Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 19: Bối cảnh Tây Nhung



Nghe được tiếng cảnh báo trái tim Uyển Như căng thẳng, không tự chủ được ôm sát hông của Tiếu Dương, mà hắn không nói hai lời kéo dây cương lập tức mang theo hai người khác tiến vào con đường nhỏ bên hông rừng cây.

Khoảnh khắc đó, thân vệ dò đường kia cũng theo sát tới, sắc mặt như thường nhưng cánh tay thì mang theo loang lổ vết máu.

"Có bao nhiêu người?" Tiếu Dương giục ngựa bay nhanh, cũng không quay đầu lại hỏi.

"Hơn trăm." Người tới trầm giọng trả lời, lại bổ sung nói: "Giống như là tiên phong tinh nhuệ, đã theo kịp rồi."

"Tốt! Lần này sẽ cho bọn họ có đi không về -- dẫn vào trong trận!" Tiếu Dương vừa dứt lời lập tức đưa một tay lấy trường thương, đồng thời kéo dây cương trở về đường chính, còn dặn dò, "Như Nương, bên trái hông ta có một chiếc còi đồng, nang lập tức lấy ra dùng sức thổi hai ngắn một dài."

"Hả? Ờ!" Vốn hai tay của Uyển Như đã vòng ở ngang hông Tiếu Dương, vừa nghe hắn nói như vậy vội vàng ngăn chặn hoảng sợ trong lòng, lục lọi một lát sau khẽ run nhét chiếc còi vào trong miệng.

Nàng ra sức thổi, lại không nghe được bất kỳ âm thanh gì, đang muốn lấy chiếc còi ra hỏi Tiếu Dương, lại nghe hắn phân phó nói: "Tiếp tục, lặp lại thổi hơn mười lần, tiết tấu hai ngắn một dài đừng thổi sai."

Hắn vừa dứt lời, Uyển Như đã nhìn đến mấy đầu mũi tên lóe ánh sáng lạnh bay sượt qua thân thể hai người "Vèo, vèo" hai tiếng sau đó cắm vào mặt đất, thậm chí nàng còn nghe được sau lưng Tiếu Dương truyền đến tiếng kim loại bắn va chạm vào nhau.

Là mưa tên bắn tới trên áo giáp rồi?! Nhất thời Uyển Như nhớ lại con mèo báo đầm đìa máu bị Tiếu Dương ghim trên thân cây, không khỏi run rẩy, thiếu chút nữa nàng bị dọa sợ đến nuốt chiếc còi vào bụng luôn.

Khó trách bọn hắn đều mặc áo giáp nặng nề không tiện kia, chính là vì đề phòng tình huống như thế này?

Uyển Như bị sợ đến mặt mày đều xanh tái, nhưng vẫn y theo Tiếu Dương phân phó ước chừng thổi gần hai mươi lần – có lẽ, tiếng còi là vì thông báo tướng sĩ trong thành, bây giờ đã là tình cảnh một trận tử chiến, dù nàng sợ đến khóc cũng vô ích, không bằng kiên cường giúp một tay kiếm chút cơ hội thắng.

Sau khi nàng run rẩy bỏ chiếc còi về chỗ đai lưng của Tiếu Dương, vừa ngẩng đầu, phát hiện rõ ràng ngay phía trước mình là một hàng chướng ngại vật “cự mã thương” màu trắng sáng trên đường! Giờ phút này, đầu ngọn thương sắc bén cách đầu ngựa chạy nhanh của bọn họ chưa tới mười mét.

"A --" Rốt cuộc Uyển Như không nhịn được thét chói tai chữ vẫn dấu ở trong cổ họng.

Đúng lúc này, Tiếu Dương đột nhiên mở dây cương bên trái ra, thân vệ đi sau lưng nhoáng một cái rời khỏi con đương chính, lại chợt tiến vào bên cạnh đường hẹp quanh co.

Truy binh theo sát phía sau bọn họ nhưng không còn vận tốt như vậy, Uyển Như trơ mắt nhìn bốn gã Tây Nhung cách gần nhất không kịp tránh vọt tới trên “cự mã thương”.

Con ngựa bị trường thương đâm nhiều nhát vào phát ra rên rỉ y hệt gào thét, kỵ sĩ thứ nhất bởi vì tốc độ quá nhanh, sau khi ngựa bị đâm gã trực tiếp lăn ra ngoài, một cú lăn đã gãy mất cổ.

