Sống Lại Để Yêu Đương Với Kẻ Cố Chấp

Chương 45



Quý Vĩnh Hoành trở về nhà phát hiện Quý Bạch đi vắng, hơi thở nghẹn giữa lồng nguc, lập tức muốn gọi Quý Bạch trở về.

Nhưng Trần Diệp Quyên ngăn ông lại.

"Anh xem bây giờ đã mấy giờ rồi? Con trai chắc đã ngủ lại trường". Trần Diệp Quyên giật lấy điện thoại từ tay Quý Vĩnh Hoành, hơi oán trách ông: "Ai bảo anh về muộn thế chứ".

"Không phải do anh bận sao". Quý Vĩnh Hoành cau mày, nhìn về phía vợ, trầm giọng nói: "Em cũng thật là, sao em lại cho nó ra ngoài?"

"Hai ngày nay em cứ nghĩ đến chuyện này lại đau đầu, anh nói xem, Quý Bạch bao nhiêu năm nay đều ngoan ngoãn, sao lần này lại..."

Quý Vĩnh Hoành thở dài liên tục, không nói lời nào.

Trần Diệp Quyên đứng dậy rót nước cho Quý Vĩnh Hoành, nhưng không ngồi xuống ngay, mà lại đi ra phía sau ông, giúp ông xoa bóp hai bên huyệt thái dương.

Bà nhìn qua đồng hồ treo tường, thở dài, nói khẽ: "Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Hạ Trầm, em thấy Quý Bạch một mực nhớ thương, nên mới đồng ý cho con đi".

Nghe thấy lời này Quý Vĩnh Hoành lập tức nóng nảy: "Em nói gì? Sinh nhật Hạ Trầm? Ý em là bây giờ Quý Bạch đang ở bên cạnh Hạ Trầm?"

Ba câu hỏi liên tiếp được đặt ra, sau khi Quý Vĩnh Hoành nói xong mới nhìn về phía vợ mình, há miệng, không dám tin hỏi bà: "Vậy là, em đồng ý rồi?"

Giọng nói của ông vô thức to hơn hẳn: "Em đồng ý để con trai ở bên Hạ Trầm?"

Nhà cũ cách âm không tốt lắm.

Bây giờ lại đang là đêm khuya, xung quanh không có âm thanh gì, khiến giọng điệu chất vấn này của Quý Vĩnh Hoành không khác gì tiếng sấm sét.

Quý Vĩnh Hoành hít sâu một hơi, cố gắng làm chính mình bình tĩnh lại, "Con trai điên, em cũng điên theo nó rồi?"

Ông thấp giọng, kéo tay vợ ngồi xuống trước mặt mình, "Hai đứa nó đều là con trai! Em đã thấy hai đứa con trai nào yêu nhau chưa?"

Trần Diệp Quyên im lặng một hồi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Quý Vĩnh Hoành, dù bà không nói gì, nhưng vành mắt đã đỏ lên.

"Anh cho rằng em muốn con ở cùng một chỗ với Hạ Trầm sao?"

"Lúc nãy anh không ở nhà, anh không thấy được dáng vẻ của nó". Trần Diệp Quyên yếu ớt thở dài, "Mặc dù nó không phải con ruột chúng ta, nhưng chúng ta nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đến lớn, em chưa từng thấy nó để ý ai như vậy".

Dừng một chút, Trần Diệp Quyên nhìn về phía Quý Vĩnh Hoành, cắn răng nói: "Chúng ta chỉ có một đứa con này, chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn nó đau khổ sao?"

Bà quay mặt đi chỗ khác, cứng rắn nói: "Em không đành lòng".

Quý Vĩnh Hoành và Trần Diệp Quyên kết hôn nhiều năm, Quý Vĩnh Hoành đối xử với bà vô cùng tốt, năm đó vì biết thân thể bà không tốt, không thể sinh con, ông không hề do dự đã quyết định đến viện mồ côi nhận con nuôi.

Nhiều năm như vậy, Quý Bạch được hai người họ nuôi lớn, ngoan ngoãn hiếu thảo hiểu chuyện, không khác gì con ruột. Quý Vĩnh Hoành chưa bao giờ cảm thấy không hài lòng.

Mấy ngày nay lòng ông như lửa đốt, cảm xúc nhất thời kích động, vậy mà lại nặng lời với vợ.

Thái độ Quý Vĩnh Hoành lập tức dịu đi, vô thức nắm chặt tay vợ: "Em đừng khóc, không phải là do anh sốt ruột quá sao?"

