Mây đen dày đặc, mang theo tiếng sấm đùng đoàng cùng những tia chớp rạch ngang bầu trời. Giọt mưa lớn như hạt đậu đạp vào cửa kinh của giảng đường, khiến phòng học vốn rất yên tĩnh trở nên ngột ngạt hơn.
Lớp tập huấn đã học được hơn một tuần lễ, Trần An Nhiên dừng bút nhìn mưa ngoài cửa sổ, "Nếu hôm nay không phải tự học buổi tối thì tốt". Cô thở dài, vuốt huyệt thái dương: "Tớ cảm thấy sợi dây cung trong đầu quá căng rồi, tiếp tục thế này nó sẽ đứt mất".
Quý Bạch cũng nhìn thoáng qua cơn mưa bên ngoài cửa sổ, lấy điện thoại di động từ trong ngăn bàn ra, xem dự báo thời tiết thành phố A.
Không giống nơi đây sấm sét mưa giăng đầy trời, thành phố A lúc này trời trong mây trắng.
Giáo viên giảng bài mới đi ra ngoài, trên bục giảng không có ai, Quý Bạch lựa lời nhắn tin cho Hạ Trầm: "Anh, bên này mưa lớn lắm, thành phố A thế nào?"
Chờ trong chốc lát, Hạ Trầm vẫn không thấy trả lời.
Thường ngày mỗi khi cậu gửi tin nhắn cho Hạ Trầm, hắn sẽ trả lời rất nhanh, có đôi khi hắn tính toán đây là thời gian cậu tự học xong rồi còn gọi điện thoại thẳng cho cậu. Dù không thể gặp nhau, nhưng thỉnh thoảng nhận được điện thoại của Hạ Trầm, nghe thấy giọng nói của hắn, Quý Bạch đã rất hài lòng.
Quý Bạch nhìn đồng hồ, hiện giờ ở Trí Viễn chắc là đang học, Hạ Trầm không xem điện thoại cũng rất bình thường.
Lại chờ thêm một lát, Hạ Trầm vẫn không trả lời, Quý Bạch do dự một chút, bỏ di động vào trong ngăn bàn tiếp tục làm bài.
Mặc dù bên ngoài mưa rào tầm tã, nhưng đám học sinh giỏi bên trong dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cả ngày làm xong hai ba bộ đề thi, nghiêm túc nghe giáo viên toán học giảng đề.
Vương Kiến Quốc nói không sai.
Trí Viễn tìm giáo viên đến giảng dạy lần này, toàn là những người có kinh nghiệm. Rất nhiều kiến thức ban đầu Quý Bạch không hiểu lắm, nghe giáo viên giảng dạy đôi câu liền có thể sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, mấy ngày nay tiến bộ không tồi. Đối với đề thi toán học cậu cũng có thêm mấy phần chắc chắn.
Chương trình học dày đặc kéo dài nguyên ngày, đến lúc sáu giờ, giáo viên đứng trên bục giảng bỗng nhiên vỗ tay, thu hút sự chú ý của học sinh.
"Hôm nay là thứ sáu, mọi người cũng
đã mệt mỏi cả tuần rồi." Giáo viên nhìn qua các học sinh trong phòng học, mỉm cười: "Mà hôm nay thời tiết cũng không tốt, cho nên thầy cô và trường học thương lượng một chút, hôm nay các em không phải tự học buổi tối nữa, thầy cô đưa các em ra ngoài ăn bữa cơm, thư giãn trò chuyện chút nhé, các em nghĩ sao?"
Lời còn chưa dứt, trong phòng học đã vang lên một tràng vỗ tay.
Trần An Nhiên vui sướng không tả nổi, nhanh chóng thu dọn sách vở và đề thi ném vào cặp sách: "Ước mơ của tớ thành sự thật rồi, quá tuyệt, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một tối, không biết thầy cô dẫn chúng mình đi ăn gì nhỉ? Mưa lớn như vậy, tớ muốn ăn lẩu ghê. Quý Bạch, cậu thì sao?"
Quý Bạch lên tiếng, cười cười với Trần An Nhiên: "Tớ thế nào cũng được."
Vừa nói, Quý Bạch vừa lấy điện thoại di động ra, muốn nhắn tin kể với Hạ Trầm.
Lịch sử trò chuyện của họ còn ngừng tại tin nhắn Quý Bạch nhắn cho hắn từ chiều, Quý Bạch mím môi, nghĩ nay Hạ Trầm bận rộn quá sao?
