“Trầy da rồi, chờ một chút nữa tôi khử trùng giúp em, nhưng sau này nên nhớ tốt nhất là không nên đi những loại giày da cứng như thế này.” Buông chân Lý Hiểu Nhạc xuống Quý Duy Phó khẽ nhắc nhở.
“Giày da hôm nay là em mang lần đầu đó, bình thường đi học em đâu có mang!” Lý Hiểu Nhạc hơi buồn bực nói, vốn muốn thật xinh đẹp để đi hẹn hò, vậy mà không ngờ lại thành thứ phiền toái.
Quý Duy Phó nhìn xung quanh đánh giá hoàn cảnh chỗ bọn họ đang ở, vừa rồi vì phải tránh mấy kẻ kia đuổi theo. Cho nên việc mượn phòng rồi mới đăng kí không nghĩ nhiều liền lôi Lý Hiểu Nhạc vọt vào.
Bây giờ an toàn mới có tâm trạng cẩn thận quan sát không gian xung quanh.
Bố trí ánh sáng trong gian phòng này có hơi tối, nếu không bật đèn thì chỉ có thể thấy ở gần góc tường bên cạnh có đặt mấy cái giá lớn, không biết dùng để làm gì. Nhưng bật đèn lên liền thấy được các loại công cụ đầy màu sắc trên đó, không khó để đoán được những thứ này...... để dùng vào mục đích gì.
Hiển nhiên đây là một gian phòng SM, trên giá đặt các loại dụng cụ như roi da nhỏ, các công cụ bằng da, thật đúng với câu ‘chỉ có thứ bạn không biết chứ không phải nó không tồn tại’.
Giữa phòng còn có một cái trông giống như xà đơn, phía trên còn treo mấy cái còng tay, hẳn là thuận lợi cho việc treo người lên đây.
“A? Đây là cái gì thế?”
Trên giá trước mặt có để hai cái kẹp có hình dáng kì lạ, Lý Hiểu Nhạc cầm lên khoa tay múa chân nửa ngày cười hì hì kẹp lên người Quý Duy Phó.
“Cái này cũng không phải cái kẹp bình thường......” Quý Duy Phó bắt lại tay Lý Hiểu Nhạc, nhíu mi nhìn cái kẹp trong tay Lý Hiểu Nhạc, khóe miệng cười như không cười.
“Là sao?” Lý Hiểu Nhạc chớp mắt nghi hoặc nhìn Quý Duy Phó, không rõ cái kẹp này có gì không bình thường.
“Thì là...... Em hẳn là biết SM chứ!” Quý Duy Phó lấy cái kẹp trong tay Lý Hiểu Nhạc, để trong tay vặn độ chặt lỏng.
“A......” Lý Hiểu Nhạc nhanh chóng lui từng bước về sau, nhìn cái giá trước mặt lần nữa, lúc này mới thấy rõ trên đó để cái gì, những đồ vật đó không khác đồ dùng bình thường cho lắm nhưng một số thứ không có.
Nhìn thấy đồ đạc trong phòng thậm chí còn có cả dụng cụ biến thái, Lý Hiểu Nhạc khó khăn nuốt nước miếng, không nhịn được nghĩ thật sự những người bị mấy thứ này giày vò không những không khó chịu mà còn thấy thoải mái sao?
“Vậy Tiểu Phó, anh hẳn là không đam mê mặt này chứ!” Mặc dù thấy có lỗi, nhưng vì ‘cuộc sống hòa hợp’ sau này của hai người, Lý Hiểu Nhạc thấy cô cần tìm hiểu rõ ràng trước. Nếu anh nói thích...... cô cũng không phải không thể phối hợp! Khụ khụ......
“Cái này à, ai biết được?” Vuốt cằm, ánh mắt Quý Duy Phó sâu thẳm nhìn Lý Hiểu Nhạc nói.
Sau đó trong ánh mắt kinh hoảng nhìn chăm chú vào giá treo đầy các loại công cụ của Lý Hiểu Nhạc. Tay anh ở trên những đồ vật đó tìm một vòng, các loại dụng cụ trong lúc đó va chạm vào nhau, phát ra âm thanh vô cùng dễ nghe nhưng lại làm ai đó dựng hết tóc gáy.
Ngay lúc Lý Hiểu Nhạc nghĩ Quý Duy Phó chẳng qua chỉ liếc mắt một cái sẽ trở về như ban đầu, đã thấy Quý Duy Phó cầm một vật như thắt lưng lên thưởng thức, trên mặt mang nét tà mị nhìn Lý Hiểu Nhạc cười cười
Nhưng Lý Hiểu Nhạc bây giờ sẽ không ngây thơ nghĩ cái này thật chỉ đơn giản là cái thắt lưng nữa.
Lý Hiểu Nhạc gian nan nuốt nước miếng, mở to ánh mắt tò mò nhìn Quý Duy Phó trông đợi anh giải đáp.
Quý Duy Phó làm một động tác quấn quanh cổ, hài lòng nhìn Lý Hiểu Nhạc hoảng sợ há hốc miệng, liền cười để thứ đồ này trở lại trên giá.
