Khách sạn Kells không hổ là khách sạn cao cấp, chưa tới nửa tiếng, người phụ trách quán bar David trả lời Lộ Nam: đã chuẩn bị xong hết những thứ cô cần.
"Lâm tiên sinh, vậy chúng ta dời bước tới quán bar?" Lộ Nam đề nghị.
"Đi thôi."
Nhóm họ ra khỏi phòng riêng, hướng tới thang máy, bấy giờ cửa Thanh Hoan các bên cạnh cũng trùng hợp mở ra, khách khứa vừa dùng xong cơm ra ngoài.
Hai nhóm người chạm trán.
Rõ ràng là oan gia ngõ hẹp, lại phải diễn ra bầu không khí hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.
"Trần tổng?" "Hạ tổng?" "Hi Nghiêu?"...
Anh kêu tôi, tôi gọi anh, âm thanh chào hỏi liên tục vang lên. Hóa ra, hàng xóm Thanh Hoan các vừa dùng cơm là Chủ tịch Lệnh Dương, các vị lãnh đạo cấp cao và Trần Diệp Thư nữ sĩ của ngân hàng Mỹ Lâm cùng với nhóm thư ký trợ lý của họ.
Chủ tịch Lệnh Dương rất tò mò hỏi: "Lão Hạ? Ai u thật là trùng hợp, các vị cũng ở đây hả, ăn cơm chưa? Biết thế này chúng ta đặt chung một phòng riêng là đủ nhỉ, còn có thể ngồi cạnh nhau tán gẫu."
"Ai da, Chủ tịch Dương! Ngài khéo đùa quá, ngài và Trần tổng có hẹn, chúng tôi tham dự cùng để làm gì. Chúng tôi tới đây ăn cơm cùng bạn, đã ăn xong rồi." Hạ tổng nói câu lương tâm, không hề nói sai một chữ.
Chủ tịch Lệnh Dương tỏ ra quen thuộc: "Vậy tốt, đi cùng nhau thôi." Giả vờ gì chứ, bạn? Ta tin chắc? Cứ giả vờ đi, lúc ta vừa mở cửa đều nghe thấy mấy người muốn tới quán bar, còn định lừa chúng ta nói ăn xong - rời đi?
Hai con cáo già, trên mặt tủm tỉm.
Lần lữa cũng không ổn, không thể làm nhóm Lâm lão tiên sinh xem trò cười, thế là Hạ tổng bèn cắn răng nói thẳng: "Thôi, mời ngài đi trước. Chúng tôi còn dự tính tới quán bar chơi."
Chủ tịch Lệnh Dương đánh giá đối phương, nhìn vị trí đứng của họ, liền phát hiện ai là khách, bụng nhủ: nhóm người này tới quán bar cùng một ông cụ và một người nước ngoài, sao có thể chỉ đơn thuần ngồi chơi. Bạn gì chứ, rõ ràng là khách hàng! Hỏng rồi! Chắc không phải bọn họ lại ký được hợp đồng nước ngoài mới đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Chủ tịch Lệnh Dương khao khát đi theo nhóm Nguyên Xuyên, ông ta thăm dò Hạ tổng: "Lão Hạ, hai anh em ta cũng lâu ngày không gặp? Tới quán bar chơi, mang theo tôi nhé?"
Hạ tổng sao có thể đồng ý mang theo ông ta? Đừng nói Lâm lão tiên sinh bây giờ còn chưa ký hợp đồng = vịt còn chưa nấu chín, cho dù đã ký hợp đồng, Hạ tổng cũng sẽ không làm ra việc tiến cử ông ấy cho đám Lệnh Dương này - vĩnh, viễn, không, thể!
Nhưng có thuộc hạ ở dây, vai ác nhất định không thể là lãnh đạo.
