Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 10: Bách phát bách trúng



Tiếu Dương mặc kệ nàng vui hay không vui, há mồm nói ra một đoạn dài.

Chùm màu đỏ trên cây thương cũng không phải vì để cho đẹp, lúc đối địch, sau khi đâm thương vào thân thể đối phương sẽ có máu chảy ra, nếu trực tiếp chảy đến cán gỗ thương thì sẽ dính làm trơn tay, tăng thêm dây tua có thể ngăn cản những vết máu kia, mà chùm màu đỏ kia dĩ nhiên là để cho tiện -- có bị dơ thì rửa sạch là không nhìn ra không phải sao?

Tiếu Dương khoanh tay, nói trắng ra: "Dùng chùm màu đỏ và hắc thương là bởi vì ta lười rửa sạch."

Lời nói của hắn vừa ra khỏi miệng, Uyển Như trực tiếp mặt trắng như tờ giấy, thậm chí hai má còn mơ hồ có màu xanh, ngực khó chịu, dạ dày cồn cào muốn ói lại không ói được, nhớ lại trước đó mình còn dùng đầu ngón tay vuốt ve chùm màu đỏ trên thương của Tiếu Dương, nàng thật sự hận không thể lập tức chặt cái tay kia.

"Á. Bẩn chết đi được, tại sao có thể như vậy!" Uyển Như dậm chân rút khăn lụa ra cố gắng lau tay, vì chuyện này mà nàng không còn thấy chùm màu đỏ trên cây thương của Tiếu Dương chơi vui nữa.

Nhìn nó dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng, nàng dâu mới không thể tiếp tục sinh ra cảm khái "hoa lệ, chói mắt", mà là nhận thức được, chùm màu đỏ trên thương đó là một hung khí có hàn khí bức người.

Nhìn sắc mặt Uyển Như thật khó coi, bàn tay nhỏ bé trắng noãn bị lau đến sắp trầy da, Tiếu Dương vội xin tha thứ, nói: "Gạt nàng đấy..., bảo bối của ta đi ra ngoài chém giết sẽ không bao giờ trở về, đây là đồ con chưa gặp máu bao giờ -- sao ta có thể làm bẩn tay nàng được."

"Thật là xấu chết, cố ý hù dọa người....!" Uyển Như nghe vậy lập tức thở dài ra một hơi, sau đó nắm chặt tay bắt đầu đấm loạn lên người phu quân đang cười mờ ám kia.

"Ai bảo nàng dễ bị lừa gạt như vậy chứ." Hai tay Tiếu Dương vừa quơ tỏ vẻ vô tội vừa trả lời, "Nữ nhân các nàng có ai chưa từng thấy máu chứ? Không phải mỗi tháng đều có sao. Màu còn đỏ thẫm hơn và còn kết lại nữa, làm sao có đỏ tươi, trơn thuận được?"

"Đừng nói ahhh... Mau lấy đi, lấy đi!" Uyển Như né tránh không nhìn chùm màu đỏ trên cây thương nữa, quản nó thiệt hay giả, dù sao cũng đừng đưa tới trước mặt nàng là được.

Đồng thời, nàng âm thầm hừ một tiếng, Tiếu Dương này, lần đầu gặp mặt còn mở miệng nói một tiếng “mỗ”, rất là khách khí, sau khi động phòng còn chưa tới ba ngày đấy, nói chuyện càng ngày càng thô tục, đến chuyện kinh nguyệt của nữ nhân cũng nói ra được, thật sự là nhìn người không thể nhìn từ bề ngoài!

"Được rồi, được rồi, không nói cái này nữa." Tiếu Dương gật đầu đáp, lại gần như dùng giọng nói chắc chắn hỏi Như Nương, "Chúng ta đi bắn cung nhé, bình thường nàng đã từng đi theo huynh trưởng cưỡi ngựa bắn cung chứ nhỉ?"

Thời đại này thật ra cũng không lưu hành cái gì mà không được ra cửa chính, không vào cửa phụ, nữ tử thế gia cưỡi ngựa dạo chơi du xuân hoặc cuối thu thời tiết tốt cũng có thể gặp nhau lúc săn thú, năm nay Uyển Như mười sáu, lý ra lúc ở kinh thành cũng đã ra khỏi cửa giao tiếp hơn hai ba năm rồi, không ra ngoài cho người ta nhìn thì sao tìm được nhà chồng tương lai?

