Sống Lại Để Yêu Đương Với Kẻ Cố Chấp

Chương 42



Trần Diệp Quyên ừ một tiếng, nụ cười trên mặt nhạt đi.

Bà gật đầu với Quý Bạch: "Đúng, trưa nay mẹ đã gặp Hạ Trầm".

Bàn tay Quý Bạch nắm rồi lại buông, yết hầu hơi căng lên, cậu không nhịn được nhìn về phía Trần Diệp Quyên, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ đã nói gì với anh ấy?"

Quý Bạch dừng một chút, "Anh ấy... anh ấy đã nói gì với mẹ?"

Trần Diệp Quyên duỗi tay vuốt phẳng tấm đệm trải trên ghế sofa, ừ một tiếng, "Tâm sự rất lâu".

"Trước khi đi, mẹ vẫn cảm thấy, Hạ Trầm không phải người cùng thế giới với chúng ta".

Giọng nói Trần Diệp Quyên rất bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc, dường như vẫn dịu dàng như chưa từng xảy ra chuyện gì, bà nhìn Quý Bạch cười cười: "Một người có thể nhẹ nhàng giúp bố con giải quyết vấn đề cửa hàng, còn khiến chủ nhà cúi đầu khom lưng với nhà chúng ta, chắc chắn không phải một đứa con của gia đình bình thường, đúng không?"

Quý Bạch khẽ vâng, không nói thêm câu gì.

Trần Diệp Quyên túm lại mái tóc, thở dài, nhẹ nhàng nói: "Nhưng hôm nay nó lại khiến mẹ giật mình".

"Thật sự rất giật mình".

Quý Bạch vô thức muốn hỏi rốt cuộc Hạ Trầm đã làm gì, nhưng lời mới đến khóe miệng, Trần Diệp Quyên đã phất tay, hơi mệt mỏi: "Con đừng hỏi Hạ Trầm đã làm gì, hiện giờ mẹ không định tâm sự với con về chuyện này".

"Các con đều là những đứa trẻ ngoan, tại sao phải nhất quyết đi đến con đường này chứ?"

Vì sao phải nhất quyết đi đến con đường này?

Yết hầu Quý Bạch lăn lăn, cúi đầu không nói gì.

May mà Trần Diệp Quyên cũng không muốn nghe câu trả lời cuối cùng, bà khe khẽ thở dài đứng dậy vỗ vai con trai, "Mẹ nấu cho con một bát mì".

Lúc đi đến phòng bếp, Trần Diệp Quyên dừng chân, xoay đầu lại nhìn về phía Quý Bạch: "Hôm nay Hạ Trầm cho mẹ phương thức liên lạc của một bác sĩ tâm lý, sau đó mẹ đã gọi điện thoại cho vị bác sĩ ấy".

Quý Bạch ngẩng đầu lên, "Là Tề Già Nam phải không ạ?"

"Con cũng biết?" Trần Diệp Quyên ừ một tiếng, "Nghe giọng nói cậu ta còn rất trẻ, nhưng cách nói chuyện rất chuyên nghiệp, cũng có kiên nhẫn".

Quý Bạch gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: "Con biết, đó là một người bạn của Hạ Trầm, con cũng đã từng gặp".

Hạ Trầm đến tìm Trần Diệp Quyên, còn cho mẹ cậu số điện thoại của Tề Già Nam.

Cảm xúc của Trần Diệp Quyên ngày hôm qua gần như đã sụp đổ, đến bây giờ lại có thể dịu dàng nhẹ nhàng nói chuyện về Hạ Trầm với cậu.

Đáy lòng Quý Bạch chua chua xót xót, Hạ Trầm vì muốn hai người họ có thể ở bên cạnh nhau, đã phải làm biết bao nhiêu chuyện?

Nhìn thấy cảm xúc của Quý Bạch biến hóa trong nháy mắt khi nghe đến chuyện của Hạ Trầm, Trần Diệp Quyên khe khẽ thở dài trong lòng, nhìn Quý Bạch mở miệng nói: "Hôm nay bác sĩ Tề nói với mẹ, trong xã hội hiện giờ có rất nhiều người yêu người cùng giới tính".

"Quý Bạch, bố mẹ con là người bình thường, con đột nhiên bắt bố mẹ phải chấp nhận một mối quan hệ mà đến ngay cả xã hội còn chưa chấp nhận, thật sự rất khó khăn".