Tuy ba gã phía sau đã phát hiện nhưng không kịp quay ngựa, hoặc đụng phải cự mã thương hoặc va chạm vào nhau, cũng đều nhao nhao ngã ngựa.

Ngay sau đó trong bụi cây lập tức nhảy ra bộ binh mặc áo giáp trong tay cầm tấm thuẫn và đại đao, bọn họ phân công chính xác hoặc chém đùi ngựa hoặc chém người, một cái nháy mắt đã diệt được người ngựa rồi trốn vào bụi cỏ.

Truy binh còn lại là đi theo đám người Tiếu Dương quẹo vào đường hẹp quanh co, không lâu lắm, bọn họ đã bị chia hai lối mỗi đội dẫn dụ một đội ngũ rồi tản ra ở trong rừng cây.

Khi đi ngang qua một chỗ bụi cỏ bằng phẳng thì Tiếu Dương và thân vệ đột nhiên kéo dây cương mệnh cưỡi ngựa nhảy vọt qua, đám người kia không biết rõ đường vẫn chạy về phía trước.

Uyển Như vẫn ôm chặt Tiếu Dương ánh mắt nhìn về phía sau, đang có chút cảm thấy không giải thích được, lại đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ thoáng qua ánh sáng.

"Chông sắt, chướng ngại vật trên đường." Dường như Tiếu Dương nhận thấy được nghi ngờ của nàng, thuận miệng đáp.

Lúc này Uyển Như mới cẩn thận nhìn lên, thì ra là một ít chông lớn cỡ bàn tay mang theo gai nhọn sắt thép, bốn cái chông sắt dài mấy tấc phát ra ánh sáng, phía trên từng cái đều nhọn hoắc, chỉ trong giây lát nàng đã nghe được từ sau lưng truyền đến tiếng kêu la không rõ, còn có tiếng quát mắng.

Trong lúc đang dần dần đi xa, Uyển Như lại thấy được bóng dáng của áo giáp bộ binh, lần này bọn họ dùng không phải khoát đao mà là búa cáng dài, vừa chém đùi ngựa vừa nện búa lên ngực người.

Là muốn làm cho người ta gãy xương, đao chém người mặc áo giáp Tây Nhung, dù không thể giết định nhưng có thể dùng búa thì không chết cũng phải gãy xương tàn phế.

Uyển Như đang suy nghĩ, đột nhiên có một người Tây Nhung cưỡi Hắc Kỵ chen vào từ phía bên phải, vung đao chém tới đây, Tiếu Dương vội vàng giơ cánh tay đỡ lấy, chỉ nghe vang lên tiếng “keng keng”, trên tay hắn đã xuất hiện nhiều lỗ.

Người Tây Nhung không chậm trễ chút nào vung đao chém tiếp, lại không so được tốc độ nhanh của Tiếu Dương, chỉ thấy tay phải hắn dùng trường thương đâm vào khe hở áo giáp đối phương, kéo người khỏi ngựa từ phía sau, sau đó cũng không cần đâm tiếp nữa chỉ kéo nhanh một đoạn đường người nọ đã không lên tiếng nữa.

Chỉ là ở trong quá trình kéo túm, tiếng kêu gào đứt quãng của đối phương vẫn đánh thẳng vào hai lỗ tai Uyển Như.

Ở nơi nguy cấp sống chết trước mặt này. Không phải tình cảnh ngươi chết chính là ta sống, nàng không có thời gian cũng không có biện pháp đi đánh giá hành động của Tiếu Dương tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, chỉ là khi nghe tiếng kêu gào này, làm Uyển Như cảm thấy rất là nhút nhát.

Đây không còn là một câu “kiêu dũng thiện chiến, liên tục lập kỳ công” mà mọi người vẫn nói trong lúc rảnh rỗi ở nội viện, mà là thật sự cảm nhận được lực sát thương của Tiếu Dương, cũng sáng tỏ hắn tự lấy thân mình làm mồi nhử địch vào trận.

Vô số mưa tên gào thét ngay tại bên tai, đao nhọn của quân giặc sẽ chém tới trước ngươi, hắn cứ như vậy mang theo mình mạo hiểm mười phần nguy hiểm xuyên qua ở trong rừng cây, dựa vào trí nhớ và trận do Tiếu Húc bày ra, từng chút từng chút đánh tan sức mạnh của kẻ địch.

