“Anh làm sao, đi nhanh đi, sắp vào lớp rồi” Buông tay ôm Lý Hiểu Nhạc ra, vỗ vỗ đầu cô, Quý Duy Phó tiêu sái xoay người rời đi.
“Cái gì vậy. Cứ đi như thế sao?” Vuốt vuốt đầu mình vừa bị Quý Duy Phó chụp lấy, Lý Hiểu nhạc than thở đuổi theo anh.”Anh còn chưa trả lời em mà, anh có thích em không?”
“Vấn đề này...... Em tự đoán đi!” Quý duy phó cười trả lời.
“Nè, Quý Duy Phó...... Nói cho em biết được không? Nói cho em biết đi mà!” Lý Hiểu Nhạc không ngừng đi theo bên người Quý Duy Phó muốn nghe câu trả lời.
Hai người ở dưới bóng cây trên đường nhỏ cô đuổi anh trốn cười đùa vui vẻ, tiếng cười truyền khắp vườn trường yên tĩnh.
Lý Hiểu Nhạc trở lại phòng học, đám người Trịnh Hiểu Hiểu thấy những lần trước Lý Hiểu Nhạc đi đều có chuyện nên vừa thấy Lý Hiểu Nhạc trở về liền vội vàng tiến lên đón, hỏi Lý Hiểu Nhạc có chuyện gì, các giáo viên có làm khó gì không. Lý Hiểu Nhạc trong lòng vô cùng cảm động, cười an ủi mọi người, cũng nói với bọn họ rằng hiệu trưởng sẽ điều tra rõ mọi chuyện để trả lại công bằng cho cô. Mọi người lúc này mới yên tâm, vây quanh Lý Hiểu Nhạc mắng người dán tờ thông báo kia.
Tuổi học sinh là lúc những cô gái hồn nhiên nhất, họ mắng chửi người cũng không độc miệng, thậm chí đôi khi còn nghĩ ra những câu rất buồn cười, nhưng lại vô cùng chân thành. Lý Hiểu Nhạc thấy bản thân thật may mắn khi có cơ hội sống lại, cũng vô cùng cảm tạ trời đất có thể cho cô thấy lại được sự hồn nhiên này.
Đời trước cố chỉ một lòng hướng về Quý Duy Phó cho nên là học tập hay bạn bè cô đều xem nhẹ. Đời này sống lại cô quyết tâm vẫn thích Quý Duy Phó đồng thời cũng phải có cuộc sống của chính mình, tuy rằng cô vẫn trước sau như một thích Quý Duy Phó, thậm chí so với trước kia càng thích hơn. Nhưng cô cảm thấy làm một cô gái tự lập, tự tin càng hấp dẫn tầm mắt người khác hơn, cũng sẽ khiến bản thân sống vui vẻ hơn.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, bạn học vây quanh bàn Lý Hiểu Nhạc rất nhanh tản đi. Tiết học này là tiết của giáo viên chủ nhiệm lớp – Lý Tĩnh, Lý Tĩnh nhìn cả phòng học liền phát hiện bóng dáng lạnh nhạt ngồi ở góc lớp. Cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô học trò này trong ấn tượng của Lý Tĩnh cũng không có gì nổi bật thậm chí còn có chút nhút nhát, từ khi nào thì lại thay đổi trở nên có khí thế như vậy? Bất kể là hôm nay ở phòng họp nhanh mồm nhanh miệng đối đáp với mọi người, hay là lúc này lạnh nhạt hờ hững, biểu hiện của cô học trò này luôn nằm ngoài hiểu biết của mọi người về cô.
Đối với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của chủ nhiệm lớp, Lý Hiểu Nhạc thản nhiên đối mặt, khiến bản thân cỏ vẻ như đang thật sự nghe giảng. Việc học tập bây giờ của cô không thể lơ đãng, lúc đi học nên lắng tai nghe giảng, có gì không hiểu sẽ đánh dấu lại để hỏi giáo viên, hỏi Quý Duy Phó, buổi tối về nhà cô sẽ có thời gian xem lại phần kiến thức đó. Tóm lại cô quyết tâm trong cuộc thi cuối kỳ sẽ làm mọi người mở rộng tầm mắt, lại càng muốn cho “thầy giáo” Quý Duy Phó hãnh diện một phen.