Ông thở dài, nhíu mày, vỗ vỗ lưng vợ: "Anh biết em đau lòng cho con, anh cũng đau lòng, nhưng mà... chuyện này là chuyện lớn, liên quan đến cả cuộc đời của nó."

Trần Diệp Quyên im lặng một lúc lâu, sau đó cười cười, nhìn Quý Vĩnh Hoành, "Trước đó em có nói với anh, Hạ Trầm đã giới thiệu cho em một bác sĩ tâm lý, nói với em, em có thể hỏi cậu ấy để hiểu suy nghĩ trong lòng con mình, anh còn nhớ không?"

Quý Vĩnh Hoành gật đầu.

"Bác sĩ tâm lý nói với em, là bố mẹ, chúng ta chỉ có thể dạy nó trở thành một người như thế nào, chứ không thể ngăn cản nó yêu người như thế nào". Trần Diệp Quyên thở dài, mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt: "Sau đó em cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy bác sĩ nói có lý".

"Có lý gì chứ, là bố mẹ..."

Lời của Quý Vĩnh Hoành còn chưa hết, Trần Diệp Quyên đã lắc đầu cắt ngang: "Là bố mẹ... là bố mẹ thì nên bảo vệ con mình".

Bà không nhìn chồng, nói nhỏ: "Anh không biết đâu, hôm nay khi em đồng ý cho Quý Bạch ra ngoài đến sinh nhật của Hạ Trầm, nó vui đến nhường nào." Trần Diệp Quyên cười khẽ một tiếng, "Đứa nhỏ này, rõ ràng vui đến thế, nhưng lại sợ em đau lòng, hỏi đi hỏi lại mãi, nói với em nếu nó làm em không vui, thì nó không đi nữa".

"Đúng là chúng ta đều biết, hai đứa con trai ở bên nhau sau này chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn". Cuối cùng Trần Diệp Quyên cũng nhìn về phía Quý Vĩnh Hoành, giọng nói khàn khàn: "Nhưng nó muốn tiến lên, không thể quay đầu nữa, thế thì anh với em nên làm sao đây?"

"Buộc nó chuyển trường thật ư? Buộc nó không được gặp Hạ Trầm nữa ư?" Trần Diệp Quyên dừng một chút, thấp giọng nói: "Nhưng nếu Quý Bạch nhất quyết không thích con gái, chỉ thích con trai thì sao?"

"Ngày đó Hạ Trầm gặp em, có chuyện gì em cũng đã kể hết với anh rồi". Trần Diệp Quyên cắn răng, hạ giọng nói: "Anh thử hỏi lương tâm mình xem, nếu không có chuyện này, Hạ Trầm có phải một đứa trẻ ngoan không?"

Quý Vĩnh Hoành nghẹn lời.

Đúng vậy, Hạ Trầm rất tốt.

Rõ ràng hắn xuất thân từ gia đình không giống bọn họ nhưng cho dù là với ông, hay với Trần Diệp Quyên thì hắn luôn đối xử với họ rất chu đáo.

"Em nghĩ, nếu chúng ta ép Quý Bạch và Hạ Trầm chia tay, chờ mấy năm nữa..." Trần Diệp Quyên hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Quý Vĩnh Hoành, trong mắt mang theo lo lắng: "Nó lại ở cùng một cậu trai khác thì sao?"

"Tốt xấu gì chúng ta cũng hiểu rõ Hạ Trầm..." Trần Diệp Quyên thở dài, "Em trái lo phải nghĩ, lo lắng mấy ngày".

"Một người có thể đem mọi thứ nó có ra cho con trai chúng ta... chắc hẳn là nghiêm túc".

Trần Diệp Quyên nhìn về phía Quý Vĩnh Hoành, cắn răng nói: "Dù sao anh cũng nói hai đứa nó còn nhỏ, sắp thi đại học đến nơi, khuyên cũng không khuyên nổi, không bằng... kệ chúng nó đi".

Thuốc lá trong tay Quý Vĩnh Hoành cứ hết một điếu lại thêm một điếu.

Hai đầu lông mày của ông nhíu lại một chỗ, ho khan vài tiếng mới nhìn về phía Trần Diệp Quyên: "Ý em là, cứ để cho chúng nó ở bên nhau?"

"Không thì phải làm sao bây giờ?" Trần Diệp Quyên hỏi ngược lại: "Anh nghĩ cho em xem còn có ý kiến khác hay hơn không?"

