Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 28: Thịt dê bổ thận



“Ngàn chén không say?” Cũng đúng, Tiếu Dương đã vào doanh trại từ nhỏ, nhìn bộ dạng hắn ăn cơm rất phóng khoáng, đi theo các thúc bá dẫn binh hơn phân nửa cũng sẽ uống rượu rất hào sảng.

Như vậy, trước đó là hắn giả say chiếm đại tiện nghi? Uyển Như hoàn toàn tỉnh ngộ sau đó chịu đựng không cắn răng nghiến lợi, bày ra bộ dạng quan tâm đầy đủ dặn dò: "Phân phó bọn họ chuẩn bị sẵn nước ấm, nếu không cần canh giải rượu vậy thì đổi mật ong, cũng chuẩn bị nữa ăn khuê."

Say rượu miệng khô rất thường gặp, trong bàn tiệc cũng không ăn được bao nhiêu, đánh thắng trận cũng phải uống rượu ăn mừng không phải sao. Uyển Như an bài xong thì nhẹ nhàng phất tay để Tiếu Thập Tam truyền lời cho Tiếu Đường lui ra.

"Vâng" Tiếu Đường gật đầu cáo lui, xuyên qua viện đến cửa núm tua gọi Tiếu Thập Tam, để cho hắn sắp xếp người đi nhà bếp lấy than và thức ăn, sau đó đồng bộc nam tìm chỗ sạch sẽ hâm nóng lại, chờ Tam Lang quân trở lại thì đưa lên.

Đồng thời lúc đó, Uyển Như hận đến nghiến răng bởi vì một thân một mình đợi ở trong phòng không cần cố kỵ hình tượng, trực tiếp túm lấy Tiếu Dương gối đầu nện cho mấy quyền.

Cũng không dám hung dữ, không phải là không muốn, mà là giờ phút này nàng mỏi lưng đau chân nơi kia cũng không thế nào thoải mái, thật sự là không muốn nhúc nhích.

Sau khi phát tiết nàng hành quân lặng lẽ rồi sau đó nghiêng người nằm, bắt đầu tỉ mỉ suy nghĩ đòi thiệt hại này lại thế nào.

Trước khi lời nói dối bị vạch trần, Uyển Như thật sự có chút sợ Tiếu Dương, chỉ khi biết rõ đối phương chỉ giả bộ say rượu giày vò người, nàng lại cảm thấy có chút buồn cười, nam nhân chân chính tàn nhẫn đánh thê tử mà còn cần phải giả bộ như vậy sao? Thấy thế nào cũng cảm thấy hắn có chút bên ngoài mạnh bên trong yếu.

Trả thù tuyệt đối phải làm, chỉ cần nắm chắc thời cơ là không có vấn đề gì. Hiện tại cần suy tính chẳng qua là khi gặp nhau là tức giận ngay, hay vẫn để đó tìm cơ hội trị hắn sau?

Người trước sảng khoái người sau quá phiền toái, chờ một chút mà nói không chừng sẽ quên. Nếu là người trước...... Uyển Như nhớ lại cảnh tượng đã trải qua buổi chiều kia, muốn tìm ra lý lẽ để thắng thắn chỉ trích đối phương.

Nhớ lại, Uyển Như lại phát hiện từ đầu chí cuối Tiếu Dương cũng không thật sự nói ra lời nói không mạch lạc của những người say, cũng không thấy hắn lung la lung lay bước chân tập tễnh, cái gọi là "Say rượu" chỉ là chính nàng đoán mò, một cái đánh kia trên thực chất cũng không đưa tới chuyện đánh thê tử......

Việc này chính là muốn đánh trống kêu oan nhưng không thể viết đơn kiện cáo ư!

"Ta thật sự là sống uổng phí mười năm!" Uyển Như chỉ đành phải tạm thời buông tha tất cả tính toán, oán hận cắn góc chăn yên lặng mắng tiểu nhân.

