Anh ta nóng lòng rời khỏi nơi xui xẻo này, nhưng Mạc tổng chưa về, anh ta cũng không thể bỏ lại một nửa việc chưa xong liền chạy.
Vừa rồi, gọi điện thoại thông báo cho Lộ Nam xong, Ngô Sâm phấn khởi hát lên: "Đợi hồi lâu cuối cùng tới hôm nay, mơ hồi lâu cuối cùng thực hiện được~~"
Tối hôm đó, Ngô Sam, Lộ Nam, còn có Nghiêm Quan Thành, Lưu Tử Hằng phụ trách Vinh Bảo Tửu Nghiệp, cùng nhau có mặt ở tiệc tối.
Bốn người họ tới nhà hàng sớm hơn 10p, lúc này, Mạc tổng còn chưa tới.
Ngô Sam giải thích một chút: "Mạc tổng rất bận." Ngụ ý là Lộ Nam đừng để trong lòng, trước kia anh ta cũng thường xuyên gặp phải tình huống như vậy.
Lộ Nam cười nhẹ: "Hiểu."
8-9p sau, cửa phòng riêng mở ra, Mạc tổng mang theo thư ký và tài xế cùng xuất hiện, đúng giờ hẹn mới tới.
Anh ta thờ ơ xin lỗi: "Trên đường kẹt xe. Vị này chính là giám đốc rượu Hài Hòa mới tới hả?"
Nói rồi, anh ta đánh giá Lộ Nam một vòng.
Lộ Nam suy đoán, cho dù công ty có gửi thông báo điều động nhân sự, Ngô Sam cũng đề cập tới mình cho Mạc tổng, nhưng nhìn phản ứng của anh ta, đại khái tới giờ cũng không biết mình họ gì.
Lộ Nam chủ động vươn tay: "Chào Mạc tổng, tôi là Lộ Nam, sau này mong được chỉ giáo thêm."
"Giám đốc Lộ khách sáo rồi. Nào, chúng ta ngồi xuống nói đi."
Bữa cơm này không nói gì mang tính thực chất, khi không thành lập được tín nhiệm, bất kể Lộ Nam có nói gì, vị Mạc tổng tự cho là có thâm niên, chuyên nghiệp hơn trong ngành đều sẽ không nghe lọt tai.
Cho nên đa phần là Mạc tổng nói, bốn người Nguyên Xuyên ngồi nghe mà thôi.
Có thể thấy, Mạc tổng là một người khá cường thế, hoặc giả, Vinh Bảo Tửu Nghiệp có 32 chuỗi cửa hàng Danh yên tửu ở BK, đây chính là thế mạnh khi anh ta đối diện với phía xưởng.
Ví dụ như, năm ngoái Vinh Bảo Tửu Nghiệp bán được 64.5 triệu tệ rượu Hài Hòa, nghe có vẻ tương đối nổi bật, chỉ mình lượng tiêu thụ của anh ta đã gấp đôi lượng tiêu thụ toàn văn phòng Hoa An năm ngoái.
Nhưng phải xem thế này, 64 triệu tệ chia cho 32 cửa hàng, mỗi cửa hàng một năm bán được 2 triệu tệ rượu Hài Hòa, nghĩa là mỗi cửa hàng hàng tháng bán ra khoảng 160-170.000 tệ rượu Hài Hòa - giá bán thực tế đương nhiên không phải ở mức này.
Rất nhiều ư? So với số lượng rượu Kinh Điển và rượu Đặc Khúc mà họ bán được, quả thực ít tới đáng thương!
Khó trách anh ta nói tới rượu Hài Hòa, chỉ qua loa có lệ.
Nhưng Lộ Nam có thể nghe ra, Mạc tổng tương đối tán thành năng lực của Nghiêm Quan Thành, đây coi như là một hiện tượng tốt.
Tạm biệt Mạc tổng, ra khỏi Nhà hàng, Ngô Sam như trút được gánh nặng, nói với Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, tôi coi như hoàn thành sứ mệnh rồi."
Chuyện nào ra chuyện đó, chuyện điều động công việc không liên quan trực tiếp tới Ngô Xuyên, cho nên nhân tình của hai anh em họ, cô ghi nhớ trong lòng.
...
Họp sáng hôm sau, Ngô Sam không xuất hiện nữa.
Lộ Nam nói với mọi người: "Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trước Tết. Tôi biết, mọi người đang mong chờ ngày nghỉ."
Có lẽ hôm nay họ đều đã mua vé máy bay hoặc vé tàu buổi chiều.
