Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 29: Ác mộng rạng sáng



Tiếu Dương mượn chiêu đi vệ sinh né không ít rượu, lại dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó thứ gì đó trong đầu hắn mới không đi ra ầm ĩ nữa, trở lại phòng tiệc lại bị đại ca tự mình lôi kéo kết quả nhảy một phen.diễn-đàn-lê-quý-đôn

Tiếu Húc đánh trống, ép tam lang nhảy, huynh đệ hợp tác biểu diễn một điệu《khúc Lan Lăng Vương vào trận》rất áp chế nhưng khí thế vô cùng, thấy vậy các vị tướng lãnh nhiệt huyết dâng trào, rối rít tham dự huơ tay múa chân một phen, náo loạn vui mừng hơn nửa đêm mới tan cuộc.

Canh năm, khắp người đầy mùi rượu, rốt cuộc Tiếu Dương mệt mỏi không chịu nổi trở về tiểu viện của hắn, hắn trực tiếp từ phòng bên lượn qua đi tới Ôn Tuyền Trì sau nhà, tắm rửa một phen lại ăn thức ăn Uyển Như cho người chuẩn bị lúc này mới một thân nhẹ nhàng khoan khoái trở lại nội thất.

Dưới ánh sáng mờ của ánh nến đi tới trước giường, lại phát hiện thê tử đang co rút cuộn lại ngủ ở trong góc xó, bị chăn phủ lên như con kén tằm, Tiếu Dương bật cười, càng thêm cảm thấy Uyển Như làm bộ đáng thương -- sợ bị nửa đêm quấy rầy hận không thể giấu mình.

Sau khi nằm xuống hắn đưa tay lôi kéo, quả quyết kéo kiều thê ra khỏi kén tằm tới đây, sau đó lại đắp chăn ngủ.

Không tới một khắc đồng hồ, Uyển Như giả bộ ngủ chân chính ngủ say bắt đầu mơ mơ màng màng gặp ác mộng.

Ở bên trong ác mộng, hình như nàng lại choáng váng đầu bỏ trốn, nhưng trên đường hối hận rời khỏi Tạ Tuấn Dật chạy về nhà mẹ cầu xin chứa chấp cầu xin tái giá một lần nữa, kết quả Tiếu gia cự tuyệt tiếp nhận hàng đã xài rồi, nàng thì bị kế mẫu Trương thị trói lại nhốt ở trong phòng củi, nửa đêm, ngoài phòng lại dấy lên lửa lớn hừng hực!

Nàng giãy dụa thậm chí muốn chạy trối chết, nhưng cố tình tay chân đều không nhúc nhích được! Ngọn lửa lan tràn sắp cháy tới quần nàng......

"A --!" Uyển Như kêu lên một tiếng sau đó rốt cuộc thoát khỏi cơn ác mộng, chỉ có cảm giác mình cả người mồ hôi dầm dề, cực kỳ không thoải mái.

"Sao vậy?" Say rượu hưng phấn còn chưa có chân chính ngủ sâu, Tiếu Dương vừa nghe thấy Uyển Như kêu đã tỉnh, vội vàng giương mắt nhìn nàng hỏi sao vậy.

"Gặp ác mộng." Uyển Như muốn giơ tay lên lau mồ hôi, lại phát hiện cả người mình bị hai chân Tiếu Dương quấn lấy, phía trên lại còn đắp chăn bông dày, khó trách mình gặp ác mộng như vậy!

Tiếu Dương rất dịu dàng lấy mu bàn tay xoa ở trên trán nàng, ân cần nói: "Nằm mơ thấy cái gì?"

Không thể động đậy  Uyển Như nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, dùng giọng nói mang theo tràn đầy uất ức đáp: "Nằm mơ thấy bị người trói, còn bị lửa đốt, nóng quá còn dọa cho sợ hãi."

"Hả, cái này......" Nhất thời Tiếu Dương có chút lúng túng, vội vàng buông lỏng tay chân giải cứu Uyển Như ra khỏi đống chăn bông, thật ra thì, không bị ngắn cách ngược lại hắn cảm thấy tốt đẹp hơn, thê tử chỉ mặc quần lót mỏng, trên người chỉ có một bộ tiểu y kiểu “ôm bụng” * ôm lấy ngực bụng, sau lưng chỉ có hai dây đai mỏng. (là kiểu áo lót thời Hán)

Ừ, đưa tay vừa kéo xuống trực tiếp ngực trần dán lưng trần, Tiếu Dương chậc chậc miệng một bộ dạng vô cùng hưởng thụ, tay trái còn vô cùng không thành thật dò vào trong đồ lót kiểu “ôm bụng” của kiều thê xoa nắn tiểu bạch thỏ trơn mềm.

