Không sai, ngày đó ở viện mồ côi, Hạ Trầm từng cùng Quý Bạch, hai đứa bé trốn lên trên sân thượng ngắm sao.
Lúc đó tâm trạng Hạ Trầm rất nặng nề, mỗi khi đêm đến, hắn đều sẽ nhớ tới Nguyễn Tư Bùi điên cuồng khóc lóc trong Hạ gia, nhớ tới ngày đó bà ném hắn trước cổng viện mồ côi, hắn khóc lóc cầu xin bà đừng vứt bỏ hắn.
Hình ảnh đó giống như cơn ác mộng, ngày đêm cuốn lấy không cho hắn thoát thân.
Thế nên ban đêm hắn rất khó ngủ, tính cách cũng ngày càng trầm lặng u ám.
Khi đó Quý Bạch mới đến viện mồ côi không lâu, ngày nào cũng bám lấy hắn, gọi hắn là anh trai, ngay cả khi đêm xuống, viện mồ côi tắt đèn cậu cũng chạy đến bên giường hắn thì thầm.
"Anh ơi, sao anh lại không ngủ được thế?". Sợ bị người khác phát hiện, Quý Bạch dùng bàn tay nho nhỏ che miệng, một bàn tay khác vuốt vuốt bụng: "Em cũng không ngủ được, tối nay em ăn no quá, bụng không thoải mái..."
"Dù sao cũng không ngủ được..." Trong bóng tối, đôi mắt nhỏ của Quý Bạch sáng rõ, nhìn về phía Hạ Trầm chớp chớp mắt. "Anh ơi, hay chúng ta lên sân thượng ngắm sao nhé, có được không anh?"
Phản ứng đầu tiên của Hạ Trầm là từ chối.
Hắn đang đứng bên bờ vực của cảm xúc nóng nảy, lúc trước khi Quý Bạch vào đây, hắn đã quen thói sống một mình, đột nhiên bỗng có thêm một Quý Bạch ngày ngày bám dính lấy hắn không thôi.
Hắn chưa thích ứng được.
Nhưng lại cảm thấy mâu thuẫn.
Lời từ chối đã đến bên miệng, nhưng hắn thấy đôi mắt Quý Bạch nhìn mình tràn đầy mong đợi, im lặng một lát, cuối cùng Hạ Trầm ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đồng ý.
Thế là, hơn mười hai giờ khuya, hai cậu bé lén lút trèo lên sân thượng ngắm sao.
Sân thượng của viện mồ côi phơi rất nhiều ga giường, gió thổi qua chúng, trong hơi thở của họ tràn đầy mùi thơm của bột giặt. Quý Bạch rất vui sướng, kéo tay Hạ Trầm đi về phía trước, tìm nửa ngày mới tìm được một nơi thích hợp để ngồi xuống.
"Anh trai, anh mau nhìn kìa!"
Quý Bạch ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn bầu trời, chỉ vào ngôi sao trên cao với thái độ như dâng tặng báu vật lên cho Hạ Trầm xem: "Đó là sao Bắc Đầu, kia là Chức Nữ, chỗ đó... chỗ đó hình như là..."
Nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra, Quý Bạch bé nhỏ gãi đầu, mặt đỏ lên, xấu hổ nói: "Em.. chiều nay em còn cố ý hỏi thăm các thầy cô nhưng giờ không nhớ nữa rồi..."
"Nhưng không sao". Quý Bạch hồi bé dường như chưa từng có cảm xúc sa sút bao giờ, rất nhanh đã quên chuyện này, lại gần Hạ Trầm bảo: "Chúng ta cùng nằm xuống ngắm sao nhé anh".
Hạ Trầm xưa nay khó có khi nào nghe lời Quý Bạch đến vậy, hắn nằm xuống cạnh cậu, trên sân thượng của viện mồ côi, gối lên cánh tay nghe gió thổi, ngắm trời sao.
Ngày ấy, Quý Bạch kéo tay hắn nghiêm túc lại lắp bắp ước ao với ngôi sao trên cao kia.
Cậu nói: "Hi vọng bố mẹ anh trai sẽ sớm đến tìm anh, anh có thể nhanh chóng về nhà".
"Hi vọng hai chúng ta đều sẽ có bố có mẹ".
Sau khi ước xong, Quý Bạch bé nhỏ thở ra, sau đó vỗ ngực nói với Hạ Trầm: "Em nghe thầy và dì bảo, ước nguyện với sao trời rất linh nghiệm".
Hạ Trầm nhìn cậu, phản ứng đầu tiên là cảm thấy buồn cười.
Trước đó vì muốn giữ lòng tự trọng đáng thương của mình, hắn thuận miệng bịa đặt, bảo với Quý Bạch hắn ham chơi lạc đường, không tìm thấy bố mẹ. Lời nói dối vụng về đến vậy mà cậu vẫn ngốc nghếch tin hắn.
Hơn nữa, Hạ Trầm biết người ta sẽ cầu nguyện với sao băng, chứ xưa nay chưa từng có ai giống Quý Bạch, ngây ngốc đứng trên sân thượng, ngửa đầu cầu nguyện với tất cả sao trời.