Trần Diệp Quyên dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Hai ngày nay bố mẹ nhốt con trong nhà, con có giận không?"

Quý Bạch mím môi, lắc đầu.

"Trước giờ mẹ vẫn luôn tưởng tượng, về sau con trai mẹ vào đại học, sau đó đi làm, không biết sẽ dẫn một cô gái như thế nào đến gặp mẹ". Trần Diệp Quyên cười cười, "Thỉnh thoảng khi mẹ nói chuyện trên trời dưới đất với bố con, mẹ còn bảo nhất định phải tìm một cô gái dịu dàng, tốt nhất cũng là người thành phố A, gần nhà mình, như thế thì bố mẹ có thể giúp con chăm sóc con cái".

"Thật không ngờ..." Trần Diệp Quyên thở dài, lắc đầu, im lặng một hồi mới nói: "Hôm nay bác sĩ Tề nói với mẹ rất nhiều, mẹ cũng nghe hiểu".

"Nhưng Quý Bạch à". Trần Diệp Quyên nhìn con trai, cố gắng dùng giọng điệu thương lượng nói khẽ: "Con cũng phải cho bố mẹ thời gian suy nghĩ rõ ràng, để bố mẹ tiếp thu chuyện này".

"Năm nay con mới 17 tuổi, còn rất nhiều chuyện có thể xảy ra, chúng ta không muốn con vội vàng nói chuyện cả đời, đừng chắc chắn nói chỉ có thể là cậu ấy, được không?"

"Con cho bố mẹ một chút thời gian, bố mẹ cũng cho con một chút thời gian". Trần Diệp Quyên nhẹ nhàng vỗ vai Quý Bạch, dừng một chút rồi lại nói: "Chúng ta cùng nhau suy nghĩ thật kỹ, có được không?"

—— —— ——

Hạ Trầm đứng dậy, đi từ phòng khách vào bếp lấy nước.

Lúc mở cửa tủ lạnh ra, nhìn những đồ uống đầy màu sắc tràn đầy trong tủ, động tác của hắn hơi dừng lại, bỗng nhiên nở nụ cười.

Quý Bạch rất thích đồ ngọt.

Bánh gatô, đồ ngọt, nước ngọt.

Mặc dù trước giờ Hạ Trầm chưa từng động đến những thứ đồ này, nhưng vẫn luôn chiều theo ý cậu, mua đủ loại đồ uống đầy màu sắc để trong tủ.

Giống như Quý Bạch đã nói: "Như vậy khi mở cửa tủ lạnh ra, mới có cảm giác đây là nhà".

Ừ, khói lửa nhân gian.

Bình thường trong nhà lúc nào cũng rất náo nhiệt, buổi tối hai người họ tự học trở về, Quý Bạch sẽ vào trong bếp bận rộn một hồi, nấu bát mì, chiên quả trứng, hoặc là hâm nóng hai ly sữa.

Sau khi ăn một chút gì đó sẽ giục hắn đi tắm rửa.

Những lúc như thế, Hạ Trầm sẽ không bỏ qua cơ hội đùa giỡn cậu với cái nhà tắm cửa thủy tinh kia...

Có vài lần cậu định đi tắm, Hạ Trầm cố ý ở lại trong phòng ngủ không định ra ngoài, Quý Bạch vừa vội vừa thẹn thùng, mặt đỏ bừng đẩy hắn ra ngoài.

Nhưng cậu càng sốt ruột, thì Hạ Trầm càng muốn đùa dai.

Có một lần Quý Bạch bị ép cho không còn cách nào khác, mặc kệ Hạ Trầm, đỏ mặt đi vào trong phòng tắm, vặn nước cho đến khi hơi nước phủ đầy lên lớp kính, mới do dự chậm chạp bắt đầu tắm rửa.

Hạ Trầm lắc đầu, không nhịn được bật cười.

Cậu bé ngốc.

Không biết nửa che nửa lộ thì càng dễ xảy ra chuyện sao?

Nhưng mà mới có ngắn ngủi nửa năm.

Hắn quen mỗi ngày cùng Quý Bạch đi đi về về, quen mỗi ngày đều trêu đùa cậu, nhìn cậu đỏ mặt tới mang tai mặc kệ chính mình "bắt nạt", đến khi nơi này yên tĩnh trở lại, Hạ Trầm vu0t ve ly nước trong tay, thất thần.