"Này, có muốn để người khác sống nữa không? Buổi chiều còn chưa giày vò đủ sao?!" Uyển Như âm thầm thở dài khuôn mặt nhỏ nhắn trực tiếp vo thành một nắm, bởi vì, trên mông nàng đã cảm nhận được “tiểu Dương Dương” không nghe lời bắt đầu thay đổi hưng phấn rồi.

Lo lắng chờ đợi một lúc lâu, lại không thấy hắn có  động tác nào khác, thậm chí tay không thành thật cũng ngưng vuốt ve, không lâu sau đó, bên tai Uyển Như truyền đến từng trận tiếng ngáy, trầm bồng du dương trầm bổng phập phồng, âm thanh không tính là điếc tai nhưng liên tục không ngừng nghỉ.

"......" Uyển Như lệ rơi đầy mặt -- loại chuyện như vậy cũng rất giày vò được không, ta muốn ngủ, thật sự rất muốn ngủ!

Ở trong tiếng ngáy của Tiếu Dương nàng lại nhớ lại cảnh trong giấc mộng kia theo bản năng, không khỏi có chút tâm thần không yên. Vốn tưởng rằng chuyện của kiếp trước cũng đã qua, không ngờ nó lại còn đang tiếp tục dây dưa với mình, chẳng lẽ, còn phải chờ Tạ Tuấn Dật thành gia hoặc là Trương thị không được tốt mới có thể thực sự kết thúc? Hoặc là, là bởi vì mình không xác định trong cuộc sống tương lai có thể lấy được hạnh phúc hay không lúc này mới thấp thỏm?

Uyển Như cứ như vậy mà trằn trọc trở mình cả đêm, dẫn tới ngày kế nàng ngủ đến mặt trời nên cao ba sào, thậm chí, sau khi đứng dậy con mắt còn cảm thấy có chút mệt, rất muốn nằm xuống tiếp tục ngủ bù. Chỉ là, câu nói đầu tiên của Tiếu Dương giống như dội nước đá làm nàng tỉnh táo trong nháy mắt.

Hắn ngồi ở trước bàn vừa khò khè uống nước mì gặm bánh bột ngô, vừa không lo lắng nói: "Hôm nay sẽ bảo Tiếu Trung mang sổ sách của kho đến, các ngươi từ từ giao tiếp, ừ, cách mấy ngày còn có lần này phải nhập kho gì đó, rất phong phú."

"Hả? Là cái gì?" Uyển Như giả bộ bình tĩnh trong lòng vui chết rồi, ban đêm nàng còn tính toán nếu Tiếu Dương thật sự giả say không đề cập tới thì mình nên làm như thế nào, không ngờ hắn nói chuyện rất giữ lời, đều không cần người nhắc nhở đã tự mình nói ra.

"Sản vật của bộ lạc bọn họ cũng chỉ có ngựa, dê và một ít đô, những thứ này chúng ta cũng không dùng được, chỉ là," Nói xong, Tiếu Dương dừng lại một chút sau đó lại hả hê Dương cười nói, "Trong cửa khẩu khống chế con đường bôn bán Tây Vực của bọn họ, thương nhân người Hồ lui tới có dâng nhiều lễ vật, cho nên...... Nàng đoán thử xem là cái gì?"

"Bảo thạch?" Uyển Như lập tức nghĩ tới hộp đồ cưới nàng gạt từ chỗ kế mẫu còn chưa có chút công dụng nào.

"Ừ, có bạch ngọc thượng đẳng, bồ đào tửu Quy Tư, hương nhựa cây cánh kiến trắng, còn có chút dụng cụ kim loại bình thường." Tiếu Dương giới thiệu với Uyển Như, nghe thấy nàng âm thầm chắc lưỡi – dụng cụ kim loại đều thuộc về đồ chơi “bình thường”!diễn-đàn-lê-quý-đôn

Được rồi, bồ đào tửu (rượu nho) đối với người không thích uống rượu như nàng mà nói hình như không có nhiều lực hút, nhưng nghe nói Bồ Đào Tửu khu vực này là có thể làm cống phẩm, đời trước một giọt cũng chưa từng thử qua! Ừm, có cơ hội cũng phải hưởng thụ "Bồ Đào Mỹ Tửu Dạ Quang Bôi*" một chút. 

(*Dạ Quang Bôi là sản phẩm thủ công mỹ nghệ truyền thống của tỉnh Cam Túc, là một trong đặc sản của tỉnh Cam Túc. Là một loại ngọc dùng để sản xuất ra đồ dùng để uống, theo màu sắc để chia làm ngọc đen, ngọc xanh, ngọc vàng đều có thể dùng để làm Dạ Quang Bôi. Hoa văn Dạ Quang Bôi hình thành hết sức tự nhiên, đen thì đen như mực như nước sơn, xanh thì như nước...)

