Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 106: Ngoại truyện (2) - Kết cục



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong chớp mắt, Uyển Như đã thuận lợi sinh hạ Lân Nhi, có lẽ bởi vì lần thứ hai sinh con nên cái thai này tương đối thuận lợi, toàn bộ quá trình từ khi đau bụng đến lúc nhi tử được sinh ra cũng chưa tới hai canh giờ.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-
Tiếc nuối duy nhất chỉ là, Uyển Như không có phu quân làm bạn bên cạnh, lần đầu tiên nhi tử mở mắt cũng không thể nhìn thấy phụ thân.
Đến trăng rằm thì do cậu Thôi Văn Khang làm chủ vì cục cưng mở tiệc đầy tháng, sáng sớm khách nhân còn chưa tới thì hai nhà Tiếu, Thôi đã đưa lễ tới, thời gian quá đúng lúc làm cho Uyển Như hoài nghi bọn họ đã sớm đến Côn Lĩnh luôn ở dưới núi tính đúng canh giờ là chạy tới nơi đóng quân.
Biết được chính mình có nam tôn (cháu trai) Thanh Giang quận chúa và Uy Vũ Hầu phân biệt phái người đưa tới các lễ vật, hai đoàn người trùng trùng điệp điệp, đẩy hạ nhân Thôi gia sang một bên.
Uy Vũ Hầu lấy tên cho trưởng tôn tam phòng là Tiếu Cẩn Xán, còn cố ý tìm cao nhân xin bùa bình an.
Tơ lụa, châu báu, đồ cỗ… v.v được viết bên trong thư rõ ràng cho thấy dùng để “khen ngợi” người thê tử, trừ lần đó ra Uy Vũ Hầu còn đưa tới các đồ vật cung tiễn nhỏ, roi ngựa, cung, con quay v.v.. có chất liệu tốt nhất tới cho cháu, đến da bọc trên lưng ngựa cũng tặng đầy đủ một bộ lớn nhỏ không đồng đều, có cưỡi ở phía trên trước sau lắc lư, thậm chí có bánh xe ngồi, kéo, trượt nữa.
Thanh Giang quận chúa sai người đưa tới đệm chăn, y phục mũ vớ giày cùng với một ít đồ tinh xảo dùng hằng ngày, ngoài ra còn có hai rương món đồ chơi, tượng người động vật, Cửu Liên Hoàn [1], khóa Lỗ Ban [2], trò chơi xếp hình, đèn kéo quân [3], mặt nạ v.v... Còn đặc biệt nói rõ những thứ này cho hai người Cẩn Tranh và Cẩn Xán.
([1] Cửu Liên Hoàn là một đồ chơi trí tuệ dân gian truyền thống của Trung Quốc bao gồm 9 chiếc nhẫn được làm bằng dây kim loại. Vòng được đặt trên một tấm ngang hoặc các loại khung khác nhau, và sử dụng một tay cầm vòng. Khi chơi, lặp lại thao tác theo một quy trình nhất định để mở khóa chín vòng, hoặc kết hợp chúng thành một. Theo baike
[2] Khóa Lỗ Ban: không sử dụng đinh và dây thừng mà được hỗ trợ hoàn toàn bởi cấu trúc của các mảnh gỗ. Nó giống như một mảnh giấy gấp lại để đứng lên. Theo baike
[3] Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc (tiếng Trung: 走馬燈; Hán-Việt: tẩu mã đăng), ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.
Nhìn thấy tâm ý của bà bà, Uyển Như không khỏi nở nụ cười.
“Có thể gặp được nhà chồng như vậy, là vận may của muội.” Uyển Như nhìn danh sách quà tặng cười nói với tẩu tử của mình, “Lúc có thai Cẩn Tranh bà chưa từng nhiều lời, hôm nay sinh nhi tử quà tặng vẫn không khác biệt với lúc trước, đối xử như nhau như vậy, thật tốt.”
“Đúng vậy...” Dư Sơ Tinh khẽ vỗ về bụng của mình cũng cảm khái không thôi, khó trách lúc trước tổ phụ nhìn thấy Thôi gia không tốt nhưng mẫu thân lại ủng hộ nàng gả cho Thôi Văn Khang.