Chờ bọn hắn xuyên qua rừng cây lại lướt qua chiến hào chạy về phía cửa thành thì phía trước là vùng đất bằng phẳng, phía sau là người Tây Nhung thương vong thảm trọng đã bị giết đỏ mắt, bọn họ còn đủ ba mươi người, nhưng mỗi người đều là tinh anh sống sót trước sát trận phía trước. 

Trên tường thành, các cung thủ xếp thành một hàng mắt nhìn xuống phía dưới, gần trăm cung tên đồng thời mở ra, chỉ đợi một tiếng quát to “bắn!” của Tiếu Húc, nhất thời mũi tên như mưa, như châu chấu......

Đám người Tiếu Dương ở trước cửa thành kéo ngựa xoay người lại, lẳng lặng nhìn truy binh sau lưng bị đâm thành con nhím, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã bị phục kích, nếu bọn họ sớm bước vào rừng cây vây quanh họ trước một bước, vậy thì thật sự là chắp cánh cũng khó trốn.

Núp ở trong ngực Tiếu Dương, Thôi Uyển Như thấy tất cả ở trong mắt, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chạy ở trên trán -- đây chính là chiến tranh, đây mới là chiến tranh!

Rốt cuộc nàng đã hiểu rõ cái gì là chảy máu thành sông, xác người nằm xuống khắp nơi; rốt cuộc biết "đồng cam cộng khổ" chính mình tuyên bố đến tột cùng là khổ như thế nào; đồng thời cũng mơ hồ sáng tỏ gáng nặng thân là "thê tử nhà tướng" sẽ gánh vác là như thế nào.

Phu nhân Tướng quân, quả nhiên không phải công việc nhẹ nhõm, không có năng lực chịu đựng nhất định sợ rằng chỉ nhìn cũng đã hỏng mất, đây là nghiệp chướng kiếp trước của ta, sao không thể may mắn gả cho người thoải mái chứ? Aizz, vẫn là câu nói kia, ký lai chi tắc an chi mà. (Ký lai chi, tắc an chi: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó)

Chờ toàn bộ kẻ địch đền tội thì cửa thành mở ra, chậm rãi giục ngựa đi về phía trước, Tiếu Dương giành thời gian hỏi tình hình của ái thê: "Nàng còn tốt đó chứ?"

"Không tốt lắm." Uyển Như chịu đựng kích động muốn khóc một trận, mím miệng trả lời: "Sợ rằng, chân nhũn ra không có cách nào xuống đất rồi."

"A, không có việc gì, ta ôm nàng." Tiếu Dương gãi gãi đầu, có chút không tự tại lúng túng cười một tiếng. "Ta là nói, nàng xem những thứ này, có khó chịu hay không?" Sợ sẽ khóc to, nín hỏng cũng không hay.

"Khó chịu. Nghĩ tới một bài thơ." Uyển Như gật đầu một cái, tiếp tục méo miệng, "Phong hỏa nhiên bất tức, chinh chiến vô dĩ thì. Dã chiến cách đấu tử, bại mã hào minh hướng thiên bi...... Trước kia đọc thơ này không hiểu ý nghĩa, hoặc là nói không có cách nào khắc sâu lĩnh ngộ nó, hiện tại, đã hiểu." Ta đây là đang dùng sinh mạng tới học thơ, thật bi tráng. (Bài thơ được trích từ “Chiến Thành Nam” của Lý Bạch.)

Thơ? Tiếu Dương tiếp tục vò đầu, nghĩ thầm có phải suy nghĩ của thê tử mình có chút không giống với người bình thường hay không? So với 【ngu ngốc】? Vượt qua một đám [thi (xác người)] nàng lại nghĩ đến [thi (thơ)]! Đây là “nữ tử thế gia bụng đầy thi thư” ư? (thi thư: kinh thi và thư kinh)

Mặc kệ như thế nào, mấy ngày gần đây phải chú ý chăm sóc mới được, có người phản ứng chậm nửa nhịp, Uyển Như này, aizz, nói không chừng đợi buổi tối sẽ gặp ác mộng sợ đến nửa chết nửa sống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.