Nghe tiếng người nào đó phía sau thở phào nhẹ nhõm, Quý Duy Phó cười giảo hoạt, cầm lấy một đồ vật khác đi về phía Lý Hiểu Nhạc.
Thấy Quý Duy Phó để cái thắt lưng lại trên giá, Lý Hiểu Nhạc nhẹ nhõm thở ra một hơi cho là người đàn ông tao nhã trước đây sắp trở lại rồi, đã thấy Quý Duy Phó vậy mà lại cầm một cây roi da nhỏ đi về phía mình. Bước đi vững vàng, bước trên tấm thảm thật dày trên sàn nhà thế nhưng phát ra tiếng ‘thùng thùng’, mỗi bước đi đều giống như nhịp tim của Lý Hiểu Nhạc.
Roi da trong tay vỗ xuống đất ‘bộp bộp bộp’, vừa lòng nhìn Lý Hiểu Nhạc vì động tác này mà trừng lớn mắt.
“Yên tâm đi, roi này đánh vào người sẽ không quá đau đâu, anh sẽ thật..... nhẹ nhàng!” Cả người Quý Duy Phó dán bên tai Lý Hiểu Nhạc thấp giọng nói. Đầu lưỡi trên vành tai Lý Hiểu Nhạc khẽ liếm một vòng. Cơ thể Lý Hiểu Nhạc lập tức căng thẳng.
“Tiểu, Tiểu Phó......” Lí Hiểu Nhạc run rẩy thấp giọng kêu tên Quý Duy Phó.
“Ngoan, nhắm mắt lại......” Đem Lý Hiểu Nhạc đẩy ngã trên giường, Quý Duy Phó đứng ở mép giường thấp giọng dụ dỗ.
Lý Hiểu Nhạc có chút thẹn thùng cắn môi nhìn Quý Duy Phó, tuy rằng trong lòng đối với phương thức kịch liệt này có hơi ngoài khả năng tiếp nhận một chút. Nhưng nếu Quý Duy Phó thích thì cô hy sinh một chút cũng đâu có sao? Lý Hiểu Nhạc nghe theo Quý Duy Phó hướng dẫn chậm rãi nhắm mắt lại.
Thân thể run rẩy lộ ra sự sợ hãi của cô, nhưng hành động cắn chặt môi lại công khai thể hiện quyết tâm của cô. Thấy Lý Hiểu Nhạc như thế ánh mắt Quý Duy Phó không khỏi mềm mại hơn.
Luôn là như thế, cô gái ngốc nghếch này luôn dùng phương pháp này đến yêu anh, mặc kệ đúng sai luôn theo ý anh, còn cái mà cô yêu thích lại vĩnh viễn luôn xếp sau ba chữ ‘Quý Duy Phó’ này. Yêu như vậy ở trong mắt người khác có lẽ sẽ cảm thấy quá mù quáng, nhưng ở trong mắt Quý Duy Phó lại càng làm trái tim anh mềm mại hơn.
Anh làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô gái ngốc nghếch luôn dùng phương pháp vụng về của mình để yêu anh như vậy chứ? Quý Duy Phó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang run rẩy của Lý Hiểu Nhạc. Chỉ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, dù nhanh nhưng đủ làm cho người ta thấy được sự ôn nhu vô hạn.
“Đồ ngốc này, tôi làm sao có thể thích mấy chuyện kì quái này chứ!” Quý Duy Phó sủng nịch nói, nâng tay điểm trên trán Lý Hiểu Nhạc một cái.
“Ồ?” Lý Hiểu Nhạc có chút u mê nhìn ánh mắt ôn nhu của Quý Duy Phó đang nằm nghiêng bên cạnh, hai mắt mờ mịt mang theo sự nghi ngờ.
“Chạy nhiều như thế chắc em mệt rồi, nằm nghỉ một chút đi!” Quý Duy Phó nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Lý Hiểu Nhạc nói.
Lý Hiểu Nhạc nhẹ xoa xoa môi vừa bị Quý Duy Phó hôn, miệng nở một nụ cười sáng lạn tươi như hoa. Thẹn thùng bụm mặt không dám nhìn Quý Duy Phó, nụ hôn nhẹ nhàng như thế này thật sự càng làm cho người ta động lòng.
“A này! Tiểu Phó......” Thật vất vả bình ổn tâm trạng kích động của mình, Lý Hiểu Nhạc nhích nhích người về phía Quý Duy Phó.
Quý Duy Phó giống như đang ngủ, không đáp lại Lý Hiểu Nhạc.
Khuỷu tay chống trên giường nâng người dậy, Lý Hiểu Nhạc từ trên cao chuyên chú ngắm nhìn bộ dạng nhắm mắt của Quý Duy Phó, đây là lần đầu tiên cô nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh gần như vậy.
Làn da trắng nõn nhẵn nhụi, so với con gái chính gốc như cô chỉ có hơn chứ không kém. Lông mi thật dài phủ xuống thành cái bóng nhỏ trên mặt, đôi môi khêu gợi khép mở thở ra khí nóng, sống mũi thẳng tắp, yết hầu gợi cảm trượt lên xuống, bộ ngực rắn chắc cùng với cánh tay khỏe mạnh.