Vậy mà, Uyển Như lại lắc đầu, tiếc nuối nói: "Lúc ở nhà kế mẫu quản rất nghiêm, thời gian thiếp đi ra khỏi cửa cũng không nhiều lắm."

"Hở? Gia quy của nhà nàng cũng thật kỳ quái, mười sáu rồi mà không được giao thiệp với bên ngoài?" Tiếu Dương dẫn Uyển Như tới căn phòng chính giữa trong phòng vũ khí, lại cười nói: "Chỉ là, vừa đúng tiện nghi cho ta, ha ha!"

Lần đầu hắn nhìn thấy Thôi Uyển Lan, cảm thấy thân thể nàng rắn chắn tính khí cũng cứng rắn rất hợp làm con dâu nhà tướng, Thôi gia chỉ có hai nữ nhi chênh lệch hai tuổi, đương nhiên hắn sẽ cho rằng Uyển Lan nhìn như mười sáu mười bảy kia là trưởng nữ, chưa từng nghĩ lại lầm, vốn muốn thoái hôn, kết quả nghe mẫu thân nói mẹ của Uyển Như là dòng nữ cùng họ, ở buổi yến tiệc trong nhà thấy là người thỏa đáng, để Tiếu Dương xem rồi quyết định, vừa nhìn một cái hắn đã hãm xuống rồi......

Mười sáu tuổi là lúc đang đợi gả, vợ tốt, vừa xinh đẹp như thế mà lại chưa có nhà nào đính hôn, không phải tiện nghi cho hắn thì là gì? Về phần tài nghệ, Tiếu gia bọn họ không coi trọng, ngâm thơ, đánh đàn cũng không thể làm ra rượu và thức ăn lại không thể ngăn cản kẻ địch, có hay không cũng không sao cả.

"Đúng vậy, đóa hoa đẹp như thiếp mà bị chàng hái được, chàng rất may mắn đấy." Uyển Như và Tiếu Dương sóng vai đi, vừa nói đùa vừa liếc mắt nhìn hắn, trong mắt luôn có ấm áp -- chính nàng cũng thấy may mắn, cuộc sống đã bị phá hủy còn có thể quay trở lại lần nữa.

Nữ nhi của Trương thị nhỏ hơn nàng hai tuổi, Thôi Uyển Lan còn chưa tới thời gian ra bên ngoài giao thiệp thì tại sao phải tính toán thay con vợ cả chứ?

Cho dù bà ta cố ý nuôi dưỡng Uyển Như thành người ngây thơ gì cũng không biết, ngu ngốc, chờ đến lúc Thôi Uyển Lan có thể cùng đi theo ra cửa, Trương thị cũng không hi vọng Uyển Như dựa vào dáng người đầy đặn mà mẹ ruột cho nổi bật hơn dáng người khô quắt của nữ nhi mình -- Uyển Lan mười bốn tuổi, chỉ vừa đủ cao vẫn chưa nẩy nở.

Đặt hai khuê nữ một chỗ cho người khác bình luận ư? Từ đầu chí cuối kế mẫu đều luôn tìm lý do để Uyển Như ở nhà, hận nàng không tồn tại.

Nếu không phải thiếu kiến thức vì không có mẹ ruột dạy dỗ, lại chưa từng gặp được thanh niên tài tuấn để so sánh, năm đó Thôi Uyển Như cũng không trở thành chiếc gối thêu hoa bị Tạ Tuấn Dật dụ đi, còn liên lụy Đắc ca ca cũng không lấy được nữ nhi nhà người ta.

Trở lại nội dung, Uyển Như không thể nào nói cho Tiếu Dương nghe, nàng chỉ cười híp mắt đi theo đối phương tới phòng để cung nỏ, sau đó nhìn những thứ kỳ lạ hai bên, toàn là đồ chưa từng thấy qua, đây vẫn chỉ là phòng vũ khí trong nhà chứ không phải kho vũ khí trong quân doanh.