Nàng có thể oán giận Tiếu Dương cái gì chứ? Cũng không thể nói một câu "Ta chịu đựng không được loại tình thú này"? Lại không bàn đến, cuối cùng không phải mình cũng cảm nhận được niềm vui thú trong đó sao, sau khi mình cự tuyệt rất có thể hắn tìm người khác đi nếm thử, vậy thì được không bù được mất.

Mẹ chồng đã đồng ý không phải tình huống tất yếu Tiếu Dương sẽ không cưới vợ bé, nhưng đó chỉ là câu cam kết nhẹ nhàng, mà những ca cơ, vũ cơ kia thậm chí cũng không coi là “Thiếp”, cần phải đề phòng.

Nếu có thể thỏa mãn các loại nhu cầu của phu quân, người nào lại chịu chắp tay nhường người ta? Phụ nhân nào không xem chồng là trời? Không có ông trời che chở thì sẽ mặc cho người bắt nạt!

Hơn nữa, Uyển Như là biết tình huống thân thể tương lai của mình, trước đó bị kế mẫu dung túng bên trong nàng cũng không tốt, sau khi đi theo Tạ Tuấn Dật bị bệnh nặng một trận, lúc này mới điều dưỡng qua một chút, mười chín tuổi trên dưới đã nẩy nở rồi, đó mới là thời điểm nàng đẹp nhất.

Vóc người cao hơn bộ dạng cũng càng thướt tha thùy mị, nếu đến lúc đó đối phó Tiếu Dương tuyệt đối là chuyện nhỏ, cho dù là vào lúc này, ừ, xoa nhiều nghĩ đến cũng không sao.

Nhớ lại điều dưỡng thân thể, Uyển Như lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng -- mười sáu tuổi mình có chứng bệnh cung hàn! Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng đúng là có.

Ban đầu ở nhà thì dã không có người dạy, ăn không chú ý mùa hè lại thích dùng băng, Trương thị cũng không tốt bụng nhắc nhở như vậy, kéo dài trong thời gian dài trong lúc vô tình bị tổn thất nặng.

Có thể thấy được, mặc cho Tiếu Dương ra sức thế nào cũng không được, trong thời gian ngắn sợ rằng không hoài được đứa bé, trước phải điều trị. Uyển Như than khẽ, mười năm, cái này nhớ lại thật sự là quá xa xưa rồi, thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng.

Chỉ là, nếu mình bắt tay vào điều trị vậy nhất định mẹ chồng sẽ biết, không thể nào lén lén lút lút tiến hành, nếu không thì như lừa gạt cưới? Dù sao, cũng không coi là quá nghiêm trọng...... Suy nghĩ phương pháp để lộ vấn đề này ra cho Tiếu gia biết mới được, cũng không biết nhà bọn họ có đại phu thánh thủ hiểu chứng bệnh của phụ nhân hay không?

Đảo mắt Uyển Như lại nghĩ tới hình như Tiếu Dương thích ăn thịt dê, uống sữa dê, như vậy, có thể bất tri bất giác bắt đầu từ hắn, ví dụ như, canh bổ thận của hắn đổi thành nấu thịt dê?

Chỉ là, loại này sinh âm bổ huyết, cường cân kiện thể lại bổ thận ích tinh gì đó, muốn Tiếu Dương ăn...... Hắn sẽ không càng phát dữ dội? Ầy, hình như đúng là có tác dụng tráng dương!

"Ăn hay không ăn? Cũng không thể chỉ có một mình ta ăn, phàm thức ăn trên bàn loại nào tam lang không ăn? Hơn nữa vốn hắn thích thịt dê, lại nói, có phải người kia cũng bởi vì nguyên nhân này mới khỏe mạnh như rồng như hổ thế kia không?" Uyển Như nghĩ tới đây mơ hồ cảm thấy phía dưới lại có chút đau.

