Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 8: Vết sẹo trăng lưỡi liềm



Thêm lần nữa nhé? Thêm cái đầu ngươi đấy! Gia hỏa không biết tiết chế, muốn giết chết ta trong đêm động phòng hoa chúc sao?

"Đừng! Thiếp không chịu nổi......" Uyển Như lắc đầu như trống bỏi, nhanh chóng kéo chăn long phượng qua quấn toàn thân sau đó trở mình lăn một vòng đến góc giường.

"Ấy, ta đang lạnh lắm! Đừng che như thế." Tiếu Dương cười đưa tay kéo nàng, hai người bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt chăn như trẻ con, làm ầm ĩ một lúc lâu mới ổn định lại.

Mệt mỏi không chịu nổi Uyển Như dựa vào đầu vai Tiếu Dương ngủ say sưa, hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn không cưỡng ép nàng, chỉ yên lặng nhìn ánh nến đỏ chập chờn trên án kỷ một lát, dùng khăn trắng lau rồi lật người tìm một hộp gỗ hương hoa dưới giường, gấp khăn lại để ở trong đó.

Mặc dù đồ trong hộp là làm giả, nhưng quá trình này là lần đầu tiên hắn được hưởng thụ niềm vui sướng cực hạn trong cuộc đời, ừ, vật kỷ niệm phải giữ cho tốt.

Sáng sớm ngày kế, trời còn chưa sáng Uyển Như đã tỉnh, giùng giằng muốn đứng dậy đi thỉnh an kính trà cho cha mẹ chồng, Tiếu Dương lại đè nàng nằm xuống, giải thích: "Nhà ta không có những quy củ rách nát kia, sáng sớm cha phải đi giáo trường và trong doanh trại đến buổi trưa mới về nhà, nàng không tìm thấy ông đâu, an tâm ngủ đi, còn lâu lắm!"

"Chàng thì sao? Không cần đi?" Uyển Như nằm nghiêng ở trên giường hé mắt nhìn phu quân, tò mò hỏi.

"Ta? Trong ngày thường mấy huynh đệ chúng ta cũng phải đi theo, buổi trưa tứ lang và cha sẽ cùng trở về, ông giống như tiên sinh đọc sách. Ta và ca ca phải đợi đến buổi tối, đi thao luyện người khác cũng mài dũa chính mình." Nói xong, Tiếu Dương còn giơ cánh tay lên khoe cánh tay rắn chắc của mình, khoe khoang nói: "Luyện tập từ nhỏ dù trời mưa gió cũng không gián đoạn mới có thể được như vậy."

"Nổ chứ gì?" Uyển Như mím môi cười liếc hắn một cái, "Chẳng phải lúc này còn đang ngủ nướng sao?"

Tiếu Dương nở nụ cười vô tội với nàng, cãi lại: "Không phải ta đang bị thương sao, cha đã nhận lời sẽ thả ta bảy ngày."

"Bị thương?" Uyển Như hết nói nổi, người này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, nơi nào giống như bị thương?

Từ lớp vải băng bó trên đầu tản ra mùi thuốc, hoàn toàn không có một chút xíu nào của bộ dạng bị trọng thương không có sức lực chống đỡ, so với tinh thần của nam tử bình thương, hay với biểu ca kiếp trước thì quả thực hắn đều làm cho các nam nhân xấu hổ muốn chết.

"Được rồi, cho dù thương thế ta đã không còn đáng ngại, nhưng đang tân hôn." Tiếu Dương nghiêng người hôn một cái lên môi Uyển Như như chuồn chuồn lướt nước, lại vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bật cười nói, "Vợ đang nằm bên cạnh, muốn nằm lâu với nàng thì có sao? Cha mẹ sẽ không trách tội."

Khi đang nói chuyện, Tiếu Dương lại khẽ nghiêng mặt đi vẻ mặt tối sầm lại, hắn không tiện nói cho Uyển Như biết mình còn một chuyện quan trọng nhất chưa bàn giao, giờ phút này cha thông cảm thật ra còn một điều kiện tiên quyết —— Tây Nhung sắp xâm phạm, tất cả mọi người bên này cũng không còn mấy ngày có thể ngủ yên ổn, nên nghỉ ngơi cho thoải mái trước.