Vừa nghĩ như vậy, Quý Bạch vừa tiếp tục gõ chữ: "Tối nay bên em không phải tự học tối, thầy giáo nói mưa lớn quá nên dẫn chúng em đi ăn cơm, nhưng không biết sẽ ăn gì".
Lại chờ thêm chốc lát, Hạ Trầm vẫn không trả lời, nụ cười bên môi Quý Bạch nhạt đi. Cậu vuốt gương mặt hơi cứng đờ của mình, ném di động sang bên, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Học hành mệt mỏi đã lâu, khó lắm mới được nghỉ ngơi một bữa, tất cả các bạn học trong lớp vui vẻ vô cùng, ầm ĩ thảo luận xem nên ăn gì mới ổn. Giáo viên cũng không ngăn cản, chỉ cười nhìn các học sinh nhỏ thảo luận với nhau, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến.
Cuối cùng, một đám người quyết định giống với mơ ước của Trần An Nhiên.
Ăn lẩu, vừa náo nhiệt lại có không khí.
"Sao cậu không hăng hái chút nào vậy?" Lúc đi theo đám đông ra khỏi trường học, Trần An Nhiên nhìn Quý Bạch hỏi.
"Không có". Quý Bạch lắc đầu, "Đang nghĩ đến bài tập lúc nãy chưa làm được".
"Quả nhiên là học sinh giỏi nhất Trí Viễn nhà mình". Trần An Nhiên phì cười, "Đừng nghĩ nữa, hôm nay nghỉ ngơi một tối, mai lại học bù mà, lúc thư giãn thì nên thư giãn, đừng....".
Lời còn chưa nói hết.
Trần An Nhiên đột nhiên dừng chân, hồi lâu sau, cô gái nhỏ thở dài một tiếng: "Cuối cùng tớ cũng biết mình thua ở chỗ nào rồi."
Cô nhìn Quý Bạch mỉm cười, "Người như Hạ Trầm ấy mà, đổi lại là người khác, chắc là cũng sẽ động lòng".
Quý Bạch khẽ giật mình, vô thức theo tầm mắt Trần An Nhiên nhìn sang.
Đang là thời gian tan học, bên ngoài mưa rào tầm tã, cổng trường ồn ã người ra kẻ vào, Hạ Trầm mặc áo khoác màu đen, cầm một chiếc ô lớn đứng trong mưa.
Cách màn mưa thật dày, Quý Bạch không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Hạ Trầm, chỉ cảm thấy gương mặt của hắn anh tuấn sắc bén, đẹp mắt như là thần tiên hạ phàm, Hạ Trầm xa xa nhìn về phía cậu, ánh mắt nặng nề sâu thẳm dừng lại.
Trái tim Quý Bạch ngay tại thời khắc này ngừng đập nửa nhịp.
Cậu hít sâu một hơi, không chút do dự chạy như bay về phía Hạ Trầm.
Rất rất lâu trước kia, Quý Bạch từng đọc một câu trong một cuốn sách, nó viết, khi bạn yêu một người, cả thế giới liền biến thành vật trang trí của hắn.
Khi đó Quý Bạch đã từng âm thầm cười nhạo, làm gì có chuyện như vậy.
Nhưng hôm nay, sáu giờ mười bảy phút chiều.
Khi Hạ Trầm của cậu, người đã vượt mưa vượt gió, băng qua quãng đường dài hơn năm trăm sáu mươi km, đến đây, đứng trước mặt cậu, Quý Bạch bỗng nhiên mới hiểu được.
Khi một người xuất hiện, đúng là tất cả vạn vật trong thế giới này chỉ còn có thể trở thành nền cho hắn.
"Anh, anh... sao lại đến đây rồi?" Quý Bạch vui vẻ, lời nói cũng lộn xộn, "Đi máy bay đến sao? Thành phố B mưa lớn như vậy, anh có dính mưa không? Chờ lâu chưa? Có phải em ra muộn quá không... Sao anh không nhắn tin cho em?"
Ánh mắt Hạ Trầm dừng lại vào đám bạn học sau lưng Quý Bạch, bởi vì có người khác ở đó, hắn chỉ nghiêng ô về phía Quý Bạch, ừ khẽ, cong môi cười với cậu: "Mới tới, đợi không lâu".
Quý Bạch gật đầu.
Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Trầm, nói: "Anh, anh đến làm em rất vui."
Sợ bị người khác nghe thấy, trái tim Quý Bạch trong lồng nguc bang bang đập rộn ràng, nhưng vẫn không kìm được vui sướng, mấp máy môi nói với Hạ Trầm: "Em... em rất nhớ anh".
Hạ Trầm im lặng nhìn cậu.
Đôi mắt Quý Bạch khi nhìn hắn vẫn long lanh ướt át, lộ ra niềm vui không thể che giấu, cực giống con mèo đang nũng nịu chủ nhân.
Yết hầu hắn nhấp nhô, cười khẽ.
Hôm qua hắn nhận được tin nhắn của Trần An Nhiên, thế là hôm nay liền mua vé máy bay bay đến đây.
Đến sân bay thì lại nhận được tin thành phố B mưa lớn nên chuyến bay trễ mất bốn tiếng.
Hắn ở sân bay chờ hai tiếng đồng hồ, chuyến bay bị hủy, Hạ Trầm lập tức đổi sang đi tàu cao tốc, tốn đến gần năm tiếng mới tới nơi.
Cả quãng đường gập ghềnh xóc nảy, phong trần mệt mỏi nhưng cuối cùng lúc sáu giờ tối, hắn cũng thấy được Quý Bạch của mình.
Hạ Trầm móc ra một viên kẹo từ trong túi đưa cho Quý Bạch, "Trên đường đi gấp quá, không kịp mua bánh gatô, ăn cái này nhé."
Quý Bạch lắc đầu, sau đó lại gật đầu, nhận kẹo của Hạ Trầm đưa tới đường nắm nắm trong lòng bàn tay, trái tim ngọt như mật.
Chương Hằng Thạc xa xa đã trông thấy Quý Bạch và Hạ Trầm sóng vai đứng cạnh nhau.
Cậu ta luôn tự nhận mình là thiên chi kiêu tử, tự cao tự đại, sau khi bị Quý Bạch từ chối không thương tiếc, thẹn quá hoá giận, trên lớp tập huấn không hề nói với Quý Bạch một câu nào nữa, cố gắng tìm cơ hội khiến Quý Bạch hối hận.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Quý Bạch luôn coi cậu ta là không khí, giống như hoàn toàn không thèm để ý đến cậu ta, đã bao giờ cậu ta gặp phải chuyện như thế chứ?
Bây giờ nhìn thấy phản ứng của Quý Bạch đối với Hạ Trầm, trong nháy mắt Chương Hằng Thạc đã đoán được quan hệ giữa hai người.
Mặc dù đứng xa xa thấy không rõ được khuôn mặt của Hạ Trầm, nhưng vẫn có thể thấy mơ hồ nhìn thấy, bên trong áo khoác của hắn là áo sơmi đồng phục của Trí Viễn.
Học sinh giỏi nhất của Trí Viễn năm nay đều ở chỗ này, Quý Bạch lại đi chọn kẻ không vào nổi lớp tập huấn... Chương Hằng Thạc miễn cưỡng tự an ủi được vài phần, đi theo những người khác rời khỏi.
Từ sau khi nhìn thấy Hạ Trầm, Quý Bạch cảm thấy mình vui sướng muốn bay lên, nhưng cậu đang ở trên đường lớn, không thể thân mật tiếp xúc với người kia. Quý Bạch ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, nói: "Anh, anh ăn cơm chưa, có đói bụng không, chút nữa muốn làm gì?"
"Không phải chúng ta sẽ đi ăn lẩu với mọi người sao?" Trần An Nhiên ở bên cạnh lắc đầu, "Bạn học Quý Bạch, bạn không thể trọng sắc khinh bạn thế được". Cô không kiềm chế được, cười nói: "Mà cậu còn là học sinh xuất sắc nhất lớp tập huấn đấy, nếu cậu không đi, thầy cô liếc mắt là biết ngay".
Quý Bạch hơi do dự.
Hạ Trầm đến thành phố B chỉ để gặp cậu, hai người đã lâu không gặp nhau, hiện giờ cậu chỉ muốn ở cùng một chỗ với Hạ Trầm.
"Đi thôi." Hạ Trầm nhìn Quý Bạch, thản nhiên nói: "Anh đi với em."
Dừng một chút, Hạ Trầm bỗng nhiên cong môi, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú đôi mắt Quý Bạch, nói khẽ: "Bữa cơm này có thể mang theo người nhà không?"