"Những thứ này đều là cung bình thường, sức kéo một thạch hoặc là một thạch năm đấu, bắn động vật nhỏ vẫn có thể." Tiếu Dương chỉ vào đoản cung đầy bụi bẩn được treo trên tường nơi cửa ra vào nói với Uyển Như, "Nếu không, lấy cho nàng bắn thử nhé?" (*một thạch = 120 cân, 1 đấu= 12 cân bên TQ nhé, còn nếu tính bên Việt Nam thì 1 cân TQ = 0,5 cân bên Việt Nam)

"Ưm, được." Uyển Như cũng không cự tuyệt, ngày trước ở trong hậu viện nghe người ta nói tới chuyện lý thú khi săn thú nàng luôn vô cùng hâm mộ, trước khi lấy chồng nàng chưa từng thử, sau khi bỏ trốn Tạ Tuấn Dật cũng không tiện mang nàng ra cửa, chưa từng chạm qua mũi tên, đi theo Tiếu Dương vui đùa một chút cũng được nhỉ, trên cung luôn không khả năng dính máu.

Sáu tài nghệ nghi lễ, nhạc, bắn (xạ), cưỡi (ngự), sách, số, có thể có cơ hội học hết tất nhiên là chuyện tốt.

"Ta xem một chút, sức kéo một thạch tương đương với 120 cân, sợ rằng nàng không kéo được, để ta tìm cho nàng loại năm đấu." Tiếu Dương nhanh chóng từ trên kệ thương lấy ba bốn năm cây cung kéo thử, sau đó tiếc nuối nói, "Bảy đấu, chỉ có loại này, nàng hãy thử xem."

Uyển Như cố gắng không thèm nghĩ đến một thạch là 120 cân kia, mười đấu làm một thạch, sức kéo bảy đấu là bao nhiêu cân, chỉ mới nhận cây cung kéo thử, kết quả đừng nói cầm bắn cung, kéo ra hoàn toàn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cho đến khi ngón tay siết đau đớn nàng cũng không thể kéo hết dây cung, chỉ đành phải bày ra vẻ mặt đau khổ để đoản cung xuống hỏi: "Trong nhà không có đồ thích hợp cho thiếp dùng ư?"

Tiếu Dương lắc đầu, thẳng thắn nói: "Những thứ kia bình thường là chuẩn bị cho người trong nhà, có thể đi theo ra chiến trường họ cũng có thể dùng cung có sức kéo hai thạch trở lên, cởi ngựa bắn cung kém nhất cũng có thể kéo được năm đấu, bảy đấu này đều là đồ dùng thử cho kỳ thi võ cử sang năm."

"Võ cử, triều đình muốn mở khoa võ ư?" Ánh mắt Uyển Như sáng lên, đây đối với ca ca mà nói cũng là một con đường khác! Có thể thi được võ trạng nguyên hay không đây?

"Không sai, muốn mở khoa võ, rất nhiều lão tướng khai quốc đều lui rồi, hôm nay ngoại địch hỗn loạn thiếu tướng." Tiếu Dương chỉ vào mấy cây cung cho người trong nhà dùng giải thích.

Tiêu chuẩn khảo hạch, Tiếu gia đã âm thầm biết rồi, bộ xạ yêu cầu dùng cung tên có sức kéo một thạch và mũi tên nặng, bắn 30 tên; cưỡi ngựa bắn cung cần dùng bảy đấu trở lên bắn vào người rơm.

Tiếu hầu gia sai người dựa vào khuôn mẫu làm ra một bộ cho những tiểu tử không ở trong nô tịch luyện tập lúc rãnh rỗi, nếu bọn họ có thể tự mình bước lên được con đường công danh thì coi như là tích phúc.

"Này, võ cử không phải là vì đặc biệt chuẩn bị cho nhà tướng nhà chàng hay sao?" Nghe Tiếu Dương vừa nói, Uyển Như chợt cảm thấy hi vọng của ca ca mình quá mong manh, cũng không biết người ta đã luyện tập bao lâu, huynh ấy còn chưa có nhận được tin tức!

"Nào có, cuối võ cử còn thi vấn đáp, các tiểu tử trong nhà có thể biết được bao nhiêu chữ chứ? Có thể thi chưa hẳn là người tập võ bình thường." Sau khi Tiếu Dương vừa giải thích vừa để về chỗ cũ, "Đến đây, chúng ta nói binh khí tiếp theo."

Mục đích của hắn chính là muốn giải thích cho Uyển Như đã đến Tiếu gia rồi mà cái gì cũng không biết là không được, vạn nhất khi gặp phải man di công thành, rất nhiều đương gia chủ mẫu cũng phải giống như nam nhân cùng đứng lên chống lại, thậm chí còn phải cùng ngăn địch, nàng cũng không thể vẫn yểu điệu không giống mọi người được.

