Cửa mở ra, một thân hình trầm ổn bước vào mà người đi theo bên cạnh hắn ngoài ý muốn lại là Quý Duy Phó.
Nhìn thấy Quý Duy Phó, Lý Hiểu Nhạc có cảm động cũng có không được tự nhiên, cảm động vì thời điểm khó khăn anh xuất hiện bên cạnh mình, không được tự nhiên vì không muốn cho anh trông thấy bộ dạng chật vật của mình, mặc dù thật ra anh đã thấy không ít.
“Hiệu, hiệu trưởng…thầy, thầy sao lại tới đây.” Thầy chủ nhiệm nhìn thấy người tới lập tức kinh hoàng đứng lên, cung kính cúi người chào nói.
Người tới chính là hiệu trưởng trường này – Ngụy Học Nho, năm nay gần sáu mươi vẫn như cũ sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ tinh thần minh mẫn. Cho người ta một cảm giác rất thoải mái, là một vị học giả rất có danh vọng.
“Tôi vừa nghe nói thầy muốn đuổi học học sinh?” Mặc dù là một vị học giả rất hòa ái, nhưng là Hiệu trưởng Ngụy vẫn có uy nghiêm của ông, ánh mắt quét qua, thân hình thầy chủ nhiệm liền run rẩy.
“Chuyện này…chuyện này là… ” Thầy chủ nhiệm ấp úp không trả lời được, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
“Thân là thầy chủ nhiệm chẳng lẽ thầy không biết tất cả mọi chuyện đều phải trải qua điều tra xác minh mói có thể quyết định? Thầy tùy tiện định tội, đuổi học học sinh, nếu chuyện này truyền đi người khác sẽ nghĩ như thế nào về trường chúng ta?”
“Thật xin lỗi, hiệu trưởng… Tôi thật sự là….em học sinh này hành vi quá mức tồi tệ, thầy nhìn xem ở đây đều có ghi chép rõ ràng từng chuyện.”
Bị răn dạy trước mặt học sinh, thầy chủ nhiệm cảm giác tối tăm mặt mũi, mà người cầm đầu gây nên chuyện này chính là cái người đang kính cẩn đứng bên kia, Lý Hiểu Nhạc, cho nên thầy chủ nhiệm liền đem mọi chuyện hướng qua Lý Hiểu Nhạc.
“Đây đều là em làm?” Nhìn ‘tội trạng’ trước mắt, ánh mắt sắt bén của hiệu trưởng Ngụy quan sát gương mặt Lý Hiểu Nhạc một vòng hỏi.
“Em làm em không phủ nhận, nhưng em hi vọng nhà trường có thể điều tra lại rồi hãy định tội.” Trong mắt Lý Hiểu Nhạc lộ ra một tia mạnh mẽ, trong lời nói khẳng định mình không trốn tránh trách nhiệm cũng không nghĩ gánh chịu sai lầm không nên gánh chịu, làm trong lòng người ta không khỏi nhìn cô bé này với con mắt khác.
“Được, hôm nay tại chỗ này Ngụy Học Nho thầy hứa nhất định đem chuyện này tra rõ, quyết không nhân nhượng bất cứ người nào.” Hiệu trưởng Ngụy vung tay lên hào khí ngất trời nói.
Lý Hiểu Nhạc cảm kích hướng Hiệu trưởng Ngụy cúi chào rồi lập tức rời khỏi phòng họp, cùng cô đi ra còn có người vừa rồi xuất hiện cùng hiệu trường nhưng từ đầu đến cuối không nói câu nào, Quý Duy Phó. Nhưng Lý Hiểu Nhạc hiểu rất rõ nếu không phải Quý Duy Phó đưa hiệu trưởng Ngụy đến thì hôm nay có lẽ mình không dễ dàng giải quyết như vậy, nhưng dưới tình huống vừa rồi muốn cô giữ yên lặng, ủy khuất cầu toàn* cô tuyệt đối không làm được.
*tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục
“Quý Duy Phó, cảm ơn anh đã tới.” Lý Hiểu Nhạc kéo kéo Quý Duy Phó, nhỏ giọng nói.
Quý Duy Phó đi phía trước buộc phải dừng lại, nhìn chăm chú tay nhỏ kéo góc áo mình, khóe miệng cong cong. “Vậy em làm gì để cảm tạ tôi đây?”