Bởi vì hắn không có mẹ ruột và quan hệ với phụ thân cũng không được tốt lắm, trên đầu mình không có bà bà nghiêm chỉnh chèn ép, cuộc sống tốt hơn so với việc làm người thê tử biết giữ quy củ (ý nói dù chồng lấy nhiều thê thiếp thì vẫn phải chịu), cho dù là đã mấy năm chưa mang thai cũng không có trưởng bối hối thúc.
Nghĩ tới đây nàng ấy không khỏi tính toán nói: Hôm nay nguyệt sự đã trễ nửa tháng, ngày mai có nên mời đại phu xem không? Nói không chừng dính chút không khí vui mừng của tiểu cô tử mà có con?
Uyển Như đã sớm nói với Thôi Văn Khang, lại nhìn động tác sờ bụng của nàng ấy vội cười nói: “Tẩu tử nên nghỉ ngơi, đừng để mệt, chuyện bên ngoài giao cho ca ca là tốt rồi.”
Nói xong cũng lôi kéo Dư Sơ Tinh ngồi xuống bên cạnh mình cùng đọc thư, Tiếu gia đưa thư tới ngoài những lời chúc mừng thì viết giản lược chuyện Tiếu Dương truy kích Nhung Khấu thắng lớn một lần nữa, triều đình đang bàn bạc có nên khen thưởng trao tặng huân hàm Vân Huy tướng quân tòng tam phẩm kia hay không.
“Không bằng thắng lớn thêm một lần nữa, trực tiếp thăng làm Hoài Hóa đại tướng quân là tốt.” Uyển Như có chút mím môi cười, “Chàng vẫn luôn mong đợi đạt được hàm tướng như công công.”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-
“Không ổn không ổn.” Dư Sơ Tinh cực thích đọc sách dù trên mặt mang vẻ ngây thơ nhưng trong xương lại là người thông suốt hiểu biết hơn Uyển Như, lập tức lắc đầu nói, “Trẻ tuổi như vậy đã làm Hoài Hóa đại tướng quân vậy sau đó sẽ ban thưởng như thế nào được nữa? Nên có chừng mực mới đúng.”
“Ừm, nói rất đúng.” Uyển Như vội gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi sau đó âm thầm cảm khái ca ca ngốc của mình có thể lấy được một thê tử như vậy cũng là một loại may mắn.
Hai người nói chuyện qua lại rồi lại mở thư của Thôi gia gửi tới, đây thật ra là đưa cho Văn Khang, chỉ có điều giờ phút này hắn đang bận tiếp khách, nên giao cho thê tử và muội muội xem.
Trong thư ngoại trừ chúc mừng Uyển Như đã sinh hạ Lân Nhi ra, thì nội dung quan trọng nhất lại nói Thôi Thừa Vọng bởi vì bệnh từ chức trở lại Kinh Thành, tổ phụ nhân lúc thân thể mình còn tốt làm chủ thay đại bá phân nhà ở riêng, để tránh sau này có người phàn nàn Tộc trưởng Thôi Thừa Tổ làm việc bất công, khắt khe với đệ đệ.
Vì vậy tài sản chung đại phòng chiếm một nửa, còn lại chia đều cho nhị phòng, tam phòng, nhưng mà, bởi vì nhị phòng làm rất nhiều chuyện sai làm cho ông bà cực kỳ thất vọng, vốn riêng của hai người cũng chưa từng cho nhiều, đại đường huynh viết thư vì thế biểu đạt xin lỗi trong thư.
“Hừm, phụ thân nói đồ trong nhà từ nay về sau đều đưa cho ca ca, Thôi Văn Viễn được đồ cưới của thân mẫu gã (mẹ ruột)!” Uyển Như nhìn nội dung trong thư liên tục tắc lưỡi, “Rốt cuộc ông ta tỉnh ngộ hay là hành động điên rồ?”
Vừa dứt lời, nàng lập tức nhớ lại nữ tử do Tiếu gia đưa cho phụ thân làm dắng, nữ tử kia thay thế ông ta lâm trận bỏ chạy thủ thành, việc này chắc hẳn không thể thiếu bút tích của nàng.