Kiếp trước Quý Bạch hôn mê bất tỉnh suốt mười năm.

Hắn cũng không biết con mèo trong nhà mình kia chính là do linh hồn Quý Bạch biến thành.

Mười năm đó hắn đã sống như thế nào?

Kiếp này hắn mới sống lại chưa đến một năm, thế mà dường như đời trước đã xa cách vạn dặm, muốn nhớ lại cũng không nhớ nổi.

Hạ Trầm vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức, đặt ly nước lên bàn chuẩn bị đi tắm rửa, vừa mới đứng dậy, điện thoại di động để một bên bỗng rung lên bần bật.

Hạ Đông Dục gọi điện thoại tới.

"Ông biết hôm nay con không trở về ăn cơm, cho nên không gọi điện cho con từ sớm". Giọng nói Hạ Đông Dục trong điện thoại trầm thấp: "Nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen".

Sắc mặt Hạ Trầm chưa thay đổi, ngón tay thon dài nắm lấy di động, thậm chí không có ý định mở miệng nói chuyện.

Hạ Đông Dục: "Nhưng dù sao hôm nay cũng không giống những năm trước".

Hạ Đông Dục: "Mặc dù con vẫn không muốn thân thiết với ông, nhưng con là người nhà họ Hạ, là cháu trai của Hạ Đông Dục này, đó là chuyện không thể nào thay đổi".

Hạ Đông Dục dừng một chút, cầm điện thoại, chậm rãi nói: "...Ông chúc con sinh nhật 18 tuổi thật vui vẻ".

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Trầm đi đến ban công, nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài kia, nhà nhà đều thắp sáng đèn.

Nói thật ra nếu như Hạ Đông Dục không nhắc nhở, thì hắn đã hoàn toàn quên hôm nay là ngày sinh nhật của mình.

Trong đầu bỗng nhớ đến dáng vẻ Quý Bạch hai mắt trông mong nhìn hắn, hỏi hắn muốn quà sinh nhật gì, Hạ Trầm giơ tay đè lên mí mắt.

Không biết bạn nhỏ đã nói gì cùng bố mẹ.

Nếu như tiếp tục mất liên hệ thế này.... Hạ Trầm lắc đầu.

Chờ lần tới gặp được Quý Bạch, hắn nhất định phải dạy dỗ cậu một phen.

Lá gan cậu càng lúc càng lớn, chuyện lớn như thế này mà lại muốn tự một mình gánh.

Nhớ đến buổi tâm sự của mình và Trần Diệp Quyên... có lẽ Quý Bạch ở trong nhà không thoải mái chút nào, nhất định là ăn cơm cũng không ngon.

Hạ Trầm rũ mắt, hắn có thể phạt cậu thế nào đây? Véo một cái thì quá nhẹ.... Hay là đánh mông cậu nhỉ?

Trong lúc suy nghĩ của Hạ Trầm đang tán loạn khắp nơi, cú điện thoại của Tề Già Nam đã đến, cắt đứt dòng suy nghĩ này.

Tề Già Nam: "Là bác sĩ tâm lý, cũng là bạn tốt của cậu, chúc mừng sinh nhật cậu nhé".

Hạ Trầm ừ một tiếng, không nói thêm lời thừa thãi nào: "Cám ơn".

Tề Già Nam: "... Quý Bạch còn chưa quay lại sao?"

Tề Già Nam: "Vậy hôm nay cậu phải trải qua sinh nhật một mình à?"

Hạ Trầm: "Tôi đã cho mẹ cậu ấy phương thức liên lạc của anh, thế nào rồi?"

Tề Già Nam: "Khá tốt, tôi có thể cảm giác được rằng, mẹ của Quý Bạch là một người dịu dàng, cũng rất lịch sự".

Tề Già Nam: "Nhưng mà... Họ đều là người bình thường, nếu muốn họ nhanh chóng tiếp nhận chuyện như thế này của con trai mình thì vẫn rất khó khăn. Tôi chỉ có thể cố hết sức để họ có thể hiểu được chuyện này, tiến từng bước một mà thôi".

Hạ Trầm: "Ừm."