"Em có thể nhìn ra, chuyện hai đứa nó ở bên nhau cũng không phải mới ngày một ngày hai...." Trần Diệp Quyên khe khẽ thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Lần trước anh nằm viện, Quý Bạch và ông chủ Trần đánh nhau em đã thấy không đúng, làm gì có một người bạn bình thường nào sau khi nhìn thấy Quý Bạch bị thương mà lại kích động đến vậy? Lúc ấy anh không nhìn thấy Hạ Trầm đâu, tim em như muốn nhảy lên cổ họng ấy, chỉ sợ nó đánh chết ông chủ Trần".

"Nửa năm nay, thành tích của Quý Bạch cũng không giảm xuống, ngược lại còn kéo Hạ Trầm tiến bộ theo". Trần Diệp Quyên mím môi: "Thế mà anh xem, chúng ta nhốt nó trong nhà mấy ngày, nó đã gầy đến dạng nào rồi?"

"Em mặc kệ anh có thái độ gì". Trần Diệp Quyên nhìn về phía Quý Vĩnh Hoành, thở dài mở miệng nói: "Em không muốn ép nó nữa, thuận theo tự nhiên đi".

Cổ họng Quý Vĩnh Hoành động đậy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Ông buồn bực hút vài hơi thuốc xong mới ngẩng đầu hỏi vợ: "Nói thì dễ nhưng sau này hai đứa nó vào xã hội thì sao giờ?"

"Hai đứa con trai, không có con cái, sau này ai chăm sóc?"

"Chúng ta cũng đâu có con, chẳng phải vẫn trôi qua rất tốt đó sao?" Trần Diệp Quyên nhìn Quý Vĩnh Hoành một chút, nói khẽ: "Lại nói, chuyện tương lai còn dài, chúng ta có muốn quản cũng không quản nổi".

Quý Vĩnh Hoành gạt tàn thuốc, vẫn có chút không cam tâm.

Trần Diệp Quyên nhắm hai mắt, hồi lâu mới mở miệng nói tiếp: "Em cũng hi vọng một ngày nào đó con trai có thể suy nghĩ rõ ràng, quay đầu lại, đi con đường thuận lợi như người bình thường khác".

"Nhưng lỡ đâu... lỡ đâu đời này nó không thể tỉnh lại nữa, cứ như vậy đi tiếp".

Trần Diệp Quyên dừng một chút, "Em mặc kệ anh nghĩ thế nào, em là mẹ nó, em chỉ mong sao con mình được hạnh phúc".

"Sao em lại nói thế, chẳng phải anh cũng là bố nó à? Sao anh lại không mong nó hạnh phúc chứ?" Quý Vĩnh Hoành thở dài thườn thượt: "Anh hiểu ý của em, mấy ngày nay Quý Bạch như thế, sao anh có thể không đau lòng?" Ông im lặng một lúc mới lớn tiếng hơn, nói: "Anh chỉ là... chỉ là không thoải mái trong lòng, không nghĩ xuôi được".

"Đi bước nào thì hay bước ấy vậy". Trần Diệp Quyên vỗ vỗ bả vai Quý Vĩnh Hoành, mệt mỏi: "Cứ quan sát tiếp xem đã".

Trần Diệp Quyên vẫn còn nhớ rõ, ngày đó bà gọi điện cho Tề Già Nam, Tề Già Nam hỏi bà, nếu xu hướng tính dục của Quý Bạch không thể nào thay đổi, nếu không phải Hạ Trầm thì vẫn là một người khác, cậu ấy nhất định muốn đi trên con đường không giống người bình thường này, nhất định phải đi trải qua sóng to mưa lớn, là một người mẹ, bà sẽ làm thế nào?

Lúc ấy Trần Diệp Quyên vừa mỏi mệt vừa thương tâm, tất cả cảm xúc tích tụ ở trong lòng, đầu óc trống rỗng mê man, nghe xong chỉ im lặng, không nói được câu nào.

Nhưng hiện giờ tỉnh táo lại, lại nhìn thấy Quý Bạch vừa vui mừng vừa thấp thỏm muốn đi đón sinh nhật với Hạ Trầm, bà bỗng hiểu ra.

Giống như Tề Già Nam nói, nếu Quý Bạch đã thích con trai thì cậu sẽ vẫn tiếp tục đi trên con đường ấy, ai cũng không kéo cậu lại được.

Nếu tương lai cậu nhất định phải đi trên con đường không giống người bình thường, nhất định phải trải qua gió to mưa lớn của thế giới này.

Thế thì, bà sẽ làm một cái ô.

Người bên ngoài không ủng hộ, không hiểu, không đồng ý, người bên ngoài chất vấn, ghét bỏ, chửi bới, không quan trọng, bà sẽ mãi mãi đứng cạnh con trai mình, cũng mãi mãi che chở cho cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.