Đợi đến sáng sớm hôm sau, Tiếu Dương dẫn đầu một đám tướng sĩ chờ xuất phát, uống tiệc rượu tiễn biệt, hắn dõng dạc cao giọng quát: “Nhân sinh trên đời, thời gian trăm năm chỉ thoáng qua, phải gây dựng sự nghiệp một phen mới không uổng công cuộc đời này, hôm nay quốc gia lâm nạn, chỉ ngắn ngủn một tháng đã rơi vào tay giặc mấy châu, các nơi khói lửa ngập trời, giết chóc nổi lên bốn phía, mắt thấy nước mất nhà tan, chúng ta có thể ngồi nhìn mặc kệ sao?!”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Không thể!” Hơn ngàn tướng sĩ đồng thanh trả lời, tiếng hô đinh tai nhức óc.
“Nói rất hay!” Tiếu Dương dứt lời, nâng cánh tay hò hét nói: “Đụng đến người Đại Tề ta, dù xa cũng phải giết, máu không chảy khô, chết không ngừng chiến! Tất cả nghe lệnh —— xuất phát!”
Giọng nói hắn hùng hậu và ngưng trọng, ánh mắt kiên định mà không sợ hãi, nồng đậm tình cảm yêu nước mà không lời nào có thể miêu tả được, mà ngay cả bóng lưng cao ngất rời đi này cũng làm người ta không khỏi sinh lòng sùng kính.
Tiếng vó ngựa đều nhịp cùng với hành khúc trầm thấp mang ý chí chiến đấu sục sôi dần dần xa, ở bên trong, Tiếu Cẩn Tranh được mẫu thân ôm trong tay đưa mắt nhìn phụ thân xuất chinh, cô bé tỉnh tỉnh mê mê ngậm ngón tay nỉ non: “Đánh giặc, giá!” (tiếng điều khiển ngựa)
“Ừ, đánh giặc, đánh cho kẻ địch chạy phụ thân sẽ trở về nhà.” Uyển Như vỗ nhè nhẹ lên lưng khuê nữ, không khỏi rơi lệ lã chã.
Hài tử còn nhỏ, hoàn toàn không cách nào lý giải loại ý nghĩa ly biệt này, chỉ cho rằng phụ thân đang chơi trò chơi với cô bé.
Uyển Như lại biết, Tiếu Dương đi lần này còn có thể trở về hay không đều không thể nói được, có lẽ Nữu Nữu sẽ có một phụ thân đại tướng quân, có lẽ, từ nay về sau các nàng chính là cô nhi quả mẫu. Đây cũng là chuyện mà người nhà tướng phải đối mặt...
Sau đó, Uyển Như dẫn nữ nhi và một đám người hầu trở về lại Tây Nam, Tiếu Dương thì khoái mã chạy nhanh đi Tây Bắc, đi chưa tới năm ngày đã gặp dân chạy nạn y phục tả tơi, trong đó không ít người tráng niên.
Tiếu Dương ngồi trên lưng ngựa sai người tìm nam tử trung niên giống như đứng đầu kia, cặn kẽ hỏi bọn họ đến từ nơi nào, đi trên đường mấy ngày rồi, có gặp kẻ địch hay không, để mượn tin tức này đánh giá vị trí và quy mô của Nhung Khấu, chỉnh sửa lộ tuyến hành quân của mình.
Đúng như hắn đoán lúc trước, bảy ngày trước Nhung Khấu đã tiến hành trên quy mô lớn xâm nhập Tây Bình, hơn nữa nhân số còn nhiều hơn trong dự đoán, lại không biết Cai Thành có thể cố gắng được mấy ngày?
Sau khi biết được tin tức quan trọng này, Tiếu Dương nhìn hán tử đang có vết máu trên mặt, đột nhiên hỏi: “Các ngươi muốn đi về nơi đâu?”
Người nọ biểu hiện có chút mờ mịt, sau khi suy nghĩ một chút mới trả lời: “Kinh Thành.”
Vốn bọn họ chỉ muốn rời khỏi đất bị Tây Nhung xâm chiếm, cũng không nghĩ nhiều rốt cuộc sẽ đi nơi nào, Tiếu Dương vừa hỏi ngược lại ông ta có chủ ý, chắc hẳn Kinh Thành là an toàn nhất, lại không biết rốt cuộc chỗ đó có mở cửa thành cho bọn họ hay không?
