Sống Lại Để Yêu Anh

Chương 31: Buổi hẹn hò xúi quẩy!



Edit: Xiaoyue

Beta: Bắp

Dùng một tháng giặt quần áo để đổi lấy đáp án như vậy, lần đầu tiên từ khi Lý Hiểu Nhạc sống lại đến giờ cảm thấy mình ngốc muốn chết. Chung quy cô cho rằng, cô ít nhất cũng sống hai mươi mấy năm, tuyệt đối có thể hô mưa gọi gió trước mặt mấy đứa nhóc kia, có thể đùa bọn chúng dễ như trở bàn tay. Nhưng không biết tại sao mỗi lần ở trước mặt Quý Duy Phó cô lại thấy bản thân thật kém cỏi, có cảm giác như bị dắt mũi vậy.

Tình tiết này có chút không đúng lắm, anh dù thông minh nhưng cũng mới mười bảy tuổi thôi, cô lớn hơn anh những mười tuổi cơ mà. Thế này thật sự rất mất mặt. Cân nhắc một lúc, Lý Hiểu Nhạc quyết định nhất định phải cứu vãn tình thế này.

Không thể để một tháng giặt quần áo trở nên vô ích, dù sao cũng phải hẹn hò một lần coi như lấy lại vốn.

Hơn nữa hai người từ trước đến giờ còn chưa có chính thức hẹn hò lần nào. Lý Hiểu Nhạc tự động bỏ qua tiết thanh minh lần trước, vì lúc đó thật sự là quá nhiều bóng đèn.

“Muốn em giặt quần áo cho anh không phải là không được, nhưng anh không thấy bốn chữ kia dùng một tháng giặt quần áo miễn phí để đổi thì quá lời sao?” Lý Hiểu Nhạc gấp sách vở lại, làm tư thế chuẩn bị đàm phán.

“Lời? Sẽ không, đây là đánh cược.” Quý Duy Phó cười như không cười nhìn Lý Hiểu Nhạc trước mặt, ý nói rõ ràng anh đã quang minh chính đại thắng cược. Bộ dạng kia, thật khiến người khác nhìn thấy liền muốn nổi trận lôi đình.

Lý Hiểu Nhạc biết lúc này muốn Quý Duy Phó buông ra là không thể nào, mắt cô đảo một vòng, rõ ràng là có ý xấu.

“Em mặc kệ, thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí, muốn em giặt quần áo cho anh cũng không phải không thể, nhưng cuối tuần anh phải đi xem phim với em.” Lý Hiểu Nhạc dứt khoát phóng đại lên, chỉ cần có thể đạt được mục đích của cô, ai quan tâm quá trình ra sao chứ?

Thấy Lý Hiểu Nhạc hơi chu cái miệng nhỏ, làm một bộ dạng tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, Quý Duy Phó xấu xa cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Vậy phải giặt thêm nửa tháng nữa!” Quý Duy Phó làm bộ như ban ơn, cau mày giống như không tình nguyện nói.

“Làm sao lại có thể như thế, một tháng là một tháng.” Lý Hiểu Nhạc vung tay lên, tuyệt đối không nhượng bộ.

“Thế thì bỏ đi, dù sao tôi cũng không muốn xem phim.” Quý Duy Phó cũng không miễn cưỡng, mở sách ra tiếp tục chăm chỉ học.

“Không được không được, thêm nửa tháng thì thêm nửa tháng.” Vừa nghe anh không đồng ý, Lý Hiểu Nhạc vội nhào lên đè sách vở của Quý Duy Phó lại, vẻ mặt lấy lòng nói. Bộ dạng a dua kia, làm gì còn tí nào khí thế không chịu nhượng bộ mới rồi.

“Nếu vậy...... Em đã nhiệt tình mời như thế, tôi sẽ cố gắng sắp xếp đi xem phim cùng em!” Cho dù trong lòng đã sớm cười lớn, trên mặt lại vẫn bày ra bộ dạng miễn cưỡng như cũ.

Mặc dù cảm giác cô đàm phán vẫn nhận phần thua về mình, nhưng Lý Hiểu Nhạc lại có tâm trạng như người đại thắng. Vì sao ư? Vì cuối cùng cô cũng có thể hẹn hò với Quý Duy Phó rồi.

Cô quyết định ngày mai nhất định phải chọn bộ phim tình cảm lãng mạn để làm chất xúc tác cho cô và Quý Duy Phó. Nếu xúc tác thành công..... Nói không chừng..... Khà khà......

Sáng sớm chủ nhật, Lý Hiểu Nhạc đã sớm trang điểm xong xuôi, tinh thần sáng lạn đến điểm hẹn chờ Quý Duy Phó.