Nhớ tới Quý Duy Phó sẽ không tránh khỏi nhớ tới nụ hôn chỗ chân cầu thang kia, Lý Hiểu Nhạc liền đỏ mặt. Cái tên Quý Duy Phó giảo hoạt đó, hôn người ta xong cũng không cho cô câu trả lời liền đi mất, dây dưa với cô như vậy rồi cũng không cho cô đáp án chính xác, thật đáng giận.
Sự việc rất nhanh đã tra xét ra do ai làm, nhưng khiến cho Lý Hiểu Nhạc không thể hiểu nổi chính là người làm ra chuyện này lại là một nam sinh chẳng có liên quan gì với cô, ngay cả nói chuyện cũng chưa bao giờ. Khi nam sinh đó được hỏi vì sao lại làm như thế, hắn ta nhất nhất khẳng định là bởi vì hắn ta thật sự vô cùng ghét Lý Hiểu Nhạc, vừa lúc trùng hợp có cơ hội thấy Lý Hiểu Nhạc làm thuê ở quán cà phê liền có ý nghĩ muốn dạy dỗ cô.
Lý Hiểu Nhạc khoanh tay đứng một bên, từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một câu nào, người đứng bên cạnh mặt không thay đổi không ai khác là Quý Duy Phó. Mọi người sớm đã quen bộ dáng đó của Quý Duy Phó, nhưng Lý Hiểu Nhạc đứng bên cạnh anh lại làm cho mọi người nhìn cô với đôi mắt khác xưa. Nhất là hiệu trưởng Ngụy vô cùng vừa lòng với Lý Hiểu Nhạc, đứa nhỏ này biết tiến biết lui, gặp chuyện cũng bình tĩnh không vội vàng.
Nhưng Lý Hiểu Nhạc cũng không rảnh đi quản người khác nghĩ về cô như thế nào, dù sao cô cũng đã trải qua một đời người, nếu còn giống những cô nữ sinh mười sáu bảy tuổi kia thì mới thật gọi là thất bại. Giờ phút này cô chỉ quan tâm một việc là nam sinh này đang nói dối. Tuy theo điều tra tờ thông báo là do người này dán lên, nhưng Lý Hiểu Nhạc tuyệt đối tin tưởng tư liệu này có người khác đưa cho hắn ta.
Chưa cần nhắc tới cái khác, ngay lúc này bộ dáng và ánh mắt của nam sinh này có rất nhiều vấn đề. Không nói thật đúng không? Chờ xem, cô sẽ làm cho hắn ta ngoan ngoãn khai ra hết, Lý Hiểu Nhạc cười lạnh. Hành động này trong mắt Quý Duy Phó đứng xem bên cạnh cô lại thấy cực kỳ đáng yêu.
Rõ ràng là một nữ sinh tâm tư vô cùng đơn thuần, thiện lương, lại luôn thích thể hiện một chút biểu cảm không hợp với bản thân. Bộ dáng kia thật sự đáng yêu đến mức làm cho người ta muốm ôm cô gái này vào trong ngực vui vẻ chà đạp một phen. Sau khi hiểu rõ tâm tư của bản thân, Quý Duy Phó nhìn cô càng thêm mãnh liệt.
Cuối cùng nhà trường quyết định phạt cảnh cáo nam sinh này, mà Lý Hiểu Nhạc thật sự đã phá hỏng của công nhà trường nên cũng bị phạt cảnh cáo và phải bồi thường thỏa đáng. Lý Hiểu Nhạc đối với phương thức xử lý này cũng không có ý kiến gì, vốn đúng là cô làm sai, làm sai phải nhận lỗi là chuyện đương nhiên. Nhưng về việc xử lý nam sinh kia, cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn ta như thế.