Hạ tổng còn chưa đưa mắt ra hiệu, Cừu Siêu Quần đúng lúc phát huy vai trò, anh ta nói giọng tỉnh Xuyên với Chủ tịch Lệnh Dương cũng là đồng hương, thì thầm một hồi, đại khái ý chính là chúc mừng Lệnh Dương và Mỹ Lâm đạt thành chiến lược hợp tác sâu rộng, mọi người trong ngành đều hết sức xem trọng họ..., nói đi nói lại, mông ngựa ổn nhất, nói vài câu, bèn hỏi một câu Trần Diệp Thư nữ sĩ: "Bác Trần, bác nói phải không?"
Trần Diệp Thư nhìn Cừu Siêu Quần, con trai Lão Cừu từ nhỏ đã lanh lợi, bà ấy biết cậu ta có ý gì, bèn cười nhẹ: "Phải, Lệnh Dương là công ty rượu trắng nổi danh hết sức ưu tú trong nước. Chủ tịch Đổng, về chuyện mở rộng hợp tác, chúng ta vừa đi vừa nói..."
Chủ tịch Lệnh Dương hết cách - khách ông ta mời đã nói phải đi, ông ta không thể bỏ mặc khách, đi theo đám Nguyên Xuyên tới quán bar đi?
Truyền ra ngoài, đường đường thể diện Chủ tịch Lệnh Dương để vào đâu?
Vừa khéo đồng thời hai chiếc thang máy tới, Lệnh Dương và Nguyên Xuyên phân biệt đi tới hai chiếc khác nhau.
Trước khi tách ra, Trần Diệp Thư ngoái lại nói một câu: "Hi Nghiêu, ngày kia ăn cơm cùng nhau đi, mẹ sắp xếp xong thời gian sẽ nói với con."
Trần Kiêu đương nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
Vào thang máy, Hạ tổng lúc này mới thở phào một hơi, âm thanh có phần lớn.
Lâm Gia Tường cười ha ha: "Quý công ty và Lệnh Dương "sâu xa thâm hậu", trước khi xuất ngoại tôi đã nghe nói, thoáng chốc đã 30 năm rồi, không ngờ bây giờ vẫn là như thế! Thú vị thú vị!"
Hạ tổng ngoài cười phụ họa còn có thể thế nào, thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm: "Khiến Lâm tiên sinh chê cười."
Quán bar khách sạn Kells ở tầng 4, nhưng nút bấm thang máy cũng nhập gia tùy tục, không dùng con số Ả Rập, mà đổi thành logo ly rượu vang.
David ấn nút bấm, giới thiệu quán bar cho nhóm Nguyên Xuyên: trong quán bar trang trí theo phong cách Pháp, có thể chứa hơn 300 người, menu rượu tổng cộng có 108 loại rượu ngoại hoặc rượu TQ cùng với cocktail đặc sắc, 1 năm có 4 lần biểu diễn âm nhạc theo quý, mời những ban nhạc phong cách bất đồng tới trình diễn...
Tóm lại, Lộ Nam vừa nghe, vừa gật đầu, đến nơi mới phát hiện David quả nhiên không khoa trương, phong cách quán bar xa hoa, thật không hổ là nằm trong khách sạn lớn.
Điều này cũng chứng tỏ, đa phần khách khứa tới quán bar đều kinh tế dư dả, về mức độ nhất định thưởng thức rượu sẽ yêu cầu cao hơn (không phải tuyệt đối), cùng với giá rượu sẽ không bình dân.
Nhóm Lộ Nam tới còn sớm, chỉ mới hơn 9h tối, ít khách trong quán bar, nhìn thoáng qua, đều lẻ loi phân bố trên quầy bar, ghế lẻ hoặc ghế dài.
David dẫn đường, nhóm Nguyên Xuyên và nhóm Lâm Gia Tường cùng nhau ngồi vào ghế dài lớn nhất.
Lộ Nam mỉm cười nói: "Tôi tới quầy bar một chút, nói với nhân viên pha chế nên pha rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên của chúng tôi thế nào."
Lâm lão tiên sinh ân cần bảo: "Gọi nhân viên tới đây cũng được."