Tề Già Nam: "Tôi nói thật nhé, tôi nghe mẹ Quý Bạch nói chuyện, bà ấy có nhắc đến chuyện chuyển trường cho Quý Bạch, đã bị Quý Bạch từ chối, bà ấy còn nói, Quý Bạch nói với họ, cậu ấy rất thích cậu, là cái kiểu thích mà cả đời không thay đổi".

Tề Già Nam cười cười, than: "Không ngờ Quý Bạch lại dũng cảm như vậy."

"Lúc trước gia đình tôi phát hiện, tôi còn chẳng dám nói thêm câu nào".

Ánh mắt Hạ Trầm dừng lại ở một điểm nào đó trong không khí, cầm điện thoại không nói lời nào.

Tề Già Nam: "Cậu phải kiên nhẫn một chút, dù sao đây cũng là chuyện nhà của người khác, hãy để Quý Bạch tự xử lý, những gì cậu có thể làm đều đã làm cả rồi".

Anh ấy không nhịn được, lo lắng hỏi: "Hai ngày nay cậu có nhớ uống thuốc không, có thấy cảm xúc mình không ổn ở chỗ nào không?"

Hạ Trầm cong môi, cười nhạo một tiếng, thản nhiên nói: "Tôi có thể khống chế được tâm trạng của mình".

Tề Già Nam khục một tiếng, hậm hực nói: "Được rồi, đúng ra không nên hỏi cậu làm gì".

Tề Già Nam: "Vậy được rồi, nếu mẹ Quý Bạch lại tìm tôi, tôi sẽ gọi cho cậu, cúp máy nhé".

Sau khi điện thoại bị cúp, Hạ Trầm giơ tay đè lên mi tâm đau nhức.

Quý Bạch không ở đây suốt hai ngày, cảm xúc của hắn đúng là không tốt.

Gắt gỏng, khó chịu, áp lực.

Nhưng thế thì có tính là gì? Hạ Trầm dựa nửa người vào ghế sofa, ánh mắt cô đơn.

Kiếp trước Quý Bạch hôn mê bất tỉnh mười năm, tâm trạng của hắn còn u ám hơn bây giờ rất nhiều.

Hiện giờ, hắn có thể biết được, bạn nhỏ của hắn, vì hắn, mà đấu tranh với gia đình như thế nào.

Hạ Trầm rũ mí mắt, lông mi phủ bóng tối hình quạt lên gương mặt hắn, rõ ràng quanh thân đều lộ ra dáng vẻ không ai dám lại gần, nhưng nếu như hiện giờ có một người dám lại gần hắn, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên nhận ra nét dịu dàng chớp nhoáng thoáng qua trong mắt.

Hạ Trầm đứng dậy đi tắm.

Đúng lúc hắn vừa đi đến cửa phòng tắm, thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

Tiếng gõ cửa rất gấp gáp, giữa thời điểm 11 rưỡi đêm, lại càng rõ ràng vô cùng.

Đáy lòng hắn vừa động, hít sâu một hơi, buông quần áo trong tay xuống, xoay người ra mở cửa.

Người đứng ngoài cửa, là Quý Bạch.

Rõ ràng nhiệt độ đã sắp đạt 0°C, nhưng thiếu niên lại thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi.

Dáng vẻ cậu hơi chật vật, nhưng cặp mắt kia lại sáng lóng lánh, hơi đỏ lên.

Quý Bạch đứng ngoài cửa, sau khi nhìn thoáng qua thời gian mới thở dài một hơi, lấy đồ vật mà nãy giờ cậu vẫn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ ở trong ngực, mở ra.

Là bánh gatô.

Chiếc bánh rất xấu, lung tung lộn xộn, cũng rất vụng về.

Quý Bạch thở hổn hển đưa bánh đến trước mặt Hạ Trầm, mệt đứt hơi, nhỏ giọng nói: "May mà chưa qua 12 giờ".

Đôi con ngươi đen nhánh của Hạ Trầm bình tĩnh chăm chú nhìn Quý Bạch, cảm xúc đen tối u ám cuồn cuộn trong mắt, gần như có thể hút người khác vào.

Quý Bạch nhìn bánh gato, nói: "Em nói với mẹ hôm nay là sinh nhật của anh, xin mẹ rất lâu mẹ mới cho em đến".

Dừng một chút, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Trầm, nắm chặt lòng bàn tay đang toát mồ hôi: "Em không kịp chuẩn bị món quà khác tốt hơn cho anh, nhưng anh à..."

"Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.