“Mặc kệ ông ta là vì nguyên nhân gì, cho hay không cho hai phu thê tẩu cũng không lạ gì.” Vốn đồ cưới của Dư Sơ Tinh dày không thiếu tiền, sau khi đến Tây Nam khu lại cùng buôn bán châu báu, thổ sản vùng núi v.v.. với tiểu cô tử. Những vật này thu về một khoản lớn, thì đâu còn để chút gia sản đã bị Thôi Thừa Vọng tiêu xài hoang phí ở trong mắt?
“Chỉ sợ, những người khác sẽ đỏ mắt. Trương thị thì có thể có bao nhiêu đồ cưới? Đồ cưới của bà ta mà dày thì cũng sẽ không gả cho phụ thân muội người đã có một đời vợ, còn lén trộm đồ của mẫu thân muội nữa.” Uyển Như nói xong lại bật cười.
Tuy nói chính nhân quân tử không nên vui sướng khi người gặp họa, khi nghĩ đến Trương thị bị tê liệt và nhi tử bảo bối của bà ta không có tiền đồ cũng không có nhiều tiền, Uyển Như càng không nhịn được mà bật cười.
“Quả nhiên là làm việc thiện thì được thiện báo đáp, làm việc ác thì bị ác báo.” Dư Sơ Tinh cũng cảm khái một chuyện sau đó trong bức thư.
Hai tháng trước trong nhà cô Tạ Thôi thị xảy ra chuyện lớn, đều là quan hệ thân thiết khá gần, cho nên đại đường huynh cũng nói khái quát qua trong thư.
Trước khi Tạ Tuấn Dật đón dâu thì trong nhà ái thiếp Diêu Trinh Như mang thai, lúc đang nghị hôn Trần Ngọc Dung ép nhà hắn phá thứ trưởng tử, dẫn đến đối phương một xác hai mạng. Sau khi thành thân, nàng ta lại phát hiện một Trinh Như chết đi thì trượng phu lại sủng ái Trinh Ngọc người có dung mạo giống Trinh Như như đúc!
Vả lại Vĩnh An vương gia vì để lúc Tạ Tuấn Dật đón dâu nở mày nở mặt một chút, tiến cử hắn nhậm chức huân hàm ngũ phẩm, Tạ Tuất Dật vì đền bù tổn thất cho Diêu gia, cũng bởi vì hứa hẹn lúc trước mà trực tiếp nâng Diêu Trinh Ngọc đang được sủng ái làm dắng thiếp.
Vốn hắn thích nữ tử duyên dáng xinh đẹp dịu dàng nhỏ bé này, không quen nhìn Trần Ngọc Dung ương ngạnh, sau khi thành thân quan hệ phu thê không tốt, nhiều lần nghỉ lại phòng Diêu Trinh Ngọc.
Thân là vợ cả Trần Ngọc Dung làm sao có thể nhịn được cơn tức này? Giống như cảnh tượng Uyển Như gặp ở kiếp trước, nàng ta sai một đám vú già muốn rót thuốc tuyệt dục (thuốc vô sinh) cho Diêu Trinh Ngọc, nhưng Diêu gia cũng có thực lực phái người bảo vệ nữ nhi đã xuất giá nhà ông ta.
Trần Ngọc Dung không những không thể như ý nguyện còn bị Tạ Tuấn Dật phát hiện, mà thân phận của Diêu Trinh Ngọc lại rất khác với thị cơ nô tỳ bình thường, thậm chí một quan viên dưới trướng Tam hoàng tử nháo chuyện này lên triều đình, làm cho kế mẫu Thanh Hà quận chủ mất mặt bị tội danh “dạy nữ không nghiêm”.
Lại đúng lúc Diêu Trinh Ngọc được sủng ái có thai, đến tận đây danh tiếng hậu viện của Tạ gia cực thịnh, đến Trần Ngọc Dung cũng không khỏi không tránh lui ba phần.
Nhưng mà, không bao lâu là loạn đoạt ngôi, Tạ gia ủng hộ Lục hoàng tử, Diêu gia lại có quan hệ với Tam hoàng tử, khi Tam hoàng tử và Thất hoàng tử dẫn tư binh vây công Hoàng Thành muốn kéo Lục hoàng tử xuống ngựa thì nội viện Tạ gia cũng loạn thành một đoàn.