Hôm nay Lý Hiểu Nhạc mặc đầm màu vàng, bên ngoài là áo khoác trắng nhỏ, dưới chân mang đôi giày hơi cao gót, kết hợp với trang sức thanh nhã, hơn nữa trên mặt tràn ngập vui cười, cả người đều thấy hơi thở thanh xuân ngập tràn. Cô lẳng lặng đứng đó làm người đi đường không nhịn được quay đầu lại nhìn không ngừng.

Nhận được ánh mắt người đi đường làm Lý Hiểu Nhạc càng có lòng tin cô phối hợp quần áo vô cùng hợp với bản thân mình. Cô chọn cách ăn mặc không quá cầu kì, đơn giản tự nhiên lại tràn ngập sức sống tuổi trẻ, chắc chắn là có thể làm nổi bật bản thân.

Quả nhiên, khi Quý Duy Phó đứng trước mặt cô, Lý Hiểu Nhạc thấy được sự kinh ngạc trong mắt anh, tuy rất nhanh nhưng không thể giấu được người vẫn luôn để ý biểu cảm thay đổi của anh.

“Em có nơi nào muốn đi sao?” Vừa đi Quý Duy Phó vừa hỏi Lý Hiểu Nhạc bên cạnh.

Hôm nay Quý Duy Phó mặc cũng rất đơn giản, áo sơ mi màu vàng, quần trắng kết hợp với đôi giày cùng màu, sạch sẽ sáng sủa. Hơn nữa quần áo lại thần kỳ phù hợp với bộ đồ Lý Hiểu Nhạc đang mặc, người đi đường nhìn thấy còn tưởng hai người đang mặc đồ đôi.

Sự thần giao cách cảm nho nhỏ này làm trong lòng Lý Hiểu Nhạc không khỏi ngọt ngào, lập tức cười nói.”Dạ, chúng ta theo đường dành cho người đi bộ đến quảng trường Vạn Tượng đi, rạp phim ở đó xem cũng được lắm.”

Vì quảng trường Vạn Tượng cách họ cũng không xa, nên hai người quyết định đi bộ qua. Mặc dù Quý Duy Phó cho rằng con gái mang giày cao gót đi bộ nhiều như vậy thì không ổn lắm, Lý Hiểu Nhạc lại kiên quyết cam đoan cô không sao hết, chạy đi chỗ nào cũng được hết. Chủ yếu là cô tuyệt đối không muốn giảm bớt một chút cơ hội ở bên Quý Duy Phó nào cả.

Hai người cùng đi qua con đường bình thường ồn ào huyên náo nhưng lúc này lại yên tĩnh. Cho dù không nói với nhau lời nào nhưng trong lòng hai người đều cảm thấy vô cùng tốt đẹp.

“Các người buông tôi ra! Buông ra, cứu tôi với......” Đột nhiên có tiếng khóc nức nở cùng với tiếng gọi ầm ĩ khiến cho Lý Hiểu Nhạc và Quý Duy Phó chú ý, hai người dừng lại nhìn theo hướng có tiếng gọi.

“Cô kêu đi, kêu nữa đi, ở chỗ này cô kêu tới vỡ họng cũng sẽ chẳng có ai tới cứu cô đâu! Hà hà...... Cô nên ngoan ngoãn nghe theo lời tôi thì hơn!” Một tiếng nói đáng khinh vang lên ngay sau đó, nếu bây giờ hai người còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đúng là kẻ ngốc.

Lý Hiểu Nhạc không khỏi nhớ đến lúc ở ‘CLB Ngọc Tuyền’ cô gặp phải tình huống này, khi đó tâm trạng tuyệt vọng tới mức nào cô luôn không thể quên được, cô nghĩ nữ sinh kia nhất định cũng hy vọng có người tới cứu mình. Lý Hiểu Nhạc hai tay gắt gao nắm chặt, không nói lời nào liền chạy đến hướng nữ sinh kia.

Cách càng gần tiếng khóc của nữ sinh càng rõ ràng, ở chỗ sâu nhất của con đường, Lý Hiểu Nhạc rốt cuộc thấy được nữ sinh bị đặt trên tường đang giãy dụa khóc lóc, mà áp trên người cô là một người đàn ông to lớn đang giở trò, đứng quanh bọn họ còn có ba người đàn ông nữa, mấy người đó cũng đang nhìn nữ sinh với ánh mắt đầy sự dâm uế.

Lý Hiểu Nhạc thấp giọng chửi ‘cầm thú’. Nhặt một tảng đá nhỏ trên mặt đất ném về phía tên đầu heo kia. Mà Quý Duy Phó sau khi đi một đoạn không thấy Lý Hiểu Nhạc theo sau, lúc này mới đuổi theo Lý Hiểu Nhạc tới đã không kịp ngăn động tác của cô.

Tảng đá chính xác mười phần trúng đầu tên đàn ông cầm thú, ngay lập tức làm hắn máu chảy đầm đìa. Biến cố đột nhiên xảy ra làm mấy người trong ngõ sâu nhất thời không kịp phản ứng. Mãi cho đến khi nữ sinh bị sàm sỡ nhìn rõ đang xảy ra chuyện gì, thừa dịp ‘tên cầm thú’ ôm đầu ngã xuống liền nhanh chân run rẩy chạy trốn, lúc này bọn chúng mới phản ứng lại.