Pháp không trách chúng, Lộ Nam cũng làm như vậy, cô thu ý cười, nghiêm mặt nói: "Nhưng trước khi nghỉ, tới chỗ hành chính lấy bảng biểu thống kê lượng tiêu thụ tết Âm đi, hi vọng mọi người khiến phía Nhà tiêu thụ coi trọng chúng ta."
Lộ Nam nói câu này, vẻ mặt mọi người giống hệt lúc học sinh bị giáo viên giao thêm bài tập hơn nữa liên tục nhắc nhở phải hoàn thành.
Ngồi đầu phòng họp có chỗ tốt là, nhìn thấy rõ vẻ mặt của mọi người quanh bàn: "Chắc hẳn các vị cũng nhìn thấy điều động nhân sự của công ty, bây giờ lão Đại ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa chúng ta là Trần tổng. Trần tổng có thân phận thế nào mọi người biết rồi đấy."
Cái này mọi người đều biết, Trần tổng mặc dù khác họ với Chủ tịch, nhưng là con trai duy nhất, có thể nói là thái tử gia của tập đoàn Nguyên Xuyên.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của họ, Lộ Nam mới hài lòng gật gù.
"Trần tổng cũng mới nhậm chức, năm sau sẽ tới thị trường địa phương khảo sát, tôi đoán trạm thứ nhất là BK. Thực ra Trần tổng là lãnh đạo trước kia của tôi, tôi rất hiểu phong cách làm việc của anh ấy. Cho nên, bảng mẫu tôi phát cho mọi người hôm trước, nhất định đừng cảm thấy phiền phức mà làm qua loa lấy lệ, phải nhấn mạnh cho Nhà tiêu thụ biết tầm quan trọng của kê khai đúng sự thật. Năm sau, chúng ta có thể để lại ấn tượng gì trong lòng Trần tổng, có thể lấy được bao nhiêu kinh phí và hỗ trợ, phải xem biểu hiện lần này."
Nghe thấy giám đốc Lộ nói vậy, những nghiệp vụ viên rượu Hài Hòa BK bỗng hơi dấy lên hào hứng và chờ mong: thái tử gia trở thành lão Đại ban Nhãn hiệu, có lẽ cảnh khốn khó của rượu Hài Hòa thật sự có thể thay đổi?
Cuối cùng, Lộ Nam nói: "Hi vọng sang năm chúng ta phối hợp ăn ý, nỗ lực làm việc, chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Buổi trưa, trở về chỗ ở.
Trần Kiêu cười qua đầu dây điện thoại: "Cho nên em lại mượn da hổ."
"Có quan hệ không dùng, quá hạn sẽ thành phế thải." Lộ Nam chính khí lẫm liệt.
Mặc dù quan hệ này không phải quan hệ đó, nhưng Trần Kiêu nghe vẫn rất vui vẻ, mong sao Lộ Nam nói nhiều những lời như thế này hơn.
Cười xong, anh ta khen Lộ Nam: "Bảng biểu của em rất có tác dụng, anh Cừu khen với anh mấy lần đấy."
"Đây chính là lợi ích của phân tích định lượng. Chỉ có điều, thị trường địa phương hiện tại hiếm người chịu phí thời gian làm thống kê."
"Sẽ có cải thiện." Trần Kiêu tự tin tràn đầy: "Bây giờ có mấy giám đốc thành phố làm rượu Hài Hòa đã dùng tới bảng biểu này rồi. Công lao này anh ghi lại trước."
Lợi ích của hệ thống bảng biểu này phải cần nửa năm trở lên nghiệm chứng, hơn nữa Lộ Nam biết Trần Kiêu bất luận về công hay tư đều sẽ không bạc đãi cô, bèn hững hờ nói: "Tùy anh."
"Em vất vả rồi." Mặc dù Lộ Nam không kể, nhưng lẻ loi một mình tới BK, hết thảy bắt đầu từ đầu, Trần Kiêu có thể tưởng tượng cô ấy có áp lực lớn thế nào.
Lộ Nam cười nói: "Không sao, nhìn thưởng cuối năm, em cảm thấy không hề vất vả tí nào."
Mấy hôm trước chờ Mạc tổng của Vinh Bảo "triệu kiến", cô đã nhận được 70% tiền thưởng cuối năm.
Chế độ tiền thưởng của Nguyên Xuyên về cơ bản là hợp lý, văn phòng có thể lấy được 8% trong số tổng mức hợp đồng, vượt mức hợp đồng thì 12-16% trở lên. Mặc dù văn phòng Hoa An năm ngoái vượt mức hợp đồng không nhiều, nhưng mức hợp đồng lại lớn nha.
Năm nay văn phòng Hoa An có mức tiền thưởng giống mức thành tích đạt được, ổn định có tăng.
Năm ngoái Ngô Xuyên nể mặt Hoa An, tăng điểm thành tích.