“Chuyện này…anh muốn như thế nào?” Lý Hiểu Nhạc ngẩng đầu ánh mắt mang theo vội vã nhìn Quý Duy Phó.
Thật ra cô còn có vấn đề muốn hỏi Quý Duy Phó, nhưng lại đang do do dự dự, không biết có nên hỏi hay không. Sáng nay trên bài báo Lý Hiểu Nhạc không chỉ để ý đến vấn đề của người nhà, kì thật còn có một vấn đề Lý Hiểu Nhạc tương đối để ý. Đó chính là việc liên quan đến Quý Duy Phó, phía trên có một đoạn ngắn nói Lý Hiểu Nhạc là cố ý tiếp cận, dụ dỗ Quý Duy Phó, mặc dù sự thật đúng vậy không sai, nhưng cô không hi vọng anh bởi vì điều này mà chán ghét cô, nếu như kết quả thật sự bị Quý Duy Phó ghét bỏ, cô cũng hi vọng cô là người cuối cùng được biết.
Thế nhưng, chuyện cho tới bây giờ người đang ở trước mặt, cô lại mất đi dũng khí xác nhận sự thật.
“Em cảm thấy tôi sẽ muốn em làm gì?” Quý Duy Phó không trả lời mà hỏi lại.
Thật ra nhìn dáng vẻ cô nàng này, Quý Duy Phó đã hiểu rõ đại khái, thật sự bởi vì cô nàng này quá tốt, dáng vẻ cô nàng như vậy lại bị nói thành một cô gái tâm kế sâu nặng, thật sự khiến Quý Duy Phó đối với suy nghĩ của người đặt chuyện cảm thấy kì quái, đến cùng là nghĩ thế nào vậy?
“Em không biết!” Lý Hiểu Nhạc cắn môi lắc đầu, suốt quá trình từ đầu đến cuối vẫn nắm lấy góc áo của Quý Duy Phó không có buông ra. “Nhưng có thể đừng ghét em hay không” Lúc nói đến câu này âm thanh Lý Hiểu Nhạc đã mang theo tiếng nức nở.
Cô quả thật rất ghét bộ dạng động một chút lại khóc, nhưng trong lòng sợ hãi lại không làm sao che giấu được.
“Em cảm thấy tôi sẽ ghét em?
“Chẳng lẽ không sao?” Nghe Quý Duy Phó, Lý Hiểu Nhạc ngạc nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt vô cùng sống động vui sướng.
“Em nói lý do khiến tôi ghét em xem!” Quý Duy Phó xoay người một cái, đem Lý Hiểu Nhạc đè lên tường chắn cô ở giữa mình và tường.
Bời vì động tác của Quý Duy Phó tim Lý Hiểu Nhạc khẩn trương đập ‘bình bịch’, ánh mắt hốt hoảng nhìn bốn phía sợ bị người phát hiện, nhìn mới biết được vì vừa rồi mình trong lúc vô tình đã được dẫn đến gầm cầu thang. Cái này tốt, hoàn toàn mặc cho người ta chém giết.
“À…lý do là…” Đại não Lý Hiểu Nhạc có chút hỗn loạn, tận lực tránh đối mặt với Quý Duy Phó. “Bởi vì em có kế hoạch tiếp cận anh.”
Cô nghĩ đại khái bất cứ người nào đều không thích người khác mang theo mục đích tiếp cận mình. Quý Duy Phó nhất định cũng vậy.
Cô không có phủ nhận những điều bài báo viết, cho dù anh hỏi cô hoàn toàn có thể lừa dối nhưng cô lại chưa từng nghĩ đến việc dấu diếm lừa gạt mình, cho nên Quý Duy Phó hiện tại rất vui vẻ, bởi vì vui vẻ nên ý cười trên mặt không ngừng tăng lên.
“Vậy tôi hỏi em, vì sao em tiếp cận tôi?” Quý Duy Phó dẫn dụ hỏi.
“Bởi vì thích anh.” Theo bản năng Lý Hiểu Nhạc đem lời dấu trong lòng mình đã lâu nói ra, đây là lần đầu tiên ở cả kiếp trước và kiếp này cô ở trước mặt anh nói ra tâm ý của mình. Lời nói ra khỏi miệng, Lý Hiểu Nhạc mới giật mình, vội vàng dùng hai tay che miệng lại, mở to hai mắt bất an nhìn Quý Duy Phó.