"Nhân viên pha chế tới đây cũng vướng tay vướng chân, để tôi tới thì hơn." Lộ Nam nhoẻn cười: "Các vị cứ chờ rượu cocktail Hài Hòa đi, kính thỉnh chờ mong."
Lâm lão tiên sinh gật đầu với David, gợi ý anh ta đưa Lộ Nam tới quầy bar.
David là người phụ trách ở đây, anh ta ra mặt, nhân viên pha chế hết sức phối hợp - trong lòng có lầu bầu hay không thì Lộ Nam không biết.
Lộ Nam gõ vào đám rượu Hài Hòa ở quầy bar: "Vậy chúng ta bắt đầu đi."
Các loại rượu chưng cất nước ngoài khác đã làm cốt rượu cocktail từ lâu rồi, pha thành các kiểu đa dạng, nhưng rượu trắng TQ thì chưa từng được dùng.
Ngoài việc rượu trắng TQ mùi hương phần lớn quá nồng, khó hòa vào nước có ga, nước trái cây..., hoặc hỗn hợp này pha xong mùi vị không dung hợp với nhau, ngược lại sẽ rất kỳ quái, thì còn có một nguyên nhân quan trọng: rượu trắng TQ lúc pha chế sẽ bị vẩn đục.
Một khi vẩn đục, như vậy ly cocktail này hoàn toàn không đẹp tí nào.
Những người hơi chút hiểu về rượu trắng đều biết, sự vẩn đục này bởi vì rượu trắng thuần lương lên men trong thời gian dài, chất rượu bao hàm rất nhiều vật chất, vi sinh vật, hương thơm, khi hòa vào chất lỏng khác sẽ sinh ra hiện tượng tách chua.
Trọng điểm ở hai chữ thuần lương, rượu tinh khiết sẽ không xuất hiện hiện tượng này.
Cũng nghĩa là rượu trắng phẩm chất càng tốt, năm ủ càng lâu thì càng dễ xuất hiện vẩn đục khi pha chế. Bởi vì chất rượu thiên sệt, kiểu sệt này không phải đổ ra tay xoa nhẹ sẽ dính, mà là kết cấu phân tử khác hẳn với nước thông thường.
Lộ Nam cảm thán một câu: ta theo ban Văn, còn phải nói tới kết cấu phân tử, khụ khụ, hơi chột dạ nha.
Nhưng cô trước giờ mặc kệ trong lòng chột dạ thế nào, ngoài mặt vẫn thể hiện ra vô cùng tự tin, còn có thể lừa gạt đám cáo già, nữa là nhân viên pha chế trẻ tuổi?
Nhân viên pha chế trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa nghe: vị Lộ tổng không biết có lai lịch gì này, thoạt nhìn có vẻ hiểu rượu.
Cho nên, anh ta bằng lòng nghe xem, Lộ Nam có cách gì giải quyết việc pha chế vẩn đục rượu trắng TQ hay không.
Lộ Nam mỉm cười: cách giải quyết kỳ thực cũng rất đơn giản, nhưng bởi vì trước kia không có ai - được rồi nghiêm túc mà nói, không phải không có, là "gần như không có ai" lấy rượu trắng TQ làm cốt rượu cocktail, tự nhiên cũng sẽ không ai nghiên cứu nhanh chóng giải quyết vấn đề rượu đục này.
Lộ Nam biết 2 cách, một là để lạnh, hai là hòa tan.
Nếu là quán bar cỡ lớn, giống khách sạn lớn Kells, nhất định có kho đông lạnh, cho nên có thể lựa chọn cái trước; nếu là quán bar quy mô nhỏ, vậy khi pha chế thêm một bước hòa tan, tạm không bàn kỹ.
Lộ Nam cũng không ngốc, hôm nay chỉ nói tới cách để lạnh.
Nói rõ nguyên lý để lạnh sẽ khiến chất rượu không bị đục, cô lại nói thêm cách điều chế 7 loại cocktail phù hợp với cốt rượu trắng cho anh ta nghe, lần lượt là thêm nước cốt dừa, thêm kẹo nổ phối với coca, thêm nước chanh hoặc nước dâu hoặc nước kiwi, thêm gừng sợi kết hợp với bạc hà, thêm ô mai với cánh hoa.