“Tiểu Phó, anh có biết nam sinh kia không?” Ra khỏi phòng họp, xác định xung quanh không có ai, Lý Hiểu Nhạc vô cùng tự nhiên ôm cánh tay Quý Duy Phó hỏi.
“Sao vậy, em lại có chủ ý phá phách gì đấy?” Quý Duy Phó cười gỡ tay Lý Hiểu Nhạc đang bám trên tay anh xuống, nhìn bộ dáng chán nản của cô.”Nam nữ thụ thụ bất thân, em không biết à?”
Một câu nam nữ thụ thụ bất thân làm Lý Hiểu Nhạc tức giận suýt nữa hộc máu, trong lòng khó chịu giống như có con gì đó không ngừng nhảy loạn, lúc hôn sao anh không nhớ tới thụ thụ bất thân rồi. Đương nhiên những lời này cô chỉ dám hào khí ngút trời hô trong lòng một chút, trên mặt lại vẫn cười ngọt ngào.”Em nào phá phách gì, em chỉ là quan tâm bạn học một chút thôi mà!”
“Quan tâm bạn học? Em quan tâm tên đó?” Quý Duy Phó như là nghe được cái gì buồn cười lắm liền cười ra tiếng, nhận được cái nhìn chằm chằm bất mãn của Lý Hiểu Nhạc, không những không ngừng cười mà còn càng cười to hơn.
“Đáng ghét! Em đi hỏi người khác...... Hừ!” Lý Hiểu Nhạc làm mặt quỷ với Quý Duy Phó xong liền xoay đầu chạy đi.
Phía sau Quý Duy Phó nhìn bóng người đang chạy đi phía trước, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến người làm hại cô lần này, ánh mắt anh liền lạnh như băng, nhưng nếu Lý Hiểu Nhạc có ý tự mình ra tay thì anh chỉ ở một bên âm thầm chú ý cô, chờ lúc cô không giải quyết được thì anh sẽ ra tay, dù sao anh cũng vĩnh viễn làm hậu phương vững chắc sau lưng cô.
Theo như Lý Hiểu Nhạc hỏi thăm được thì nam sinh dán thông báo kia là Trương Viễn, là một người có tính cách vô cùng quái gở, nhát gan sợ phiền phức. Ai cũng không biết vì sao một người như Trương Viễn có thể làm ra chuyện như thế. Nhưng đối với Lý Hiểu Nhạc mà nói, mấy thông tin này như vậy là đủ rồi. Nam sinh nhát gan sợ phiền phức không phải càng dễ đối phó sao.
Hôm nay tan học, Lý Hiểu Nhạc cùng mấy bạn cùng lớp mai phục trên đường Trương Viễn về nhà. Chờ lúc Trương Viễn đi tới mọi người lập tức lao ra, chắn kín ngõ nhỏ. Đối với ánh mắt hoảng sợ như nai con của Trương Viễn, Lý Hiểu Nhạc cười càng nguy hiểm, từng bước ép Trương Viễn lùi lại đến không thể lùi nữa mà dán trên tường run rẩy.
“Cậu lùi đi, cậu lùi nữa đi! Cậu cho là hôm nay cậu có thể thoát được sao?” Lý Hiểu Nhạc một cước đạp trên tường, bày ra tư thế lưu manh ngang ngược. Vài bạn học đi cùng cô thấy thế còn không dám nhìn thẳng.
Đây… Đây là Lý Hiểu Nhạc mà bọn họ quen sao? Rõ ràng là một nữ lưu manh!
Nhớ lại tiết thể dục buổi chiều, sau khi Lý Hiểu Nhạc nói kế hoạch của mình cho bọn họ, Lý Hiểu Nhạc bày ra bộ dạng đạt được mục đích cười đến vô lại,… Bọn họ rốt cục khẳng định bọn họ không biết người trước mặt này. Bây giờ bọn họ chỉ hy vọng chuyện này nhanh kết thúc, nếu không, để cho người khác nhìn thấy lại nghĩ bọn họ lập nhóm đùa giỡn con trai nhà lành mất.