Ngón tay Lý Hiểu Nhạc theo tầm mắt của mình xẹt qua mỗi nơi một chút, dẫn đến người đang giả bộ trong lòng ngứa ngáy. Nghĩ Quý Duy Phó có thể thật sự đang ngủ, Lý Hiểu Nhạc lặng lẽ nhoài lên trên người anh, ở trên môi anh ấn xuống một nụ hôn. “Đây là trả lại anh vừa rồi hôn em, em cũng không thích nợ người ta cái gì đâu.”
Khẽ lầm bầm lầu bầu, mặt Lý Hiểu Nhạc càng ngày càng đỏ. Loại chuyện vụng trộm thế này thật ngượng ngùng.
“Lý Hiểu Nhạc, em xác định muốn đùa với lửa sao?” Giọng nói trầm thấp của Quý Duy Phó chậm rãi vang lên, từ từ mở mắt ra, con ngươi trầm tĩnh tối tăm như có đám lửa đang nhảy nhót.
“Ôi..... anh... anh không phải ngủ sao?” Hôn trộm bị bắt được, Lý Hiểu Nhạc hơi bối rồi lắp bắp hỏi.
“Ngủ, để cho em tiếp tục hôn trộm tôi?” Quý Duy Phó nhíu mi hỏi lại.
“Làm gì có, em chỉ trả lại cái hôn nãy anh hôn em......”
“A...... ha...... a...... Bảo bối, anh thật lớn! Ha.... a... a......” Một tiếng hét chói tai nhưng cũng nhấp nhô thoải mái đột nhiên truyền đến đánh gãy lời nói tiếp theo của Lý Hiểu Nhạc. Cùng với Quý Duy Phó, hai người mặt đều đỏ lên.
“Ôi.... a......! Nhanh lên một chút.... Nhanh nữa lên!....A..... a......ha.....!” Phòng bên cạnh liên tục truyền đến tiếng thét chói tai cùng với tiếng ‘bạch bạch bạch’ kỳ lạ, không khó tưởng tượng phòng bên cạnh đang diễn ra cảnh tượng gì.
Âm thanh bên tai không thể không nghe, hai người đang nằm trên giường đồng loạt ngồi dậy, sắc mặt cùng có chút xấu hổ.
Quý Duy Phó vì vừa rồi đùa giỡn Lý Hiểu Nhạc nên trong lòng đã tích tụ một đám lửa, vốn muốn ở trên giường nằm yên một chút đến khi bản thân bình tĩnh lại. Không ngờ cô nhóc Lý Hiểu Nhạc này còn dùng ánh mắt quấy rầy mình, phòng bên cạnh lại truyền đến những âm thanh thế kia...... Khí nóng thật vất vả nhịn xuống giờ lại có xu thế bốc lên trở lại.
Mà Lý Hiểu Nhạc giờ phút này cũng tràn ngập ảo não, nhìn lén bị phát hiện cũng thôi đi. Càng có vấn đề chính là nghe âm thanh thẹn thùng của người khác bên phòng cách vách truyền tới, thân thể của anh lại bắt đầu bùng lửa lên rồi, và làm cho cô buồn rầu nhất chính là trong đầu cô thế nhưng lại bắt đầu xuất hiện một vài hình ảnh.
Hình ảnh này so với trước đây càng rõ ràng hơn, cô thấy rõ được mặt của người đàn ông kia, đúng là Quý Duy Phó.
Chỉ thấy Quý Duy Phó ở trên cơ thể quần áo không đủ che thân của cô hôn lên từng tấc da thịt, mà hai tay cô gắt gao ôm lấy đầu anh đang chôn ở trước ngực mình, miệng còn phát âm thanh xấu hổ như tiếng người phụ nữ phòng bên truyền đến.
Lý Hiểu Nhạc hung hăng vỗ vỗ đầu mình, hy vọng có thể bỏ những hình ảnh này ra khỏi đầu. Cô không muốn bản thân biến thành người đàn bà không biết thẹn như thế, rõ ràng chưa từng xảy ra chuyện như hình ảnh cô nhìn thấy kia.
Như vậy làm cô cảm thấy rất xấu hổ.
Dường như thấy được Lý Hiểu Nhạc khác thường, Quý Duy Phó lúc này đã bình ổn tốt bản thân đứng dậy đi đến bên cạnh cô, dò hỏi “Em làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Đối diện với Quý Duy Phó đột nhiên tới gần, Lý Hiểu Nhạc như con thỏ bị dọa sợ, hét lớn một tiếng liền không ngừng lùi về sau, hai tay che trước ngực, cự tuyệt nói.”Đừng đến gần em, vĩnh viễn đừng đến gần em.”
Quý Duy Phó nhíu mày nhìn Lý Hiểu Nhạc coi anh như nước lũ và mãnh thú mà cự tuyệt, hơi dừng bước lại.
Nhưng không nghĩ tới mỗi bước anh tới gần Lý Hiểu Nhạc liền lui về phía sau một bước. Sự cự tuyệt rõ ràng này làm Quý Duy Phó cảm thấy cực kỳ không thoải mái.