“Các ngươi đi sai rồi, nơi đây là Cam Nam, các ngươi nên từ Tây Bình đến Định Tây sau đó lại từ Thiên Thủy đi Kinh Thành, từ Cam Nam đến Thiên Thủy đã đi vòng vượt quá trăm dặm.” Tiếu Dương lắc đầu, rồi sau đó nói cho ông ta biết hiện tại Kinh Thành đã không cho phép vào, vừa thở dài: “Còn nữa, lần này đi gần nghìn dặm, nam tử tráng niên thì không sao, phụ nữ già yếu và trẻ em thì phải làm sao?”
Nam tử trung niên cũng là hương thân có biết chữ nghĩa, sau khi ông ta được Tiếu Dương hỏi lại, chắp tay hành lễ khách khí mà hỏi thăm: “Ý của tướng quân là?”
Tuy ông ta không biết Tiếu Dương là ai, chỉ thấy hắn mặc áo giáp chói mắt, dung mạo không tầm thường, dẫn theo cả một đại đội người, lúc nghỉ chân nói chuyện thuộc hạ lại lặng ngắt như tờ, có thể thấy được quản lý thuộc hạ nghiêm ngặt, tất nhiên là nhân vật anh hùng đáng tin cậy.
Nên rất cam tâm tình nguyện nghe theo lời hắn.
“Ta viết một lá thư đưa cho Thủ tướng Cam Nam để cho các ngươi đặt chân ở bên ngoài thành. Ta chính là con thứ ba của Uy Vũ Hầu Định Tây Đô Hộ, tam lang Tiếu gia.” Tiếu Dương trả lời như thế.
Bởi vì sợ có gian tế xen lẫn ở bên trong loạn dân, vào thời chiến có lệ cũ nếu không có gì quan trọng thì không cần mở cửa, không đuổi bọn họ đi đã là tử tế rồi.
Rồi sau đó, hắn lại cho người mở hộp đựng vàng ra ở trước mặt các lưu dân, cất giọng nói: “Truyền lệnh ra —— trưng binh đi Tây Bắc ngay tại chỗ, trả trước quân lương, nếu có thể lập công sẽ thưởng một lần nữa!”
Để bọn họ chạy trốn bốn phía tạo thành mớ hỗn loạn lớn hơn nữa, còn không bằng tập hợp lại cùng nhau kháng địch.
“Hả?” Đầu tiên khi nam tử trung niên nghe được Tiếu Dương nói tên của mình thì lắp bắp kinh hãi, rồi sau đó lại nghe thấy chuyện trưng binh thì lập tức ngu ngơ tại chỗ.
“Thoát được nhất thời có thể thoát được một đời sao? Chúng ta đều là người Đại Tề, sinh hoạt trên cùng một lãnh thổ, trong thân thể chảy xuôi huyết mạch giống nhau, đang lúc địch xâm phạm, vì sao không thể cùng chống kẻ địch, đồng sanh cộng tử?” Tiếu Dương cưỡi trên con ngựa đen cao to, phất áo choàng đỏ nâng cánh tay lên chỉ vào sau lưng cao giọng hỏi, “Nhìn xem, sau lưng chúng ta, là Trung Nguyên có ruộng tốt rộng lớn, ở bên người chúng ta, là người già trẻ con trong nhà. Nếu chúng ta lùi bước, ai tới bảo vệ họ? Nếu chúng ta lùi bước, ai tới bảo vệ đất nước?! Cùng với xa xứ tìm người bảo vệ, không bằng đánh thắng, đoạt lại đất đai của nhà mình!”
Ở bên trong người vây xem chợt có một nam nhi nhiệt huyết theo hiệu triệu của Tiếu Dương, giương giọng đáp: “Đúng vậy, đánh trở lại! Ta nguyện ý đi theo Tướng quân đánh trở lại!”
“Đúng, đánh trở lại! Nhà có thể bị phá nhưng đất nước cần phải được bảo vệ, người có thể bị giết nhưng ý chí không thể bị khuất phục!” Có một người ngẩng đầu lên trả lời thì sẽ có người hưởng ứng. Cho dù là thư sinh văn sĩ tay trói gà không chặt, gặp phải cảnh đất nước bị xâm chiếm cũng sẽ nhiệt huyết bành trướng, cũng sẽ nâng cao vũ khí.