Quý Bạch đột nhiên bị hai chữ "Người nhà" làm sặc một cái, tai hồng hồng, lúng ta lúng túng gật nhẹ đầu, "... Đi thôi."
Hạ Trầm cười, giơ tay lên vuốt vuốt tóc Quý Bạch, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Ngoan quá, vậy đi thôi, "
Trần An Nhiên đứng ở bên cạnh nhìn thấy hết thảy, yên lặng nghiêng mặt đi.
Cho nên đến cùng tôi đã làm sai điều gì, sao không đi ăn lẩu mà lại đứng ở đây ăn thức ăn cho chó?
Cô vừa nghĩ như vậy, vừa thở dài thườn thượt trong lòng, Trần An Nhiên lắc đầu im lặng cười, may mắn lúc trước không chìm quá sâu, Quý Bạch rất tốt, Hạ Trầm cũng rất tốt, dáng vẻ hai người bọn họ ở cùng một chỗ, làm gì còn nhìn thấy một người nào khác?
Địa điểm liên hoan được chọn là một tiệm lẩu có tiếng không xa trường lắm.
Nhất Trung và Trí Viễn có gần năm mươi học sinh tham gia tập huấn, trường bao toàn bộ tầng hai, nhóm người sôi nổi ngồi đầy bảy tám bàn.
Lúc Hạ Trầm và Quý Bạch đi vào, không ít người đã lén lút nhìn sang bên này mấy lượt.
Các bạn học bên Nhất Trung chưa bao giờ trông thấy Hạ Trầm, đang sợ hãi thán phục nhan sắc của hắn. Học sinh Trí Viễn thì ngần người, cũng chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra... Không phải đây chính là hotboy đang nổi của trường hả? Quan hệ tốt với Quý Bạch thế sao?
Trần An Nhiên chọn một bàn còn trống, kéo Quý Bạch và Hạ Trầm ngồi xuống cùng, sau khi hỏi họ có kiêng ăn món gì không mới cầm thực đơn lên gọi món.
Quý Bạch còn đang trong nỗi vui sướng khi thấy Hạ Trầm đến, ngước mắt nhìn hắn, sợ người khác nghe thấy, nhỏ tiếng thì thầm: "Anh, anh mua vé máy bay về chưa? Anh... anh ở đây bao lâu thế?"
"Em muốn anh ở lại bao lâu?" Vẻ mặt Hạ Trầm như thường, hỏi ngược lại.
Khóe miệng Quý Bạch cong cong, đang định nói gì thì một giây sau, cậu bỗng nhiên hơi khiếp sợ mở to mắt, ho khan một cái, nhìn về phía Hạ Trầm, vành tai nhanh chóng đỏ ửng.
Bàn tay Hạ Trầm từ dưới ngăn bàn chuyển đến, không làm động tác gì quá phận.
Mà hắn chỉ cầm tay cậu, nhẹ nhàng vu0t ve.
Quý Bạch đương nhiên muốn cùng Hạ Trầm thân mật, nhưng giờ phút này, ở bên cạnh khắp nơi đều là người lạ, cậu lại cùng Hạ Trầm trắng trợn nắm tay... nhịp tim Quý Bạch lại tăng tốc thêm mấy phần.
Do dự một chút, cậu thử thăm dò dưới gầm bàn, mười ngón tay đan chặt lấy tay Hạ Trầm.
Động tác nhỏ của hai người rất bí mật, những người khác vội vàng nói chuyện phiếm gọi món ăn, không ai chú ý tới tình huống bên này.
Nhưng bất đắc dĩ thay, tướng mạo và khí chất của Hạ Trầm quá nổi bật, các bạn nữ khác ở chỗ này lén lút nhìn hắn mấy lần xong, cũng không nhịn được lặng lẽ nói chuyện với bạn học kế bên.
"Người bên kia là bạn học bên trường Trí Viễn các cậu à? Đẹp trai ghê".
"Xuỵt... Là học sinh mới chuyển đến ở học kỳ này đấy, hôm đón học sinh mới cậu ấy có lên biểu diễn dương cầm, tất cả mọi người đều bảo cậu ấy chính là hotboy mới nhất của trường rồi, rất đẹp trai nhưng khó gần lắm..."
"Không phải chứ, tớ cảm thấy cậu ấy
nói chuyện với Quý Bạch rất dịu dàng nha!".