Sau giữa trưa, hai người phu thê ăn uống no nê đi tiểu thư phòng, Tiếu Dương ngồi ở trước bàn đọc sách bắt đầu suy nghĩ thứ gì đó trong đầu hắn, thỉnh thoảng dùng bút viết chữ vẽ tranh, Uyển Như ngồi ở bên cạnh hắn thỉnh thoảng nâng tay áo giúp hắn tỉ mỉ mài mực.

Chuyên thuộc về quản sự Tam Lang quân Tiếu trung thì bị khuê nữ nhi hắn Tiếu Đường dẫn vào hậu viện, ngồi ở trên bàn nhỏ sát cửa thư phòng, cùng với một người quản sự khác Tiếu Nghi, hai người cách bình phong thật mỏng báo cáo các loại công việc cho tam nương tử.

Tiếu Trung hắn chủ yếu phụ trách công việc trông nom sổ sách và nhập kho, công việc xuất kho là do một vị quản sự khác tên Tiếu Nghi phụ trách. Hai người bọn họ có một chìa khóa riêng, trên tay Tiếu Nghi chỉ có thể mở ra gian lớn chất đống vật phẩm bình thường.

"Gian nhỏ phải đồng thời sử dụng mới có thể mở ra." Tiếu Dương nghiêng đầu bổ sung một câu như vậy với Uyển Như, lại phân phó, "Sau này giao việc trên tay các ngươi cho tam nương tử, Tiếu Nghi kia cũng phối hợp, chức trách của hai ngươi không thay đổi nhưng mỗi quý báo cáo một lần thì đừng tìm ta, tam nương tử toàn quyền xử lý. Ừ, sau này quy củ cũng do nàng quyết định, trước bàn giao rồi nói sau."

Tiếu Trung, Tiếu Nghi gật đầu đáp vâng, trong lòng Uyển Như cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, lần trước thật ra thì chỉ là Tiếu Dương ở trước mặt mọi người Thôi gia theo hồi môn lập uy mà thôi, lần này mới thật sự cho nàng quyền lợi và địa vị của người vợ cần có.

Chuyện bên trong hậu viện vốn phải để thê tử tới xử lý, nam nhân mà, đi ra ngoài đánh giặc, mang binh là được.

Uyển Như quyết định xem sổ sách trước, danh sách vào ra trong kho chờ khi đi kiểm kho rồi xem sau, dù sao trước khi chiến đấu mới bỏ vật quý trọng vào hầm, ngày khác còn phải mang ra, không bằng đến lúc đó xử lý hai chuyện này luôn.

Nghĩ tới, nàng bảo hai vị quản sự kia lui xuống, cả một buổi chiều, vị quản gia mới nhậm chức này cũng ngồi ở trong tiểu thư phòng suy nghĩ đống đồ này, hơn nữa thỉnh thoảng nói đôi câu chuyện phiếm với Tiếu Dương người đang đau khổ suy nghĩ lại không viết ra được bao nhiêu chữ. 

"Sổ sách cũng không có mấy quyển, còn rất đắc ý nói tài sảng riêng của mình rất phong phú?" Uyển Như vừa nhanh chóng liếc xem, vừa nhỏ giọng lầm bầm. Nàng đã biết trượng phu cũng không phải là một người thật thà đàng hoàng như suy nghĩ lúc ban đầu, vậy thì còn phải chậm rãi thử dò xét tính tình của hắn, xem có phải là thật sự thích nói đùa hay không.

"Không phải nàng đã thấy qua rồi sao?" Tiếu Dương ngẩng đầu nhìn Uyển Như, đột nhiên đưa ngón trỏ ra nhanh chóng xoa ba cái ở trên mặt nàng, trêu nói: "Ban đầu không biết người nào thèm thuồng nuốt nước bọt? Xấu hổ thẹn thùng!"

"......" Được rồi, quả thật đồ nhà quê ta chưa từng thấy qua khố phòng của nhà giàu! Uyển Như im lặng, tiếp theo sau đó nói thầm, "Khi ta ở nhà chỉ có tiền tháng, một năm chỉ là mấy trăm, chỉ có thể mua một lụa hoặc chừng mười đấu gạo -- nhìn khố phòng của chàng dĩ nhiên thèm thuồng rồi. Chỉ là, lại nói trong luật pháp có yêu cầu con cái chưa ở riêng không được chia tài sản riêng, đây không tính là của chàng ư?"