Không có nước, thì nhà ở đâu ra? Trốn, còn có thể trốn rất xa ư? Trốn, lại có thể trốn đi nơi nào? Không bằng hăng hái chống lại, làm cho Nhung Khấu dừng bước ở Tây Bình!
Tuy có thể bỏ mình trên chiến trường nhưng quân lương cũng đủ cho vợ con sinh hoạt vài năm —— đây chính là vàng đấy!
“Được! Chư vị tráng sĩ hãy đi cùng ta!” Tiếu Dương phái người dẫn theo bộ phận vũ khí làm tiên phong chạy đi Tây Bình cứu viện, chính mình thì thu nạp lưu dân ven đường, dạy phương pháp chuẩn bị đối phó với địch, hợp thành một đoàn người tuy không có chiến bào nhưng có ý chí chiến đấu sục sôi.
Bọn họ hoặc nâng gậy gộc, hoặc cầm sài đao, trong miệng hát dõng dạc quân khúc, giúp nhau cố gắng, giúp nhau khuyến khích, dùng tràn đầy nhiệt tình và tinh thần anh dũng hiến thân làm động lực, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lao tới chiến trường.
Nhung Khấu vây công Tây Bình, đầu tiên là bị Phích Lịch đạn đổ ập xuống làm loạn tơi tác, rồi sau đó lại trúng khói độc có trộn thạch tín bắn ra, còn chưa kịp nghỉ ngơi và hồi phục thỏa đáng, lại nghe từ phương xa truyền đến tiếng ca âm tiết ngắn ngủi, âm điệu sục sôi mà hùng hồn.
“Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào. Vương vô hưng sư, tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng cừu! Khởi viết vô vu? Dữ tử đồng trạch. Tu ngã qua kích. Cùng tử giai làm!” Mấy ngàn người cùng hát vang có tiếng bước chân ầm ầm rung động, vang vọng ở trong núi non trùng điệp.
Sao có thể nói không có xiêm y? Ta nguyện chia sẻ chiến bào cùng ngươi. Vua để cho chúng ta xuất binh tác chiến, mà chúng ta đã có thương và mâu. Chúng ta đang đối mặt với kẻ địch chung! Sao có thể nói không có xiêm y? Ta nguyện chia sẻ áo trong cùng ngươi. Mà chúng ta đã có thương và kích. Ta nguyện cùng ngươi cùng nhau chiến đấu!
Các tướng sĩ mang theo cờ hiệu có chữ “Tiếu” theo tiết tấu hát hành khúc cùng đều nhịp bước đi, từ phía Tây Nam dần dần tới gần dưới thành Tây Bình, trống trận oanh động, tiếng ca kích động, từng tiếng từng câu, đánh thẳng vào màng tai Nhung Khấu, giống như tất cả vùng đất nơi đây bị lắc lư...
Đồng thời lúc đó, hướng Tây Bắc quan ải Tây Bình cũng xuất hiện một đại đội Khinh Kỵ binh, bọn họ lại dựng lên cờ hiệu “Này vũ” cực lớn, do Tiếu Húc dẫn đầu chạy nhanh tới ven đường nổi lên khói đất cuồn cuộn.
“Là Tiếu gia quân, chú soái của Tiếu gia và quân tiên phong đều đến đây!” Đã bị vây khốn hơn mười ngày mỗ Thủ tướng Tây Bình thấy tình hình này không khỏi kích động thiếu chút nữa rơi lệ, nếu chậm thêm ba ngày nữa có thể đã bị phá thành, thật may thật may!
Khi huynh đệ Tiếu Dương nghênh chiến cường đạo Tây Nhung, từng bước một đuổi ra khỏi Đại Tề thậm chí giết hơn phân nửa, chuyện tranh đoạt ngôi vua ở Kinh Thành sấm sét vang dội hạ màn, ba hoàng tử chém giết lẫn nhau thực lực hao tổn hơn phân nửa, cuối cùng là Cửu hoàng tử đã biến mất ngay từ đầu mang theo lực lượng mới ngồi ngư ông đắc lợi.