"Cậu bảo tớ nhờ Quý Bạch giới thiệu cho chúng tớ quen nhau, Quý Bạch có đồng ý không?"
"..."
Chương Hằng Thạc ngồi ở bàn bên này, mấy nữ sinh bên cạnh xì xào bàn tán chuyện của Hạ Trầm. Không lâu trước đó thiếu niên mới bị Quý Bạch từ chối, cảm giác không phục xông lên đầu, cậu ta không vui cười nhạo: "Đẹp trai thì làm được gì? Lớp tập huấn còn không vào nổi..."
Một nam sinh Trí Viễn bên cạnh cũng gật đầu, do dự tiếp lời: "Đúng thế, nghe nói hôm khai giảng cậu ta đã đánh nhau với người khác... nói chung không phải người cùng thế giới với chúng ta đâu".
Người ngồi đây đều là học sinh giỏi, bình thường luôn là những chú mọt sách đi theo khuôn phép, chưa bao giờ tiếp xúc với loại người như Hạ Trầm.
Lời vừa nói ra, mấy nữ sinh rụt cổ, liếc nhau, im lặng không nói gì nữa.
Liên hoan lần này, giáo viên sợ học sinh học thêm cường độ cao quá, nên cố ý sắp xếp cho các bạn học thư giãn, ba giáo viên lo mình ở lại ảnh hưởng đến tâm trạng học sinh nên rời đi rất sớm.
Sau khi giáo viên đi, Hạ Trầm nhìn Quý Bạch, nói: "Muốn đến nhà vệ sinh không?"
Hạ Trầm cong môi, giọng nói khàn khàn: "Thế nhưng anh muốn".
Hắn nhéo bàn tay dưới bàn của Quý Bạch, đôi mắt đen nhánh như hồ nước sâu, tim Quý Bạch đập thình thịch, tựa hồ hiểu được ý của hắn, đôi tai ửng đỏ, Quý Bạch ho khan rồi vội vàng gật đầu: "... em... cùng đi với anh".
Thế là hai người một trước một sau đi vào nhà vệ sinh ngoài phòng ăn.
Vừa vào cửa, Hạ Trầm gì cũng không nói, kéo thẳng người vào trong ngực, giơ tay đỡ sau lưng Quý Bạch, đè cậu lên tường, hôn sâu xuống.
Quý Bạch mở to hai mắt, sau đó nhắm mắt lại, hai cánh tay hơi giơ lên, do dự một hồi, cũng học theo dáng vẻ của Hạ Trầm, ôm lấy hắn.
Cảm nhận được sự chủ động của bạn trai nhỏ, ý cười trong mắt Hạ Trầm sâu thêm mấy phần, chờ đến khi hắn hôn người ta đủ rồi mới hài lòng cọ mũi vào mí mắt Quý Bạch, kéo dãn khoảng cách hai người, vuốt tóc cậu, nói khẽ: "Ngoan quá".
Mặt Quý Bạch đã đỏ đến khó tả nổi, khù khụ ho khẽ, dùng nước lạnh rửa mặt, ổn định lại tâm tình xong mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Do em rất nhớ anh...".
Ánh mắt Hạ Trầm dừng bên tai Quý Bạch, nhẹ giơ tay sờ nắn, con ngươi đen cuồn cuộn cảm xúc, ừ một tiếng:
"Anh cũng nhớ em."
"Anh, nếu anh ăn no rồi, chúng ta về sớm chút nhé?" Quý Bạch mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi em nghe họ nói ăn xong còn muốn đi hát, anh vất vả lắm mới đến được đây tìm em, em không muốn đi hát..."
Quý Bạch ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trầm đề nghị: "Mặc dù bên ngoài đang mưa, nhưng chúng ta cũng có thể đi đến trung tâm thương mại, hay là xem phim chẳng hạn?"
Lúc đầu họ định đi luôn, nhưng Quý Bạch do dự, cảm thấy mình nên nói với bạn học một tiếng, thế là hai người họ một trước một sau ra khỏi nhà vệ sinh đi về phòng ăn.
Còn chưa kịp đi vào, Chương Hằng Thạc đã chặn cửa.
Liên hoan hôm nay, giáo viên đã sớm đi, mấy học sinh thích náo nhiệt gọi bia lên, Chương Hằng Thạc hơi uống nhiều, nhìn thấy Quý Bạch và Hạ Trầm cùng ra khỏi nhà vệ sinh.