Bọn họ không chấp nhận Diêu thị có quan hệ với Tam hoàng tử chấp chưởng nội viện của Tạ Tuấn Dật, bị vắng vẻ áp chế đã lâu rốt cuộc Trần Ngọc Dung trở mình, đưa Diêu Trinh Ngọc đã sinh hạ thứ trưởng tử đến sài phòng, chà đạp xỉ nhục …v.v.
Mà Diêu Trinh Ngọc cũng không phải là người hiền lành, vì bảo vệ nhi tử bình an, cũng vì để nhi tử ruột của mình trở thành người thừa kế duy nhất của Tạ Tuấn Dật, lúc kinh thành đang gió nổi mây phun nàng ta sớm đã trực tiếp hạ thủ với Tạ Tuấn Dật.
Cho dù là bản thân chết, nhà bọn họ cũng phải cung phụng con nàng ta như Bồ Tát!
Uyển Như xem thư mà rùng cả mình, đột nhiên nhớ tới Tiếu Dương đã từng nói: “Nữ nhân ngu xuẩn chỉ biết ra tay với nữ nhân, còn nữ nhân thông minh là biết nên trực tiếp ra tay đối phó nam nhân.”
Mặc dù suy nghĩ “đối phó” của Tiếu Dương tuyệt đối không giống cách làm trực tiếp chặt đứt bộ phận bên dưới của nam nhân của Diêu Trinh Ngọc, nhưng hiệu quả lại như nhau.
Lúc trước Trần Ngọc Dung bức tử Diêu Trinh Như danh tiếng mất hết thì Uyển Như đã từng nghĩ, chuyện này là kết quả sau khi phu quân mình nhúng tay vào, coi như là nàng ta trả lại cho kiếp trước của mình, ai ngờ, chuyện trên đời này thật đúng là “Thiện hay ác đến cuối cùng sẽ có hồi đáp”.
Tạ Tuấn Dật và Trần Ngọc Dung tức giận đến nổi điên thì có thể làm gì? Nếu không hòa ly, nàng ta sẽ sống cả đời như quả phụ, nếu hòa ly, cả đời sẽ bị người nói ở sau lưng cũng không gả được cho người tương xứng.
Tạ gia bởi vì liên lụy vào việc đoạt ngôi, mặc dù sau khi Cửu hoàng đăng cơ không tính toán đến, nhưng ai cũng biết ở trong triều bọn họ sẽ vĩnh viễn không được trọng dụng, nếu Trần Ngọc Dung lựa chọn vào lúc này rời khỏi Tạ gia, nhân phẩm của nàng ta sẽ có vết nhơ, hơn nữa nàng ta ương ngạnh lại có tiếng ghen tuông...
“Chậc chậc, ai còn dám muốn nàng ta?” Uyển Như vừa cảm khái, vừa bắt đầu may bộ đồ mới cho Cẩn Xán, trên ngực gắn một đồng tiền và một đoạn hẹ, nói rõ tương lai cậu bé vừa giàu có vừa thông minh.
Thôi Văn Khang đi tới, ôm cục cưng tính toán đi qua Bạch Thủy Hà một lần, đi qua cầu lớn nước chảy róc rách, là báo hiệu sau này cục cưng có thể thuận lợi bước lên con đường nhân sinh.
Khi người cậu này đang vừa đi vừa vui vẻ đùa với Cẩn Xán ở trên cầu, lúc đi trở về từ phía tộc Lô Lộc thì trên bầu trời lại đột nhiên xuất hiện mưa tên, không kịp đề phòng cắm vào đầu vai của hắn!
Thôi Văn Khang chỉ cảm thấy đầu vai tê rần, sau đó tay chân bắt đầu không nghe lời, hắn liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng ôm chất nhi ngồi xổm trên mặt đất, lúc này mới nhắm hai mắt lại.
Đứng ở bên trái Thôi Văn Khang, Trịnh Cung Lượng vội đón lấy Cẩn Xán, vừa ra lệnh cho mọi người mang hắn trở về nơi đóng quân chữa trị, phía bên phải là Tư Mạc Lô Lộc thì vội mời tộc nhân đi tìm kẻ ám sát, ngàn vạn lần đừng để bị người vu oan.