Rồi sau đó, chính lệnh đầu tiên hắn đưa ra là: Sẽ bỏ qua cho tòng phạm tham dự chuyện phản loạn ở Hoàng Thành, triều đình dùng toàn lực kháng địch.
Chờ trở lại khu Tây Nam Di khi Uyển Như lấy được những tin tức này thì đã là mấy tháng sau.
Nghe nói, lúc Tiếu Húc lãnh binh cứu viện Tây Bình thì quân thành Tây Bắc đã đang bị Nhung Khấu vây khốn, Uy Vũ Hầu mang theo quân dân với số lượng không nhiều đẫm máu chiến đấu hăng hái vài chục ngày, chờ đến khi đại quân trở lại cứu viện.
Giám quân Đoạn Vinh Hiên cứ cách ba năm năm lại đến bới móc cũng đột nhiên thay đổi nhanh chóng, không chỉ tự mình dẫn một đội mật thám dưới trướng chém giết mấy kẻ đứng đầu quân giặc, còn đưa ra vài rương tiền riêng của mình làm tiền thưởng!
Nghe nói lúc quốc gia lâm nạn, ở vùng biên cương lại có một Thứ sử bỏ thành mà chạy.
Cũng may thuộc hạ của gã kia vẫn giữ vững cương vị ra sức ngăn địch, thậm chí dắng thiếp của gã cũng thay chiến bào lĩnh một đội Nương Tử Quân trấn giữ thành trấn, tướng sĩ chiến đấu kịch liệt bảy đêm phải trả một cái giá lớn là chết hơn phân nửa mới bảo vệ được dân chúng một phương.
Nghe đến đó, trong lòng Uyển Như không khỏi xiết chặt, ngẩng đầu nhìn tẩu tử đang đọc thư nhà hỏi: “Chuyện này, sẽ không phải là phụ thân chứ?”
Dư Sơ Tinh xấu hổ cười, hơi gật đầu trả lời: “Đúng vậy, ông ta không chạy quá xa sau đó lại bị thủ hạ mang về rồi, chuyện này mới không nháo lớn, tổ phụ đã nói sẽ ở riêng, có lẽ chờ sau khi chiến sự trở lại bình thường sẽ...”
Sẽ đá chi thứ hai ra miễn cho lại gây họa cho cả chi Thôi thị nữa, đáng thương Văn Khang lại phải ở cùng một chỗ với người nhà này, hiếu đạo đè ở trên đầu không cách nào có thể tưởng tượng.
“Cũng chỉ có thể như thế, tìm một cơ hội để ông ta từ chức.” Mặt của Uyển Như đen lại, có người phụ thân gây cản trở như vậy thật khó chịu, không làm cho ông ta yên tĩnh nói không chừng Tiếu gia cũng sẽ bị liên lụy, không làm quan thì mình mới có thể yên tâm được.
Đang nói chuyện, cục cưng trong bụng đột nhiên đạp mạnh một cái, Uyển Như cả kinh kêu “ai za” một tiếng, rồi sau đó cười khổ nói: “Con đừng rộn! Aizz, đây tuyệt đối là nhi tử, một chút cũng không nghe lời giống tỷ tỷ.”
“Làm ầm ĩ thân thể mới cường tráng.” Dư Sơ Tinh cười ngồi vào bên người tiểu cô tử, khẽ vuốt bụng nàng, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Chẳng biết tại sao thân thể của nàng và Văn Khang đều không bị gì, nhưng vẫn không cách nào có thai, cũng may hắn chưa từng trách tội cũng không nạp thiếp, vì thế nên trong lòng mới thoải mái hơn.
“Ừm.” Uyển Như gật đầu, kéo tay tẩu tử khuyên nhủ, “Tỷ đừng nóng lòng, thuận theo tự nhiên là được, sớm muộn gì cũng sẽ có.”
“Không nói chuyện này nữa, tiếp tục xem thư.” Dư Sơ Tinh bình tĩnh lại, lại bắt đầu nói cho Uyển Như nội dung nàng quan tâm nhất —— Hiện tại Tiếu Dương đang ở đâu.
Lập tức, Tây Nhung tan tác lui binh rút lui đến Tây Bắc, nguy cơ của Đại Tề xem như đã được giải trừ, triều đình lại không có ý định đơn giản buông tha cho quân giặc vừa tham vừa hung tàn này.