"Cung, phân làm chiến cung, liệp cung, lực cung... Nhiều loại, hoặc là căn cứ vào tài liệu khác biệt mà chia làm cấp bậc khác nhau, sự khác biệt bình thường chỉ ở sức lực của xạ thủ sử dụng, cùng với việc sức có bền chắc hay dùng ít." Tiếu Dương vừa dứt lời thì bật cười, bổ sung, "Có đẹp, tinh xảo hay không là bình thường không ở trong phạm vi suy tính, đó là người không biết nhìn mới chú ý tới."

Mũi tên, cung tên, cung chỉ là cơ sở, tên mới quan trọng quyết định tính chất của công cụ, Tiếu Dương mở ra một hộc tủ lớn, chỉ vào ống tên đồng bên trong cho Uyển Như mở rộng tầm mắt: "Tên này có thể đâm xuyên áo giáp, nếu đối phương mặc giáp Võng Tử (áo giáp lưới) thì cần phải dùng tên mảnh như lông đâm xuyên vào, còn cái này là mũi tên Lang Thiệt đặc biệt dùng để bắn ngựa, còn có tiễn lệnh phát ra âm thanh cảnh báo......" (mũi tên Lang Thiệt sẽ có hình chú thích)

"Chú ý nhiều như vậy à? Vậy có tên độc không?" Uyển Như nhìn xung quanh một chút, sau đó bắt đầu tò mò.

"Có, bên Tây Nam Di có một loại cây được dân bản xứ gọi là ‘mai quảng’  bốn mùa cây cối xanh tươi, chất lỏng màu trắng sữa, Kiến Huyết Phong Hầu*." Tiếu Dương thấy thê tử đang tò mò nhìn quanh, vội nói cho nàng biết, "Loại tên độc này ở chỗ này là không thấy được, sẽ không chế tạo ở quy mô lớn, một hai mũi tên sẽ được dùng ở thời điểm đặc biệt." 

*Kiến Huyết Phong Hầu: Cây sui, còn được gọi là cây thuốc bắn, có tên khoa học Antiaris toxicaria, là một loài thực vật có hoa trong họ Moraceae. Nhựa sui thường được lấy bằng cách băm vỏ cây, thu nhập nhựa chảy ra, dùng để tẩm tên thuốc độc bằng tre hay bằng kim loại để săn bắn thú dữ lớn. vỏ cây sui được làm chăn đắp hay may quần áo hoặc làm túi đựng các đồ vật.

Ví dụ như, ám sát nhân sĩ quan trọng.

"Loại độc này giải được không?"

"Có thể giải, mọi vật đều có tương sinh tương khắc, chỗ nào có độc chỗ đó sẽ có thuốc giải, chỉ là, người bình thường sẽ không để ý, cũng không biết -- tối về ta vẽ cho nàng xem." Sau khi nói xong, Tiếu Dương nắm yếu cung bảy đấu lại chọn hai cường cung trên lưng và hai mũi tên đồng kéo Uyển Như đi phòng ngoài, để nàng bắn thử vào người rơm.

"Thiếp ngay cả kéo cũng không ra, sao bắn được?" Uyển Như đang nhỏ giọng lầm bầm, lại thấy Tiếu Dương đã đặt xong hai cường cung, ngay sau đó lượn quanh bước đứng ở phía sau nàng.

Thân thể hai người dán chặt mà đứng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau nỉ non nói nhỏ, mặc dù cách áo bào thật dầy Uyển Như cũng cảm giác chỗ nóng bỏng của Tiếu Dương đặt ở ngang lưng mình, nhẹ nhàng cọ xát.

Đang ban ngày ban mặt ngay trước mặt mọi người đấy! Nhất thời nàng ngượng ngùng, không chỉ có hai gò má nóng lên mà đến tai cũng bị làn hơi thở nóng của Tiếu Dương làm cho khẽ run, ngực còn đập thình thịch.

Khoái chí ở bên trong, Tiếu Dương nắm tay nàng, giống như vuốt ve tượng gỗ từng bước một dẫn dắt nàng giơ mũi tên lên, giúp nàng dùng lực kéo dây cung, đồng thời ở bên tai nàng khẽ nhắc tới khẩu quyết bắn tên: "Tay trái giống như đẩy thạch, tay phải như vung liễu, tay nắm chặt, lúc tay phải vung trái tay không dùng sức thì đúng như vô tri giác." 