Đây chính là tên độc bay tới từ phía bộ lạc bọn họ! Lỡ như tìm người không được, Thôi Văn Khang lại mất mạng, vậy cho dù ông có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội danh. (Hoàng Hà: sông dài thứ hai của Trung Quốc, bắt nguồn ở Thanh Hải, chảy vào Bột Hải, dài 5464 km)
“Đây là Kiến Huyết Phong Hầu! Ta lập tức phái người lấy thuốc giải.” Tư Mạc Lô Lộc luôn đứng xem tình hình của Thôi Văn Khang đã nhìn ra được đầu mối trước khi đại phu đến. (*Kiến Huyết Phong Hầu: Cây sui, còn được gọi là cây thuốc bắn, có tên khoa học Antiaris toxicaria, là một loài thực vật có hoa trong họ Moraceae. Nhựa sui thường được lấy bằng cách băm vỏ cây, thu nhập nhựa chảy ra, dùng để tẩm tên thuốc độc bằng tre hay bằng kim loại để săn bắn thú dữ lớn. vỏ cây sui được làm chăn đắp hay may quần áo hoặc làm túi đựng các đồ vật.)
Loại “mai quảng” này là chất lỏng từ cây cối kịch độc có màu trắng sữa, vốn là đặc sản của Tây Nam khu, bộ lạc bọn họ cũng có người dùng nó làm tên độc, tất nhiên có thuốc giải, chỉ là, người trúng loại độc này bình thường chỉ trong hai khắc (30 phút) sẽ bị mất mạng, không biết lấy thuốc  từ bộ lạc tới có kịp hay không?
“Kiến… Kiến Huyết Phong Hầu?” Dư Sơ Tình đeo mũ che mặt đứng ở một bên nghe thấy cái tên này thì thân thể lảo đảo.
“Có thuốc này, ở đây có!” Uyển Như vội đưa tay đỡ nàng ấy xuống, sau đó vội ra lệnh, “Tiếu Đường nhanh đi lấy cái hộp nhỏ màu đỏ thẫm ở phía bên trong cùng trong tủ y phục của lang quân!”
Lúc ở kinh thành nàng đã sớm nghe phu quân nói qua loại độc Kiến Huyết Phong Hầu này, mới tới khu Tây Nam Di hắn đã tìm dược thảo tạo ra thuốc giải, mỗi lần đi đến thủ phủ di khu đều mang theo bên người, vấn đề này chỉ có Uyển Như và thị vệ bên cạnh của hắn mới rõ ràng.
Tuy Tiếu Dương luôn dùng dáng vẻ đĩnh đạc qua lại với dân bản xứ, lúc mới đầu tâm tư phòng bị lại không ít, hiện tại sau khi có quan hệ hòa hợp cùng với tất cả nhân sĩ mới dần dần bình thường lại, thật may là thuốc giải vẫn còn.
Chờ sau khi Thôi Văn Khang giải độc, người Lô Lộc cũng lục tung nơi đóng quân này rất nhiều lần, rốt cuộc bắt được một kẻ lạ mặt, sau khi trải qua cơn giận tra khảo của Trịnh Cung Lượng lại phát hiện người này là theo đội ngũ Thôi gia từ ngàn dặm xa xôi đưa thư tới, là kẻ xấu bị triều đình truy nã, chuyên dựa vào ám sát đến lấy được tiền.
“Hắn từ đâu đến thì đưa về chỗ đó, để tổ phụ xử trí.” Uyển Như thay thế ca ca đang suy yếu không chịu nổi quyết định.
Có thể ám sát Thôi Văn Khang còn có thể là ai? Hắn cũng không phải là chủ quan nơi đóng quân! Quả nhiên là tiền tài làm mù mắt người, người đã từng giết người một lần nên cũng không quan tâm đến chuyện giết người lần thứ hai —— loại tai họa này còn giữ gã lại làm gì? Giết chết mới xong hết mọi chuyện!
--- ------oOo---- -----
Tập tin gởi kèm:

Đèn kéo quân.jpg [ 30.44 KiB | Đã xem 6612 lần ] Đèn kéo quân.jpg [ 30.44 KiB | Đã xem 6612 lần ] 

Khóa Lỗ Ban.jpg [ 11.52 KiB | Đã xem 6612 lần ] Khóa Lỗ Ban.jpg [ 11.52 KiB | Đã xem 6612 lần ] 

Cửu liên hoàn.jpg 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.