Trong thời gian ngắn nhất định hắn phải khôi phục lại trạng thái tốt nhất, hơn nữa phải cố gắng sống chung vui vẻ với Uyển Như, nói trắng ra là phải “gieo” nhiều giống, để khi có chuyện gì xảy ra có thể lưu lại một đứa bé ở trong bụng mẹ.các bạn đang đọc truyện tại

Công danh lợi lộc của tướng sĩ biên quan là dùng máu của mình để đổi lấy, có được tất có mất, hưởng thụ phú quý quyền thế đồng thời phải gánh chịu trách nhiệm và nguy hiểm, người Tiếu gia xưa nay cũng không trốn tránh.

Đang khuyên Uyển Như ngủ để lấy lại sức lực, Tiếu Dương cũng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau khi trời sáng lặng lẽ đứng dậy tắt đèn cầy, ở trong tiểu viện đánh bộ quyền, chờ hắn trở lại phòng Uyển Như đã dậy và mặc y phục vào rồi.

Tiếu Dương thấy nàng mặc từng lớp từng lớp áo hoa lệ kia mà hoa mắt, muốn giúp một tay lại tìm không ra chỗ cài lại, dứt khoát phân phó nói: "Để cho người đi vào hầu hạ, không cần kiêng dè thói quen của ta."

Bởi vì quy củ trong nhà hắn đã quen không để cho nô tỳ tới gần người, vì đây là biện pháp sinh tồn trong lúc có thể hành quân bất cứ lúc nào, nhưng phụ nhân ở nội trạch thì khác biệt, tẩu tẩu trong kinh tôi tớ thành đoàn, ngay cả mẹ cũng có hai người thân cận phục vụ. Tiếu Dương hắn cũng không nguyện ý để vợ mình uất ức.

"Không có gì đáng ngại cả, thiếp không phải là thiếu nữ đẹp bên ngoài không biết làm gì. Nếu gả rồi, tất nhiên mọi chuyện phải theo gương chàng." Uyển Như cười khéo léo từ chối ý tốt của hắn.

Nàng chưa từng nói khách khí, nhưng lý do lại không phải là đường hoàng như vậy, Kim Châu Ngân Châu từng là hai tiện tỳ quyến rũ Tạ Tuấn Dật, muốn cho họ hầu hạ mình, không biết lúc nào họ sẽ xoay người tìm cơ hội thân cận quyến rũ Tiếu Dương, Uyển Như đã sớm ở tính toán chờ mình đứng vững gót chân rồi sau đó sẽ đuổi các nàng ta đi xa, không thể cho một ai có cơ hội tới gần tiếp cận phu quân mình.

Phải biết, Tiếu Dương mới vừa khai trai đây chính là ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, tuyệt đối là hận không thể đêm xuân hàng đêm, thật may là kinh nguyệt nàng vừa qua khỏi còn có thể cùng hắn vành tai và tóc mai chạm vào nhau hai mươi ngày nữa, nếu không đã tiện nghi cho những đồ đĩ kia.

Sau khi ăn mặc thỏa đáng, Uyển Như mới gọi người múc nước tới rửa mặt chải đầu, Tiếu Dương cũng sai người bưng bữa sáng tới, đúng lúc này một vị ma ma thân cận bên cạnh Quận chúa cười đứng ở ngoài cửa phòng, hắng giọng trêu ghẹo nói: "Hôm nay Tam lang quân ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, có cần dùng bữa sáng không ạ? Nô tỳ tới mời ngài và tam nương tử đi phòng khách dùng cơm, Quận chúa đang chờ uống trà."

"Phải đi chứ, đợi ta buộc lại tóc đã." Tiếu Dương ngượng ngùng cười một tiếng, giới thiệu cho Uyển Như biết đây là nhũ mẫu của hắn, sau đó đưa tấm khăn trắng trong hộp gỗ thơm tới trong tay vị ma ma này, để cho bà ấy mang cho mẹ xem trước.

Chờ khi chỉ còn lại hai phu thê thì Uyển Như bảo Tiếu Dương ngồi vào trước bàn trang điểm, cầm chiếc lược sừng trâu màu rám nắng nghi ngờ nói: "Buộc tóc thế nào?" Trên đầu băng một vòng vải, xõa không được sao, cần gì phải đi búi tóc chứ.