Tạo ra cách dùng thuốc nổ mới, Tiếu Dương lĩnh mệnh tiếp tục truy kích bại binh, để mười năm, hai mươi năm sau bọn họ không dám trở lại xâm phạm lãnh thổ Đại Tề.
Thư này là từ Tiếu gia ở Kinh Thành gửi tới, thật ra bọn họ cũng không biết cụ thể tam lang đang ở chỗ nào, khi nào có thể thắng lợi trở về.
Uyển Như không khỏi xoa bụng đã to lên của mình than khẽ: “Aizz, nhưng thương cho nhi tử của muội, sẽ không phải là đợi đến lúc con đã sinh ra thì phụ thân mới được về nhà chứ?”
“Ừm, rất có thể. Sẽ dọa người giật mình nhỉ? Đột nhiên nhảy ra một nhi tử, ha ha! Hắn cũng thật quá tốt, không hổ là Thần Xạ Thủ —— chỉ một lần trước đêm xuất chinh...” Dư Sơ Tinh cười khanh khách, trêu ghẹo tiểu cô tử.
“May mắn có nó theo giúp muội đấy, miễn cho mệt mỏi chờ đợi trong mòn mõi.” Sau khi thành thân Uyển Như chưa từng phân ly với Tiếu Dương lâu như thế.
Cũng chỉ có lúc này, nàng mới càng sâu cắt cảm nhận được danh hiệu “đại tướng quân” cưỡi ngựa dạo phố được người sùng kính không phải dễ dàng có được, thê tử của Tướng quân ngoại trừ vinh quang mà phu quân mang đến, càng nhiều hơn là duy trì và giữ vững sau lưng.
Cũng chỉ có lúc này, Uyển Như mới có thể cảm nhận được bi tráng nồng đậm trong “trăm trận tướng quân tử trận, tráng sĩ mười năm về”, nhìn thấy suy nghĩ lo lắng giống mình ở trong “Quân tử với nghĩa vụ quân sự, không biết thời hạn. Vì sao hướng đến?”.
Nhưng mà, vì hài tử trong bụng, vì nữ nhi đang sáng mắt nhìn về phía nàng, nàng không thể bi thương, không thể mềm yếu.
Cần phải như Thanh Giang quận chúa luôn có đủ tinh thần đối mặt mọi người, nói cho mọi người, nhất định tam lang sẽ đánh thắng trận bình an trở về!
Mà chính nàng, cũng sẽ chăm sóc nữ nhi, dưỡng tốt thân thể, dùng dung mạo hoàn mỹ nhất nghênh đón trượng phu trở về...
Thời gian mấy tháng thoáng qua, sau giờ ngọ một ngày nào đó Uyển Như nằm nghỉ ở trên giường, đột nhiên giật mình có người đang cởi xiêm y của nàng, nàng không kịp mở mắt đã đánh tới một cái, lại bị người kia giữ chặt cổ tay.
Định thần nhìn lại lại thấy Tiếu Dương mang gương mặt đầy râu ria cười mỉm nhìn về phía mình, Uyển Như sửng sốt sau nửa ngày, khẽ nâng cánh tay vuốt gương mặt thô ráp trước mặt, hốc mắt ửng đỏ chứa lệ nỉ non nói: “Không phải thiếp đang nằm mơ chứ?”
Tiếu Dương còn chưa trả lời chợt nghe được bên cạnh giường truyền đến tiếng khóc “oa oa” của trẻ mới sinh, hắn cũng ngây người, trừng lớn mắt nhìn bé trai khỏe mạnh tóc đen dày đặc nằm ở bên cạnh thê tử, không khỏi nói nhỏ: “Không phải ta đang nằm mơ chứ?”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
“Đúng vậy, là một giấc mộng, vừa dài vừa mệt mỏi, nhưng đầy đủ mà ngọt ngào.” Uyển Như vòng cánh tay ôm cổ Tiếu Dương, bất chấp người hắn bụi bặm chủ động đón nhận làn mông nóng bỏng kia.
Yên lặng, nuốt nửa câu sau chôn thật sâu ở trong lòng —— một lần sống lại, thật tốt.