Ba người đàn ông vốn đang đứng trông chừng bên cạnh vội tiến lên đỡ tên cầm thú kia dậy, sau khi xác nhận vết thương không bị trúng điểm chí mạng, lại thấy Quý Duy Phó đang kéo Lý Hiểu Nhạc chạy trốn, liền kêu gào hướng về phía hai người chạy mà đuổi theo.

“Đứng lại, đừng chạy!”

“Đứng lại......”

Mấy người phía sau vừa đuổi theo vừa kêu to, còn Lý Hiểu Nhạc được Quý Duy Phó dắt theo không ngừng chạy trên đường lớn. Hôm nay vì muốn bản thân xinh đẹp, Lý Hiểu Nhạc mang giày cao gót, tuy chỉ cao ba phân, nhưng lúc này cũng vô cùng không tiện cho việc chạy bộ. Chỉ một lát sau thể lực cô đã cạn kiệt, lại thêm đi đôi giày không phù hợp, tốc độ của hai người dần chậm lại, rất nhanh sẽ bị đuổi kịp.

“Tiểu Phó, làm sao bây giờ, sắp...... sắp bị đuổi kịp mất rồi!” Lý Hiểu Nhạc quay đầu lại nhìn mấy người đang đuổi như điên, cô sốt ruột hô lớn.

Vì sao chứ, vì sao buổi hẹn hò của cô lại khó khăn như thế chứ, cô chẳng qua là muốn có không khí lãng mạn thôi mà. Lý Hiểu Nhạc chạy như điên nhưng trong lòng không ngừng hò hét.

Mà Quý Duy Phó chạy phía trước hoàn toàn không trả lời lời cô, anh đang quan sát hoàn cảnh xung quanh xem có chỗ nào để bọn họ có thể trốn không. Nhìn tình huống hiện tại khả năng hai người bị đuổi kịp là rất cao, đến lúc đó hậu quả thật sự là không lường được.

Quý Duy Phó dẫn theo Lý Hiểu Nhạc nhanh chóng quẹo qua một khúc cua, vào lúc này có một khách sạn đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của anh. Đây là một khách sạn có chút khác biệt, bên trong ai muốn gì có đó, nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là khách sạn này không sử dụng hình thức ghi tên khách hàng rồi mới giao phòng. Khách hàng có thể chọn phòng trước, trực tiếp vào phòng, sau khi khách hàng vào phòng hệ thống trên cửa sẽ tự động đăng ký cho họ, khi muốn ra ngoài cần phải trả tiền thì người bên trong mới được đi ra.

Cho nên khách sạn bỏ qua phần đăng kí phiền phức như thế này hiện tại là thích hợp nhất với Quý Duy Phó đang muốn tìm chỗ lẩn trốn. Đông người qua lại, nhân viên hỗn loạn, đi vào trong đó sẽ dễ dàng ẩn nấp.

Quý Duy Phó dẫn Lý Hiểu Nhạc không nói lời nào đi vào khách sạn, tùy ý mở ra một phòng liền vào trong. Khi cánh cửa kia đóng lại hai người mới ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

Hai người hôm nay ít nhất cũng đã chạy qua năm con phố. Thật là so với chạy trong tiết học thể dục còn tàn khốc hơn nhiều.

Mà hai tên kia đã đuổi theo hai người suốt năm con phố, sau khi mất dấu, tìm kiếm xung quanh một vòng xác định không tìm được người, lúc này mới không cam lòng trở về, chuẩn bị đón nhận lửa giận từ đại ca.

Lúc này Quý Duy Phó và Lý Hiểu Nhạc mới coi như thoát nạn.

Bình ổn hơi thở một lúc, Lý Hiểu Nhạc muốn tháo giày cao gót ném ra ngoài, hiện tại chân cô đau muốn chết, hình như là trầy da rồi.

Lý Hiểu Nhạc khẽ cắn môi nhắm mắt nhanh chóng cởi giày cao gót ra, hiện tại gót chân cô đã trầy da hết, thậm chí còn có thể thấy cả tơ máu. Vừa dùng tay đụng nhẹ một chút liền bị mồ hôi trên tay làm cho đau đến nhe răng nhếch miệng.

Quý Duy Phó ở bên cạnh gạt cái tay còn muốn đụng vào chỗ bị thương trên chân mình của Lý Hiểu Nhạc ra. Sắc mặt anh khó coi nhìn Lý Hiểu Nhạc.”Trên tay đâu cũng là vi khuẩn. Đừng chạm lung tung.” Nói xong, đứng dậy rửa sạch tay, sau đó trở lại nhẹ nâng chân Lý Hiểu Nhạc lên quan sát  một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.