“À…thì ra là em thích tôi!” Dáng vẻ Quý Duy Phó bừng tỉnh, nhìn xem Lý Hiểu Nhạc trong mắt tràn đầy lo lắng.
Bị Quý Duy Phó nói như vậy, Lý Hiểu Nhạc nao nao mặt đỏ chót, mặt đỏ như muốn nhỏ ra máu, đầu đều muốn chôn trong ngực, mà góc độ Quý Duy Phó từ trên cao nhìn xuống, phần gáy trắng nõn của Lý Hiểu Nhạc cũng mang theo một loại lay động lòng người.
Quý Duy Phó không tự chủ được cúi đầu xuống chạm nhẹ vào phần gáy của Lý Hiểu Nhạc, tựa như là chuồn chuồn lướt nước, nhẹ như gió thoảng. Nhưng giác quan của Lý Hiểu Nhạc mười phần nhạy cảm giật mình ngẩng đầu lên. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của Quý Duy Phó lại không khỏi nghi ngờ thần kinh mình quá nhạy cảm, Quý Duy Phó không phải người như vậy, chỉ là cảm giác trơn ướt trong nháy mắt đó… Lý Hiểu Nhạc lắc đầu để không suy nghĩ nữa.
“Ừm, em thích anh!” Dù sao miệng đã nói thích, Lý Hiểu Nhạc quyết định dứt khoát nói rõ một chút, liền hết sức trịnh trọng lặp lại một lần.
“Thích cỡ nào?” Quý Duy Phó lại một lần nữa hỏi.
“Vô cùng vô cùng vô cùng… ” Thích đến không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả, thích đến dù chết đi rồi sống lại thì linh hồn vẫn thích anh như cũ. Em thích anh như thế, anh biết không? Nhưng những lời này không thể chính miệng nói cho anh biết, chỉ có thể để ở trong lòng.
Trong mắt Lý Hiểu Nhạc có một loại cảm xúc không thể diễn tả được phun trào, một loại như cảm xúc bi thương Quý Duy Phó nhìn chăm chú Lý Hiểu Nhạc trong lòng không hiểu sao khẽ động. Luôn cảm thấy trong mắt của cô chứa nhiều tình cảm, đó là một loại tình cảm không nói ra được, là loại tình cảm khiến Quý Duy Phó thấy đau lòng.
Vốn là trong lòng Quý Duy Phó có một chút tâm tình trêu chọc, bởi vì bi thương trong mắt Lý Hiểu Nhạc biến mất không còn tăm tích, anh muốn quên đi ánh mắt bi thương của cô, anh muốn cô vẫn hoạt bát như trước kia, người thông minh như anh lại không biết nên làm thế nào. Chỉ có hôn cô.
Cho nên đến thời điểm hai người kịp phản ứng Quý Duy Phó đã hôn Lý Hiểu Nhạc, nụ hôn này tuyệt không phải lướt qua môi chạm môi, mà chân chính là hôn lưỡi. Mặc dù chưa từng có kinh nghiệm, Quý Duy Phó ngay từ đầu có chút lúng túng, nhưng thiên tài dù sao cũng là thiên tài, việc hôn này hoàn toàn là vô sự tự thông, học được cực nhanh. Đầu lưỡi trơn như bùn không ngừng làm loạn trong miệng Lý Hiểu Nhạc, ôm lấy Lý Hiểu Nhạc đang cứng đờ đầu lưỡi quấn lấy nhau, bên trong gầm cầu thang nhỏ hẹp nhất thời không vừng vang vọng âm thanh môi lưỡi gặp nhau.
Mà Quý Duy Phó tương đối thản nhiên, Lý Hiểu Nhạc lại hoàn toàn chính là không biết làm sao, cả người ngây ngốc đứng ở đó mặc Quý Duy Phó làm loạn.
Cái hôn này kéo dài rất lâu, đối với người lần đầu hôn mà nói đích thực là tương đối dài, hơn nữa còn bởi vì Lý Hiểu Nhạc không lấy hơi được nên mới không thể không dừng lại, trái lại Quý Duy Phó ngoại trừ mặt có chút đỏ, hô hấp có chút gấp rút thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Quý Duy Phó, anh sao lại… ” Lý Hiểu Nhạc có chút kì quái nhìn Quý Duy Phó hỏi, trong mắt bởi vì có một suy đoán nào đó mà vui sướng.