyết không dám ngẩng đầu lên. Duy trì trạng thái cúi đầu này anh có hơi mỏi cổ. Nhưng hà mỏi cổ còn hơn mất máu...

Cô thấy thái độ anh như vậy thì có chút mất mát trong lòng.

Thấy anh đã ăn xong chuẩn bị rời đi cô liền nói "Anh hôm nay không bận chứ? Cùng em xem phim được không? Hôm nay em có mua hai đĩa CD rất hay!"

Anh đối với cô từ trước tới giờ không có cự tuyệt... nhưng hôm nay nếu ngồi gần cùng cô xem phim... anh chỉ sợ sẽ mất máu mà nhập viện mất...

Nhìn thấy anh lưỡng lự như thế trong lòng cô đau đớn, nhưng vẫn cô gắng duy trì. Trả vờ bày ra bộ mắt cún con "Đi mà anh... phim này coi nhanh lắm!"

"Được... vậy anh ra so-pha chờ em!"-Anh miễn cưỡng gượng cười. Sau đó liền nhanh chân đi ra phòng khách.

Cô cũng tranh thủ thu dọn phòng bếp. Sau đó cũng đi ra phòng khác. Bật TV lên liền ngồi xuống bên cạnh anh xem.

Trong phim chiếu tới khúc nữ chính ngồi vào lòng nam chính.

Cô biết bây giờ chính là thời cơ. Liền quay sang dụ dỗ anh " Hay chúng ta bắt chước họ đi anh"

"Ừ..."-Anh nghe cô hỏi có chút chột dạ, căn bản nãy giờ anh đâu có biết trên TV chiếu gì... anh là đang lén nhìn cô...

Vừa bâng quơ nghĩ liền cảm giác được trên đùi có gì đó mềm mềm ngồi lên.

Anh lập tức hít vài ngụm khí lạnh... anh nghĩ...

Thôi xong rồi!

"Em... em đang làm gì vậy?"Anh cúi xuống nhìn cô cách mặt mình chỉ 15cm...

"Thì bắt chước họ! Anh nhìn kìa!"-Cô chỉ tay lên màn hình TV.

"Ừ....."-Anh khẽ nuốt nước miếng, cố gắng chăm chú nhìn TV. Không dám cúi đầu nhìn xuống... không là mất máu....

Nhưng cố gắng chăm chú vẫn không được...

"Em.... đừng nhúc nhích nữa được không?"-Anh tiếp tục hít vài ngụm khí lạnh, cảm giác được "người anh em" của mình đã có dấu hiệu thức tỉnh...

"Nhưng mà em ngứa!"-Cô trả vờ nói, tiếp tục cọ cọ nơi đó của anh.

"Thế thì em mau xuống để gãi đi..."-Lần này thì anh cảm giác trướng đau đến khó chịu...

"Vậy thì chúng ta làm đi!"-Cô cũng cảm giác được phía dưới to lên, quay sang cười nói với anh.

"Làm... gì!"-Anh bất tri bất giác trả lời.

"Làm chuyện chúng ta chưa từng làm!"-Cô ái muội kề sát lỗ tai anh mà nói.

Hơi thở thả vào gáy khiến anh hít thêm ngụm khí lạnh, phía dưới lại to thêm chút...

"Chuyện..."-Anh chưa nói hết câu đã bị môi cô chặn lại.

Liền từ kinh ngạc đến xúc động, sau đó liền biến bị động thành chủ động, tay giữ sau gáy cô, dịu dàng đáp lại nụ hôn của cô.

Môi lưỡi triền miên, cô cảm giác được mình sắp tắt thở nên nhẹ nhàng đẩy anh.

Anh bây giờ cũng buông môi cô ra. Có chút luyến tiếc... trong lòng thì vô cùng xúc động.

Nhìn xuống lại thấy dây áo 1 bên của cô đã bị trượt xuống, lộ ra hàm quai xanh mê người, đôi gò bồng lấp lo sau vải áo mong manh, nhũ hoa lúc ẩn lúc hiện. Khiến anh không tự chủ nuốt nước miếng một cái.

"Em muốn em là của anh!"-Ánh mắt cô kiên định nhìn anh, tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn lên ngực anh.

Anh như bị trúng bùa mê, chưa kịp nghĩ mà đã đi đến phòng ngủ rồi.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Ánh mắt mê ly, âm thanh khàn khàn nói.

"Dạy anh đi..."

Cô thoáng sửng sốt. Chẳng phải anh và cô gái kia... mà thôi đi. Cô không muốn nghĩ tới chuyện đó vào lúc này. Liền cười quyến rũ nhìn anh.

"Dạy anh "chơi" em sao?"

"Không phải... dạy anh cách "hầu hạ" em...."-Anh nói xong liền hung hăn hôn cô.

Bây giờ anh mới hiểu rõ...

Dục vọng khiến con người ta đánh mất lý trí!

Tối hôm đó, ánh trăng sáng đến lạ thường, cách một lớp cửa sổ, trăng soi sáng khung ảnh dâm mỹ trong căn phòng.

Giờ đây căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ kiều diễm, tiếng va chạm mãnh liệt... khiến người nghe đỏ mặt tim đập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.