“Cậu…cậu…cậu muốn thế nào, nhà trường đã xử lí thỏa đáng, cậu nếu dám dám lén trả thù, tôi…tôi sẽ báo lại với nhà trường.” Trương Viễn run rẩy nói, Lý Hiểu Nhạc nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát này khiến cô vô cùng ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được đánh lên đầu hắn một cái.
“Cậu là đàn ông thì có thể có một chút bộ dáng của đàn ông được không hả? Sợ hãi rụt rè một chút khí phách cũng không có!” Lý Hiểu Nhạc khí phách mười phần quát, nhóm “tiểu đệ, tiểu muội” canh chừng một bên nhịn không được trong lòng hô to “Lão đại, có thể hạ thấp âm thanh xuống không, sợ người khác không biết cậu chỉnh người ở trong này à?”
Trịnh Hiểu Hiểu đi theo sợ Lý Hiểu Nhạc làm ra hành vi quá khích nào đó, đành phải trực tiếp đi lên vỗ một cái sau gáy cô, thân thể nho nhỏ mà lại lực đánh lại khá mạnh.”Nói trọng tâm, cậu ở đây giả đại tỷ cái gì!”
“Trịnh Hiểu Hiểu, sao cậu lại thô lỗ như thế chứ!” Xoa xoa cái gáy bị vỗ đau, Lý Hiểu Nhạc oan ức hô to, đáng tiếc người ta ngay cả nhìn cũng không nhìn cô. Lý Hiểu Nhạc oán khí lan tràn cuối cùng đem tất cả oán niệm phát tiết trên người Trương Viễn.
“Nói, là ai sai cậu dán bảng thông báo?”
Mặc cho Lý Hiểu Nhạc sử dụng ngữ khí và biểu tình đạt tới mức khủng bố cao nhất, Trương Viễn bị dọa cho phát run nhưng miệng vẫn ngậm chặt. Lý Hiểu Nhạc tức giận đánh vào gáy hắn mấy cái nhưng cho dù cô đánh đau vẫn không có được đáp án mong muốn.
“Được lắm, không nói phải không? Muốn tôi dùng biện pháp mạnh đúng không? Đi, chúng ta bây giờ liền đến gặp công an.” Lý Hiểu Nhạc vô cùng sảng khoái lưu loát vỗ vỗ bụi trên tay, hướng tới nhóm bạn vẫy tay chuẩn bị đi. Nhưng mặc cho cô dùng sức đến thế nào thì cả người vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích, nhìn lại mới phát hiện Trương Viễn đang gắt gao túm góc áo cua cô không buông tay.
“Này, anh trai à buông tay đi! Cậu như vậy dễ dàng làm người ta hiểu lầm lắm!” Lý Hiểu Nhạc nhẹ ‘xuy’ một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Cậu thật sự...... Muốn báo công an sao?” Trương Viễn vẫn bộ dáng nhút nhát vâng dạ không đổi, ngay cả tiếng nói cũng nhỏ như muỗi kêu, làm Lý Hiểu Nhạc càng nghe càng không kiên nhẫn.
“Đúng thế...... Tôi phải báo công an, cậu chờ bị bắt vào tù đi!” Lý Hiểu Nhạc cố ý đem sự việc nói nghiêm trọng lên, nhìn sắc mặt thấy Trương Viễn trở nên trắng bệch thì trong lòng vô cùng vừa ý gật gật đầu.
“Đừng báo công an, cầu xin cậu!” Túm lấy góc áo Lý Hiểu Nhạc không buông, Trương Viễn hèn mọn cầu xin.
“Có thể không báo, nhưng tôi muốn biết ai sai cậu làm thế?” Lý Hiểu Nhạc thừa thắng xông lên nói. Thấy Trương Viễn lại lần nữa chần chờ, cô vội thêm vào một câu. “Cậu nên nghĩ tới hậu quả, đây là cơ hội cuối cùng cho cậu!”
Trương Viễn nhìn Lý Hiểu Nhạc không giống như đang nói dối, khẽ cắn môi rốt cục nhả ra hai chữ. “Bạch Liên.”