Bố mẹ sẽ sớm đến tìm hắn ư? Đáng tiếc, hắn đâu phải bị lạc bố mẹ, mà bị họ vứt bỏ thì có.
Hắn định chế giễu cậu.
Nhưng lời đến bên miệng, hắn lại cảm thấy khóe mắt và mũi chính mình chua chát.
Nói thật ra, Hạ Trầm bây giờ không còn nhớ những ngôi sao trên cao đó trông như thế nào, nhưng hắn vẫn nhớ cái bầu không khí tràn đầy mùi hương bột giặt đó, cùng đôi mắt sáng long lanh của Quý Bạch, và bóng hình hắn phản chiếu trong mắt cậu.
—— —— ——
Trí nhớ khép lại, Hạ Trầm hít sâu một hơi, yên lặng nhìn sang Quý Bạch, con ngươi rung động, ngón tay phát run. Hắn khàn giọng mở miệng: "Cậu còn nhớ tôi có đúng không?"
Lời hỏi ra miệng, Quý Bạch lại sững sờ.
Hạ Trầm giờ khắc này, đôi mắt ngầu đỏ, con ngươi đen nhánh kia cuồn cuộn cảm xúc cậu không biết tên, hắn nhìn cậu, đôi mắt đó như muốn hút cả người cậu vào trong.
Nhìn hắn, trong lòng Quý Bạch bỗng rung động.
Ngắm sao, viện mồ côi...
Ký ức xa xưa bị phủ bụi gần như đã lãng quên bỗng ùa tới, trong đầu Quý Bạch dần hiện lên một hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc, cậu mơ hồ nghĩ ra thứ gì đó, trái tim điên cuồng nhảy loạn.
"Anh ơi, em là Quý Bạch".
"Anh ơi, anh không ngủ được à, chúng ta cùng đi ngắm sao nhé".
"Anh ơi, em sắp có nhà rồi".
"Anh ơi, hay là anh đi với em nhé?"
"Anh ơi, em đi đây, anh nhất định phải tới tìm em đấy".
"..."
Quý Bạch vô thức nắm chặt bàn tay, hơi thở giống như bị ngăn lại, ký ức mơ hồ xa xôi năm ấy ở trong viện mồ côi mà cậu đã sắp quên mất chồng lên Hạ Trầm trước mặt.
Cậu bỗng nhiên hiểu ra vì sao kiếp trước cậu bị tai nạn, Hạ Trầm lại không hề quan tâm, đem người thực vật không có hi vọng tỉnh dậy như cậu giữ lại bên mình.
Quý Bạch hoảng hốt đứng giữa những ký ức đó, chợt nhớ ra ngày bị tai nạn ấy, cậu biến thành một con mèo, liều mạng muốn quay về thân thể mình.
Cậu lặng lẽ trốn ra khỏi nhà họ Hạ, chạy đến bệnh viện, thừa dịp cửa phòng bệnh mở ra chui vào. Trong phòng bệnh không có ai khác, chỉ có mình Hạ Trầm ngồi bên giường.
Lúc mới phát hiện mình biến thành mèo, Quý Bạch lo lắng bất an không thôi, nhìn thấy Hạ Trầm càng tràn ngập nghi ngờ, không hiểu sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng vì sợ hắn phát hiện, Quý Bạch chỉ có thể co ro vào một góc, từ góc độ của cậu, cậu không thể thấy chính mình trên giường, cũng không thấy được gương mặt của Hạ Trầm. Cậu không dám gây ra tiếng động, giấu mình không dám nhúc nhích.
Sau đó nữa, trong phòng bệnh yên ắng truyền đến một tiếng khóc đầy kiềm chế đầy tuyệt vọng.
Hạ Trầm khóc.
Quý Bạch lúc đó hoảng sợ vô cùng, cậu không hiểu tại sao Hạ Trầm lại khóc, hắn khóc... vì cậu sao?
Thế nhưng hai người họ đâu có thân đến vậy.
Lại sau đó nữa, có người khác đi vào phòng bệnh nói về chuyện phẫu thuật và chuyển viện, Quý Bạch vẫn không thấy mặt Hạ Trầm, cậu chỉ nghe được giọng nói của hắn, dường như hắn đã bình tĩnh lại, nhẹ ừ với nhân viên y tế.
Chờ mọi người đi hết, lúc phòng bệnh lại im ắng, Quý Bạch co ro trong góc phòng, chỉ thấy Hạ Trầm im lặng thật lâu, lâu đến mức cậu tưởng thời gian đã ngừng trôi rồi.
Giọng nói của cậu con trai đó rất nhẹ, nhẹ đến nỗi chỉ cần một cơn gió thổi qua là tan mất, nhưng lần nào cất lên cũng đầy kìm nén và tuyệt vọng, khiến Quý Bạch nghe thôi cũng run rẩy hết cõi lòng.
"Anh tới tìm em rồi".
"Sao em lại không đợi anh..."
Lúc đó Quý Bạch mới bị tai nạn, linh hồn biến thành một con mèo, chính mình đã như một cuộn len bị rối, sao có thể nghĩ sâu đến những chuyện khác?