"Không được tự mình có tài sản riêng ư, ta đây quang minh chính đại có được đấy!" Tiếu Dương rất thương tiếc nhẹ nhàng hôn gương mặt Uyển Như của một cái, "Vậy con cái nhà nàng thảm, Tiếu gia chúng ta là có công sẽ có thưởng, mấy huynh đệ chúng ta khi mười bốn tuổi đã theo ra chiến trường, chỉ cần giết địch là có được đồ, tứ lang chuẩn bị tới tuổi, sang năm đệ ấy thi không trúng cử thì phải trở lại con đường liều mạng giống như chúng ta."

"...... Nhất định phải mười bốn tuổi trúng cử?!" Uyển Như trực tiếp ngây người, "Chuyện này không có khả năng? Còn có người thi đến tóc bạc trắng đấy! Thêm cơ hội thứ hai cũng không được sao?"

"Trong nhà nói như vậy với đệ ấy, có áp lực mới có động lực!" Tiếu Dương vừa nói vừa nâng ngón trỏ đến trong môi, thần bí phân phó nói: "Nàng cũng đừng nói cho tứ lang biết, thật ra thì cha quyết định ít nhất phải ủng hộ hắn thi đến tuổi lập gia đình -- nhà chúng ta khó khăn lắm mới có một người có hi vọng thi tiến sĩ, không thể dễ dàng buông tha."

"Nếu ca ca thiếp có loại áo lực này, cũng không để lỡ đến như bây giờ." Uyển Như thở dài một tiếng tiếp tục xem sổ sách, đột nhiên lại hiếu kỳ nói: "Tại sao gần như là nhập sổ, không có chi ra?"

Nghe nàng hỏi lên như vậy Tiếu Dương rất kinh ngạc, chắt lưỡi nói: "Tiểu nương tử chỉ có mấy trăm tiền tiêu vặt một năm, sao nàng lại xem hiểu được loại sổ sách này? Lợi hại!"

"......" Không ngờ ngươi trông chừng ta xem sổ sách chính là luôn chờ đợi chế giễu? Hừ! Uyển Như nhẹ nhàng hạ xuống, vuốt sợi tóc ở thái dương lên, cười "khiêm tốn" nói: "Phu Tử dạy, quân tử có sáu tài nghệ ‘lễ, nhạc, xạ (bắn), ngự (cưỡi), thư, số (đếm)’, mấy hạng mục ngoài xạ, ngự cũng có học lướt qua."

"Ưm hừm, quả thật lợi hại, hai ta bù trừ cho nhau nhỉ? Ta chỉ am hiểu xạ, ngự, ha ha!" Tiếu Dương đỡ bàn cười to, rồi sau đó mới trả lời câu hỏi Uyển Như, "Ta là thủ hạ dưới quyền cha không cần phải hiếu kính quan trên, không có mở phủ riêng không có thân thích tới thăm nên không cần phải tặng lễ lại."

"Bằng hữu thì sao?" Uyển Như nghiêng người nói rót trà nóng cho hắn.

Sau khi Tiếu Dương uống miếng nước lại trực tiếp buông tay nói: "Trong quân có người qua lại, thành thân, nạp thiếp, ta muốn đi thì đi theo đại ca hoặc cha, không cần chuẩn bị lễ, bọn họ cũng chuẩn bị giùm ta."

Uyển Như trực tiếp hết ý kiến, người này hiển nhiên chính là loại Tỳ Hưu* trong sách cổ, chỉ có vào chứ không có ra! Nào có loại đạo lý này, bây giờ mẹ là đương gia đại ca cũng không nói gì được, ngộ nhỡ để tẩu tẩu đương gia còn vắt cổ chày ra nước như vậy, sẽ có nhiều người hận.

(*Tỳ Hưu là linh vật có hình dáng hao hao giống Kỳ Lân và thường Tỳ Hưu được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc bình an cho người sở hữu chúng.)

"Aizz, nhưng mà loại ngày này cũng không hưởng thụ được bao lâu nữa." Tiếu Dương nói xong cũng bày ra đau khổ, "Cha tấu lên lần này lập được công, thuận tiện nói muốn điều ta đi nơi khác lịch lãm, xem thiên gia sắp xếp như thế nào, có lẽ, sau đó không lâu chúng ta sẽ phải lập môn hộ khác."diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Hả?" Sẽ đi chỗ nào? Uyển Như khẽ cau lại lông mày, còn chưa quen chỗ này đã bị chuyển đi chỗ khác rồi?

Nàng đang muốn cẩn thận hỏi, lại đột nhiên cảm thấy chỗ bụng dưới truyền đến một trận đau đớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.