Nàng vừa bởi vì lo lắng đống lộn xộn lung tung mà cau mày, lại cảm thấy tranh thủ cởi áo nằm xuống nghỉ ngơi thì tốt hơn, muốn tranh thủ trước khi Tiếu Dương trở lại thì đã ngủ say rồi.

Nghĩ thầm: "Quản hắn khỉ gió gì, người ta giữa ban ngày bị tàn phá hung dữ cần nghỉ ngơi, tối nay không hầu hạ!"

Kết quả, càng hi vọng nhanh ngủ, nàng càng tai thính mắt tinh trằn trọc trở mình, thậm chí, còn nghe được rõ ràng tiếng chiêng canh tư ở ngoài, còn mơ hồ cảm thấy ngoại viện truyền đến tiếng đàn sáo, ừ, đúng là có tiếng ca múa.

Uyển Như lập tức hiểu được, sau khi Tiếu gia quân cử hành lễ chúc mừng thật lớn trong quân doanh, lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường nên khi về nhà liên tục lén lút tiến hành các cuộc gặp gỡ nhỏ, chắc là luận công ban của cho các tướng lĩnh dẫn binh trong tiệc ca múa, ồ không, luận công ban thưởng.

Đúng như nàng đoán, giờ phút này yến khách bên trong đại sảnh Tiếu gia quả thật vô cùng huyên náo.

Nghiêm chỉnh mà nói, người tham dự hưởng lạc cũng không nhiều lắm, Tiếu Húc chủ tướng trong quân lập công lớn trong tám trận liền, Phó tướng Mao Lệ Nhân, Bàng Khôn lĩnh hai bên sương quân, Tiếu Trạch và hai người trợ thủ Vương Hạo Nhiên, Trần Tử Viên, tiểu tướng tiên phong Tiếu Dương và Từ Hằng Ninh. Cộng thêm Tiêu tướng quân cùng sáu cao tầng cũng không trực tiếp tham dự trận chiến này.

Nhưng trong phòng lại tiếng người huyên náo, có tiếng cười duyên của mỹ cơ, tráng hán đầu trọc đánh trống một tiếng, tiếng tỳ bà vui mừng, tiếng chuông ngân của vũ kỹ ca múa, Tiếu lão tướng quân hào phóng cười to, Mao Lệ Nhân và Bàng Khôn chơi đoán số, Tiếu Húc và Tiếu Trạch, đám người Vương Hạo Nhiên mời rượu nhau...... các loại tiếng hỗn tạp như vậy cùng hội tụ vào một chỗ, từng vũ cơ đung đưa tay áo thướt tha xuất hiện, ở trong tiếng âm nhạc trong suốt dễ nghe lắc lắc ngực và vòng eo, thỉnh thoảng nâng bắp đùi lên, thỉnh thoảng cũng vừa lộ cảnh xuân, cùng nhậu với mỹ nữ xinh đẹp chỉ mặc ha tử lộ nửa ngực váy dài lụa mỏng, tùy ý cúi đầu nghiêng mắt nhìn đi, cho dù trên dưới cũng có thể thấy một mảnh phong tình mê người.

Khi mỹ nữ xinh đẹp kia tự ý tiến lên đây thì Tiếu Dương lại giơ tay lên phân phó: "Cách ta xa một chút, đừng tới gần. Rót rượu gắp thức ăn là được rồi đừng làm chuyện gì khác."

"Ơ, huynh đệ không được ư? Cũng đã đến số tuổi cưới vợ phá thân đồng tử rồi – sao lại không có ý tứ như vậy?" Ngồi ở phía dưới Tiếu Dương, Từ Hằng Ninh xoa xoa hai nét râu nhỏ của mình nói câu nhạo báng.

Tiếu Dương vừa ăn thịt vừa tùy ý giải thích: "Mùi son phấn quá nặng, dính vào trở về sẽ bị Như Nương ngửi thấy."