Năm nay Lộ Nam nhận được phần của mình, tính ngược về trước, phát hiện Ngô Xuyên vẫn tăng 10% điểm thành tích. Năm trước số tiền này, Lộ Nam thiếu chút nữa nhận được 1 triệu tệ.
Trần Kiêu cười mơ hồ: "Anh ta hai bên đều không đắc tội... cơ mà, em đi lại ở BK không tiện phải không?"
"Thực ra cũng ổn, giao thông công cộng ở đây rất phát triển." Chỉ là từ giàu về nghèo thì khó.
Trần Kiêu nói với Lộ Nam: "Anh ở BK có bạn, hay là mượn cho em một chiếc xe nhé."
Kỳ thực anh ta biết, Lộ Nam đủ tiền mua xe, chỉ là phương diện giấy phép thì khó, cho nên mới nói vậy.
Cái gọi là bạn, có khi chính là bản thân anh ấy.
Lộ Nam suy tư, kể lại tình hình ở bên này cho anh ấy nghe: "Bây giờ ngoại trừ giám đốc Lương, 3 vị giám đốc còn lại đều không có xe, em tạm thời chịu đựng đã. Mới tới, phải tỏ ra hợp đàn."
Trần Kiêu nghẹn họng, đành ghi nhớ chuyện này, rồi hỏi cô ở BK 1 tuần rồi, đã quen nếp sinh hoạt chưa.
Lần này, Lộ Nam nói thật: "Sưởi ấm rất tốt, nhưng hơi khô ráo."
Cô không dám kể cho Hoàng nữ sĩ nghe, bởi vì câu kế tiếp của bà ấy rất có thể là: vậy trở về đi.
"Ừm, tốt." Đầu kia điện thoại, nghiêm túc nói.
Lộ Nam bật cười: "Tốt cái gì mà tốt."
Nửa tiếng sau, Lộ Nam biết cái gì tốt.
Cô nhận được tin nhắn, thương trường phụ cận đưa máy tạo ẩm tới, hẹn thời gian nhận hàng.
Lộ Nam chớp mắt, nếu không phải vừa nói với Trần Kiêu, cô chỉ sợ sẽ tưởng đây là tin nhắn lừa đảo hoặc là có kẻ trộm cắp thông tin cá nhân.
Người của thương trường đưa máy tạo ẩm tới, Lộ Nam cũng không hưởng thụ được bao lâu, sáng hôm sau lên máy bay về quê.
Như lúc trước đã nói qua điện thoại, trước khi cất cánh, Lộ Nam gọi cho Hoàng nữ sĩ.
Đến nơi, tới cửa ra liền nhìn thấy Hoàng nữ sĩ và Lộ Dương chờ đã lâu.
Lộ Nam đẩy hai chiếc va li - một cái mua ở BK, hành lý ký gửi theo hơi nhiều, phải trả thêm tiền phí, bên trong là vịt nướng, bánh gạo rán..., những thứ mà Hoàng nữ sĩ dặn dò mang về.
Nhìn thấy bà chị, Lộ Dương thuận tay kéo va li hộ chị, Lộ Nam thì kéo cánh tay Hoàng nữ sĩ: "Mẹ của con mới mấy hôm không thấy đẹp hơn nha!"
"Nói năng tử tế!" Hoàng nữ sĩ hơi xấu hổ, kỳ thực bà ấy đi xăm lông mày, đứa con gái tinh quái này nhất định là nhận ra, cố ý giễu cợt mình.
Năm nay ăn Tết vô cùng náo nhiệt, bởi vì nhà dì cả có chị họ Tĩnh Tĩnh lên chức mẹ, đứa nhóc mập mạp, to giọng sinh ra vào tháng 10, bây giờ mới được trăm ngày, hiện tại là mục tiêu bảo hộ của cả đại gia đình.
Đối với Lộ Nam, đây là lần thứ hai gặp được cháu trai nhỏ, vì thế cô đi đánh khóa trường mệnh ở BK, do thợ thủ công già ở cửa hàng bạc đánh ra.
Dì cả nhìn chiếc khóa bạc xinh xắn liền khen: "Ai u, Nam Nam từ nhỏ tới lớn đều chu đáo như vậy, không giống chị họ cháu tính cách qua loa." Quà mặc dù không đắt, nhưng tấm lòng khó được.
Lộ Nam vui vẻ nhận lời khen, chỉ là cô quên mất, tên nhóc mập này có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền.
"Nam Nam à, qua tết cháu đã 26 rồi, suy nghĩ tới chuyện riêng tư chưa?" Dì cả bất ngờ quan tâm, hơn nữa còn được các trưởng bối khác phụ họa, ngay cả bà ngoại cũng cười tủm tỉm nhìn cô.