Lộ Nam nhớ nguyên liệu phối hợp và bước đi, nhưng tỉ lệ cụ thể thì thật sự không nhớ nổi, may mà nhân viên pha chế rất chuyên nghiệp, bọn họ nghiên cứu cân nhắc nửa tiếng ở quầy bar, cuối cùng điều chế thành 7 loại, đặt lên mâm bê sang cho nhóm Lâm lão tiên sinh xem - Lâm Gia Tường cảm thấy bình thường, trông thì bắt mắt, nhưng anh chàng người Thái Lan và đám Cừu Siêu Quần thì hết cốc này tới cốc kia, uống lần lượt 7 loại.
Lại thêm nửa tiếng, đã hơn 10h, người trong quán bar dần dần nhiều lên.
Lâm lão tiên sinh thấy vậy, nói với David: "Ra ngoài tuyên truyền đi, tối nay quán bar tặng cocktail."
Có thể tới quán bar khách sạn Kells, phần lớn năng lực kinh tế không tồi. Khi biết quán bar tặng rượu, mọi người đều hoan hô, nhưng vẫn duy trì phong độ, từng nhóm người tới quầy bar lấy rượu.
Lúc này, Lộ Nam đã trở lại ghế dài, cùng mọi người quan sát phản ứng của các vị khách khi uống cocktail.
Hiển nhiên, 7 loại cocktail này rất được ưa chuộng, bất luận là người TQ hay người nước ngoài, ngoài yếu tố miễn phí, thì khi nhân viên phục vụ thăm dò ý kiến, phần lớn đều khen không ngớt lời.
Lâm lão tiên sinh thấy vậy, quay sang hỏi Lộ Nam: "Lộ tổng, cô cứ thế đưa ra mấy loại công thức pha rượu, không lo lắng cuối cùng chúng ta căn bản không đạt thành hợp tác sao?"
Lộ Nam không thèm để ý, cười: "Lâm tiên sinh cứ đùa. Công thức pha cocktail quanh đi quẩn lại chỉ có thế, cho dù tôi không nói, nhân viên pha chế thử mấy lần sẽ tìm ra, không có gì lợi hại cả. Hơn nữa, ngài lại chiếm hời từ tôi sao?"
Thái độ của cô hào phóng tự nhiên, khiến Lâm lão tiên sinh càng thêm coi trọng: "Hạ tổng, Lộ tổng, chúng ta lên phòng trà trên tầng bàn chuyện?"
Hạ tổng lén nhìn đồng hồ: 11h.
Đừng nói bây giờ mới là 11h tối, cho dù là 1h sáng, cũng phải bàn chuyện!
Dù sao đêm dài lắm mộng.
Phòng trà.
Rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên lần lượt là Đại mạc cô yên 6 năm, Minh nguyệt trường cửu 9 năm, Thiên nhân hợp nhất 12 năm, định giá tương ứng là 528, 688 và 888.
Mức giá này là mức giá bán lẻ, nếu dựa theo giá xuất xưởng, giảm thêm 15% giảm thuế, đổi sang đô la, cho dù là loại 12 năm cao nhất hiện nay, vẫn có ưu thế về mặt giá cả.
Trà quá ba chén, Lâm Gia Tường chủ động lên tiếng: "Tôi cảm nhận được thành ý của Nguyên Xuyên, cũng nhìn thấy sự chuyên nghiệp của các vị. Nói thật, trước đó, tôi hứng thú nhiều hơn với Di tửu, nhưng so sánh, hôm nay Lộ tổng thật sự mang tới quá nhiều niềm vui cho tôi. Tôi là người sảng khoái, không vòng vo nữa. Tôi định ký hợp đồng 15 triệu đô với các vị, đây là thành ý của tôi. Không biết quý công ty có thể đưa ra ưu đãi thế nào?"