Cậu ta ngăn lối đi, liếc mắt nhìn Hạ Trầm, trong mắt có sự khinh thường, sau đó mới nhìn sang Quý Bạch chế nhạo: "Quý Bạch, đây chính là lý do cậu từ chối tôi hả? Tôi mới nghe bạn học trường cậu kể, tên này ngày ngày gây sự đánh nhau trong trường, mắt cậu có vẻ hơi kém đấy nhỉ..."
Trên mặt Quý Bạch vốn đang có nụ cười, nháy mắt nụ cười này nhạt mất, bàn tay nắm lại.
Cậu ngước mắt nhìn Hạ Trầm, thấy Hạ Trầm vẫn không tỏ vẻ gì như cũ, mím môi, nhìn về phía Chương Hằng Thạc: "Tránh ra".
Chương Hằng Thạc bình thường mắt cao hơn đầu, ghét nhất người khác dùng giọng điệu thế này nói chuyện với cậu ta.
Bây giờ cậu ta uống rượu say, nhìn Quý Bạch cười lạnh, lớn tiếng nói: "Quý Bạch, chúng ta dù sao cũng học cùng lớp tập huấn, có mấy lời tôi không nhịn được muốn nhắc nhở cậu".
Giọng nói Chương Hằng Thạc không nhỏ, họ lại còn đang đứng trên cầu thang lên tầng hai.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, ai cũng im lặng, quay sang nhìn nhau.
"Có câu vật họp theo loài, người phân theo nhóm". Chương Hằng Thạc hơi nheo mắt: "Đi cạnh một tên lưu manh sẽ có ngày cậu bị ảnh hưởng thôi".
Hạ Trầm vẫn không tỏ thái độ gì, thậm chí còn mỉm cười, chẳng qua ý cười không đến được mắt.
Hắn vuốt tóc Quý Bạch, tiến lên một bước, đang chuẩn bị nói chuyện.
Một giây sau.
Quý Bạch giữ chặt cánh tay Hạ Trầm.
Hạ Trầm quay đầu lại nhìn cậu.
Chỉ thấy Quý Bạch ngẩng đầu lên nhìn hắn, hít sâu một hơi, im lặng lắc đầu, sau đó vượt qua Hạ Trầm, đứng trước mặt Chương Hằng Thạc.
Lúc Quý Bạch nhìn về phía Chương Hằng Thạc, ý cười nơi đáy mắt đã hoàn toàn biến mất.
Bởi vì tức giận, lồng nguc Quý Bạch hơi nhấp nhô.
Ngay trước mặt tất cả bạn học lớp tập huấn, Quý Bạch từng chữ từng chữ, trầm giọng nói: "Cậu có tư cách gì, có tư cách gì nói xấu cậu ấy? Cậu dựa vào cái gì?"
Cho tới ngày hôm nay, Quý Bạch trong mắt tất cả bạn học luôn là một người hiền lành, chưa từng ai thấy cậu nổi giận, thế nên trong lúc nhất thời, cả phòng ăn tầng hai yên tĩnh không một tiếng động.
Nắm tay Quý Bạch run lên, cậu không hề tránh né trừng mắt đối mặt với Chương Hằng Thạc.
"Cậu cảm thấy mình rất giỏi hả?" Quý Bạch lại mở miệng: "Vậy chúng ta cùng xem lần thi đấu này đi".
"Dùng thành tích nói chuyện."
"Nếu cậu thi không tốt bằng tôi, thì hãy xin lỗi anh tôi ngay".
Quý Bạch hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Hạ Trầm.
Cho dù đời trước hay đời này, cho đến tận giờ đều là Hạ Trầm bảo vệ cậu.
Trong nháy mắt Quý Bạch bỗng hiểu, tại sao lần trước Hạ Trầm xúc động đến vậy, gần như không khống chế nổi bản thân đánh người đàn ông đó.
Nếu bạn thích một ai đó, bạn không thể tha thứ cho bất kỳ ai khiến người đó tổn thương.
Anh, anh nhìn em, nhìn Quý Bạch của anh đi.
Chỉ cần có anh, em sẽ có đủ tất cả dũng khí, tiến lên phía trước. Quý Bạch nhìn Hạ Trầm, mỉm cười, em lớn rồi, em có thể bảo vệ cho anh.