Cậu chỉ cảm thấy lời Hạ Trầm thật kỳ lạ, nhưng lại không chú ý đến một suy nghĩ nào đó trong lòng mình, cuối cùng, không bắt kịp suy nghĩ ấy lại.
Nhưng bây giờ, tất cả ký ức kéo đến, kiếp trước Hạ Trầm điên cuồng cố chấp đến thế nào, mười năm hắn chờ chờ đợi đợi, còn cả kiếp này... Những lúc hắn nhìn cậu rất chăm chú, rất cẩn thận, còn cả câu nói kìm nén tình cảm "Tôi rất thích cậu" kia của hắn nữa.
Một đoạn lại một đoạn, từng ký ức lại hiện lên.
Tất cả mê mang mơ hồ không lời giải tại thời khắc này bỗng sáng tỏ, trái tim Quý Bạch chua xót khó tả, đôi mắt cũng không kìm được đỏ lên.
Cậu sao lại chậm chạp đến vậy.
Hóa ra thật sự có người, chỉ vì một lời hẹn thề thuở bé, trải qua mười mấy năm, cố gắng đi về phía cậu.
Hóa ra thật sự có người, chỉ vì chút ấm áp nhất thời mà cố chấp đợi cậu suốt mười năm.
Quý Bạch kinh ngạc nhìn Hạ Trầm, nước mắt không khống chế được mà rớt xuống, cậu mở to miệng nhưng lại không biết nói sao, chỉ cảm thấy cõi lòng tràn ngập chua xót xen lẫn may mắn.
Quý Bạch luôn là một người bình thường.
Xét gia thế, cậu là trẻ mồ côi, dù sau này có bố có mẹ vẫn chỉ là một gia đình bình thường; xét về tướng mạo, Quý Bạch để tay lên ngực tự hỏi, so với một Hạ Trầm anh tuấn như thần tiên kia thì cậu chỉ được xem là thanh tú dễ nhìn, tính cách cũng thường thường không có cá tính. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn vẫn chỉ cần một người bình thường không thể bình thường hơn như cậu.
Dựa vào đâu Hạ Trầm lại luôn đối tốt như thế với cậu, dựa vào cái gì mà Hạ Trầm kiếp trước kiếp này đều cố chấp không buông cậu đến tận thế này.
Cậu từng làm con mèo bên cạnh hắn mười năm, cậu cũng đã từng bị hắn mê hoặc.
Vì sao cậu lại thay đổi, vô tri vô giác động tâm với Hạ Trầm? Vì sao lại thích một người con trai chính cậu cũng không thể hiểu thấu?
Vấn đề này cậu mất mười năm suy nghĩ, cũng từng tự cho mình không ít đáp án.
Mười mấy năm kiếp trước, Hạ Trầm rời khỏi viện mồ côi, hắn đã cố gắng tìm cậu đến thế nào, cố gắng tiến gần đến bên cậu đến thế nào.
Khi cậu hôn mê bất tỉnh, làm một con mèo mê mang không biết đi hướng nào, hắn lại luôn ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu, chờ đợi cậu, không một khắc nào từ bỏ.
Thế giới rộng lớn đến vậy, lại chỉ có một Hạ Trầm.
Chờ khi Quý Bạch tỉnh táo lại, cậu mới biết mặt mình đã đầy nước mắt, hơi luống cuống tay chân muốn lau đi. Cậu mở miệng, giọng nói khàn đặc khó tả: "Tôi... tôi nhớ ra..."
Kiếp này cậu không bị tai nạn, cậu sẽ không bắt Hạ Trầm tuyệt vọng chờ mười năm. Quý Bạch không muốn Hạ Trầm cảm nhận được sự bất thường của chính mình, cậu cố gắng kiềm chế chua xót và đau lòng, ra sức gật đầu: "Khi còn bé tôi lớn lên ở viện mồ côi, khi đó... có một người anh trai rất tốt với tôi, còn đi ngắm sao với tôi nữa".
Quý Bạch nói nói, hốc mắt ửng đỏ, "Về sau tôi được nhận nuôi, anh ấy đã hứa sẽ đến tìm tôi".
"Do tôi không tốt, để cậu tìm tôi lâu như vậy, do tôi..."
Quý Bạch còn chưa nói xong, Hạ Trầm đã vươn tay, ôm người trước mặt vào sâu trong lồng nguc.
Sức lực của hắn rất lớn, gần như muốn vò nát cậu.
Hạ Trầm chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ của Quý Bạch trong ngực mình, bỗng nhiên trong nháy mắt, hắn cảm thấy như chính mình cuối cùng cũng thấy bờ sau khi bơi cả vạn dặm, tiếc nuối kiếp trước kiếp này bị đôi mắt đỏ ửng của Quý Bạch gạt bỏ. Hắn thở ra một hơi thật dài, sau đó khàn giọng cười: "Khóc gì chứ?"
"Không phải tôi đã tìm thấy cậu rồi sao?" Băng qua núi cao biển sâu, vượt qua vạn dặm tầng mây cách trở, cuối cùng hắn cũng đến được bên cạnh cậu.