Lộ Nam cười ha ha, ứng phó vài câu, sau đó nhằm vào từng người bất đồng mà chuyển đề tài họ thấy hứng thú.
Cũng có người như mợ trực tiếp "hạ thủ" với Hoàng nữ sĩ: "Chị Hai, Nam Nam bận rộn thế, chị phải lưu ý giúp nó, bằng không những chàng trai tốt đều bị người khác chọn hết."
Ai ngờ, Hoàng nữ sĩ lại nói: "Đây là chuyện riêng của nó, chị mặc kệ."
[Trời ạ, Hoàng nữ sĩ từ lúc nào có giác ngộ cao thế này?!]
Lộ Nam giương ánh mắt khó hiểu với em trai.
Lộ Dương nhún vai: không biết, em cũng mới được nghỉ có hai hôm.
Tới buổi tối, nghi hoặc của Lộ Nam mới được giải đáp.
"Cửa hàng ở thông đạo của con, đã ký xong thỏa thuận cho thuê, tiền cũng nhận được rồi, ngày mai chúng ta tính xem mẹ nợ con bao nhiêu tiền thì chuyển trả." Hoàng nữ sĩ đưa giấy thỏa thuận cho con gái: "Một năm tiền thuê 500.000 tệ, người thuê ký 2 năm một lần, nhưng khôn khéo lắm, kì kèo phải tặng thêm 1 tháng tiền thuê, từ lúc ký hợp đồng tới tết Nguyên tiêu không tính."
Chuyện này lúc trước đã nói để Hoàng nữ sĩ bận tâm, cho nên Lộ Nam không có ý kiến.
Lộ Nam giao tiền thuê cho TTTM 1 năm mới 200.000 tệ, vừa qua tay có thể cho thuê lại 500.000 tệ, khó trách các ông chủ phố chuyên doanh một mực húc đầu vào cửa hàng trong TTTM.
Hoàng nữ sĩ hừ lạnh: "Quá giống nhặt tiền trên trời rơi xuống rồi phải không? Con không biết bây giờ..."
Bà ấy bắt đầu kể lể với Lộ Nam.
Hoàng nữ sĩ định chuyển trọng tâm công việc sang Ô thành, cho nên từ giữa tháng 12 làm xong thủ tục trong TTTM, bèn ở lại chỗ này nhìn chuyện trang hoàng cửa hàng, vì vậy tin tức linh thông hơn rất nhiều.
Các ông chủ phố chuyên doanh vì trượt tư cách xét duyệt mà không thể rút thăm phân phối cửa hàng, đã bắt đầu chuẩn bị cho chuyện bốc thăm kỳ thứ hai vào tối thiểu 1 năm sau.
Đương nhiên, bất luận là nộp thuế hay đóng bảo hiểm cho nhân viên, đều là hiện tượng tốt.
Nhưng ngoài ra, còn có chuyện thái quá hơn...
Chỉ có thể nói, trên có chính sách, dưới có đối sách.
Nếu là vợ chồng, mà hai người này có giấy phép đăng ký kinh doanh bất đồng ngành nghề vẫn bị tính là chỉ có 1 tư cách rút thăm, cho nên có kẻ "thông minh" vì tối đa hóa lợi ích, nghiên cứu tỉ mỉ chính sách chiêu thương kỳ thứ nhất, làm ra quyết định: ly hôn!
Là ly hôn giả.
Như vậy, sang năm tới lúc xét duyệt tư cách, hai vợ chồng đều có tư cách, khả năng trúng thăm cũng lớn hơn chút.
Hoàng nữ sĩ coi thường: "Mới giả vờ ly hôn hơn tháng, đã có kẻ dắt tình nhân lái xe lộng gió rồi, từ giả biến thành thật."
Lộ Nam nghe xong mới bừng tỉnh.
Thảo nào Hoàng nữ sĩ không giục cô kết hôn, vốn dĩ mấy năm nay bà ấy ra khỏi gia đình, đi lên thương trường, chứng kiến quá nhiều chuyện như thế này, bà ấy không oán trời trách đất nữa, nhưng hiểu rõ thói hư tật xấu của những người đàn ông này, cho nên không hề thích thúc giục con gái kết hôn.
Hoàng nữ sĩ nói thấm thía: "Ngàn có vạn có, không bằng tự mình có. Con bây giờ công việc có thể kiếm ra tiền, không được tiêu hoang, phải tiết kiệm, tốt nhất là mua thêm một căn phòng ở BK đi!"
Lời tác giả: Hoàng nữ sĩ càng ngày càng thay đổi lớn nha.