"Hắc, đường đường nam tử hán còn sợ lão bà hay sao? Phải lập uy huynh đệ à!" Từ Hằng Ninh nhiễu cợt nhìn về phía Tam Lang quân.

"Không phải sợ, huynh không hiểu cảm giác khi thành gia lập thất." Tiếu Dương cũng không để ý nhạo báng của đối phương, lúc trước không phải đã thử lập uy sao? Không cảm thấy thoải mái trong lòng ngược lại còn đau lòng, nghĩ tới thì lắc đầu nói: "Lập uy không được việc."

"Trái tim của đệ nói cho đệ biết cái gì?" Từ Hằng Ninh nhìn bộ dạng hắn như có điều suy nghĩ thì rất là tò mò.

"Hả?" Tiếu Dương không giải thích được nhìn gã một cái, suy nghĩ một chút lúc này mới xoa tim trả lời: "Nó nói cho ta biết, 【đừng hái hoa dại ven đường】."

Từ Hằng Ninh trực tiếp phun rượu cười to: "Đây là lý lẽ quỷ gì chứ! Cưới thê tử thì không thể trêu hoa ghẹo nguyệt nữa hả? Thúi lắm, cho nên ta mới không chịu được khi có một người được tám cỗ kiệu nâng về nhà trông coi chính mình, không tốt đúng không?"

"......" Tiếu Dương chỉ nghe không lên tiếng, giờ phút này suy nghĩ của hắn hơi hỗn loạn, trong khoảnh khác cảm thấy nên chỉ có một mình thê tử không dính đến người khác, trong khoảng khắc khác lại cảm thấy nuôi vài tiểu tình nhân không danh phận như cha và đại ca cũng không tồi.

Đang suy nghĩ, Từ Hằng Ninh không chịu ngồi yên lại lên tiếng: "Tài bắn cung của đệ luyện thế nào vậy? Sao trong nháy mắt tài bắn cung lại đột nhiên tăng mạnh rồi thế? Còn cái gì mà【ngụy trang ẩn núp】đệ nói đấy, mẹ nó thật sự có tác dụng! Nói phương pháp ra đừng giấu giếm, ta đều là Tiếu gia quân cùng vinh cùng nhục."

Đau khổ ép Tiếu tam lang tiếp tục im lặng, không phải hắn muốn giấu giếm, mà là tài bắn cung này thật sự chỉ một lần bản thân đã bắn tốt, không lý do cũng không có phương pháp! Hơn nữa, hắn cũng biết trong đầu mình có chút gì đó kỳ quái, nhưng không có cách nào tự nói ra được! Chỉ có thể đợi chính nó【hiện ra】, còn có chút không hiểu nổi rốt cuộc là cái gì.

Lại nói, 【hiện ra】 lại 【cái gì】đó? Cái gì? Cái gì là 【cái gì】?

Tiếu Dương đột nhiên có cám giác như đầu mình 【chết máy】 rồi, hoa mắt choáng váng.

"Hằng Ninh à, ta có chút say rồi." Tiếu Dương đột nhiên đứng dậy xoa bả vai cáo từ nói: "Huynh từ từ uống, ta đi thay quần áo."

"Không muốn nói thì thôi, cần gì phải chạy trốn?" Tuy trong miệng Từ Hằng Ninh tiếp tục bắt nạt tam lang, nhưng lại tự phát đứng dậy đỡ hắn một cái, "Ta đưa đệ đi, cũng đừng để các nàng đỡ rồi vương phải mùi son phấn, nếu không đệ muội không cho phép ngươi lên giường......

Ta 【đặc biệt】 thật sự không phải bị【 viêm khí quản 】! Tiếu Dương muốn nói những lời này, nhưng cuối cùng vẫn không thể không câm miệng chịu đựng, cũng âm thầm quyết định -- ngày mai rảnh nhất định phải suy nghĩ thứ đồ kỳ lạ trong đầu mới được, bọn nó đã ngông cuồng đến không có gì trói buộc được nữa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.