Sau khi vang lên một tiếng nhỏ “vèo”, mũi tên hai người hợp lực bắn ra không găm vào người rơm.

Ngay sau đó, Tiếu Dương dịch sang bên cạnh hai bước, nâng trường cung tinh xảo hắn đã chọn trước đó, giương cung biểu diễn nói: "Bình thường, ta cưỡi ngựa bắn cung dùng bốn thạch, bộ xạ thì dùng cường cung lục thạch -- nàng hãy xem sự khác biệt. Đây chính là chế tạo đặc biệt, cung được làm từ gỗ Chá*, dây cung từ gân con cò, được làm từ sừng trâu thượng hạng!"

(*Dâu gai hay còn gọi là mỏ quạ, mỏ quạ ba mũi, hoàng lồ, vàng lồ, vàng lồ ba mũi, cây bớm, sọng vàng, gai mang, gai vàng lồ, ắc ó, thồ lồ, nam phịt (tiếng Tày), xuyên phá thạch (danh pháp khoa học: Maclura tricuspidata Carrière, 1864) là một loài thực vật thuộc họ Dâu tằm (Moraceae), có nguồn gốc Đông Nam Á và Đông Á. Người Trung Quốc gọi nó là chá (柘). Chùa Đàm Chá (潭柘寺) tại Bắc Kinh lấy tên theo cây này.)

Tiếng nói vừa dứt mưa tên liền gào thét đi, tốc độ, lực độ, cường độ đều hơn xa mũi tên Uyển Như bắn thử kia, nó thậm chí trực tiếp xuyên qua người rơm vững vàng đính ở trên cây khô sau đó, cho đến khi Tiếu Dương giải thích xong thả trường cung trong tay ra, đuôi tên vẫn còn đang khẽ run.

"Woa, thật lợi hại!" Uyển Như trừng lớn mắt cảm khái trong đáy lòng.

Tiếu Dương cười hả hê, nhiệt huyết dâng trào biểu diễn một phen công phu bắn mũi tên của mình cho nàng xem, mặc kệ là bộ xạ hay cưỡi ngựa bắn cung, từng mũi tên đều phá vỡ không gian cắm sâu vào thân cây, cuối cùng hắn còn khoe khoang nói: "Đây là câu nói ‘bách phát bách trúng’ đấy."

"Chàng lừa gạt ta, ‘bách phát bách trúng’ là bắn lá cây trên cây, cũng không phải là cây khô." Lần này, Uyển Như không bị hắn dễ dàng lừa gạt, cười khanh khách treo khăn lụa của mình lên nhánh cây, sau đó xông tới nói với Tiếu Dương: "Lui về phía sau trăm bước, bắn đoạn nhánh cây kia xuống, thế nào? Đã bách phát bách trúng rồi thì cái này cũng không làm khó chàng được đâu nhỉ?"

Tiếng nói vừa dứt, Tiếu Dương nhất thời sững sờ, nói thật ra, lực cánh tay hắn bất phàm nhưng thật sự chính xác thì không tốt lắm, ngoài trăm bước mũi tên bắn ra không thể cắm sâu trong thân cây cũng không thể trúng hồng tâm, mà không phải binh khí hắn am hiểu nhất cũng sẽ không phải là cây thương lưỡi câu kia.

Dưới ánh mắt nhìn tha thiết của Uyển Như, Tiếu Dương chấp nhận đi về phía sau, đồng thời âm thầm quyết định, một khi bắn không được thì dứt khoát giả bộ nhức đầu bị thương, cũng không thể mất mặt trước mặt thê tử mới cưới được!

Thấy hắn đầu đầy bụi đất chạy ra ngoài, Uyển Như không khỏi cười trộm: đáng đời, ai bảo ngươi càn rõ khoe khoang?

Khoảnh khắc nàng thấy Tiếu Dương từ xa xoay người nâng cung, không dừng lại mà trực tiếp bắn ra, thậm chí cũng không bảo nàng tránh sang một bên.

Mưa tên màu đồng bay nhanh, lao thẳng tới trước mặt Uyển Như, cả kinh nàng không khỏi há to miệng nhưng không phát ra âm thanh nào......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.