"Ngày hôm qua ta thấy vết thương có chút ngứa ngáy, hẳn là đã kéo da non, nàng hãy tháo lớp vải đó ra đừng băng lại nữa, cũng không cần mang món đồ gì chỉ cần không thất lễ là được." Sau khi Tiếu Dương phân phó lại giải thích, "Nếu chỉ có cha và mẹ cũng không sao, nhưng hôm nay phải dẫn nàng đi từ đường ra mắt tổ tông, vẫn phải chú ý chút ít."

"Từ đường, không phải ở trong kinh ư?" Phàm là người có chút của cải ai sẽ xây từ đường ở biên quan chứ, chỉ một trận lửa là bị hủy hết không phải sao.

"Trong kinh cũng có, gọn gàng sạch sẽ không tệ." Tiếu Dương nói xong chỉ cười một tiếng, "Cũng chỉ là xây cho người khác nhìn, căn cơ trong nhà là ở nơi đây, từ đường chân chính dĩ nhiên cũng phải ở chỗ này. Cha nói ——bài vị quan trọng phải đặt ở địa phương mình có thể đưa tay với tới."

Uyển Như vừa nghe Tiếu Dương giảng giải vừa tháo lớp vải, nhẹ nhàng sửa sang lại cho hắn những sợi tóc rơi ra, lại vắt khô vải mềm lau vết thương.

"Quả nhiên là kéo da non rồi." Uyển Như cảm thán một tiếng sau lại bật cười, "Vừa đúng thành vết sẹo hình trăng lưỡi liềm, sau này chàng phải mang theo ánh trăng để sinh sống."

"Hả? cái gì, ta xem." Tiếu Dương bảo Uyển Như nâng gương đồng lên nhìn, có chút mơ hồ nhìn không rõ, đưa tay sờ sờ thì cảm thấy trên trán minh nổi lên vết sẹo, hình dạng kia như ánh trăng lưỡi liềm.

Tiếu Dương cau mày đè lên chỗ đó cảm thấy còn đau, há mồm đang muốn bảo Uyển Như tiếp tục chải đầu cho hắn, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một câu hát tang thương mà cổ quái: 【Phủ Khai Phong có một Bao Thanh Thiên, thiết diện vô tư rõ ngay gian】.

Đồng thời trong đầu hắn lại hiện lên một bức tranh: một gương mặt bánh bao đen thui của một lão nam nhân ngôi ở dưới tấm biển "gương sáng treo cao", mặt uy nghi, giữa trán vừa đúng lúc có một hình trăng lưỡi liềm màu trắng lỗi thời.

Thế gian này còn có người như vậy? Ngày nay mặt mũi quái dị không thể đậu Tiến sĩ làm quan, còn cái gì mà Bao Thanh Thiên......?

Tiếu Dương sững sờ sau lại đột nhiên phản ứng kịp, trong đầu ta luôn có những thứ suy nghĩ kỳ quái?! Một câu trước đó cũng là lần đầu tiên nghe thấy, cũng chưa từng nghe nói đến phủ Khai Phong làm quan thiết diện vô tư rõ ngay gian, còn tấm biển “gương sáng treo cao” là cái quái gì?

"Được rồi, chàng xem đi." Không hề có cảm giác gì, Uyển Như cắt đứt phu quân mình trầm tư, nâng gương đồng cho hắn xem.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Tiếu Dương đã búi xong búi tóc, phía trên buộc bằng sợi dây lụa màu xanh nhạt khảm mảnh ngọc, rất hợp với bộ xiêm y đỏ trên người.

"Như Nương, tay nghề không tệ, ngay thẳng vừa vặn, là đã luyện tập chải đầu cho ca ca?" Tiếu Dương để xuống nghi ngờ về vết sẹo hình trăng lưỡi liềm bắt đầu trêu ghẹo Uyển Như.

Hắn là người thoải mái, nghĩ mà không hiểu hoặc không liên quan không nguy hiểm thì cũng không lãng phí thời gia suy nghĩ đến, bí ẩn theo thời gian tuổi tác cũng sẽ bị vạch trần.

Nghe Tiếu Dương nhắc tới tay nghề chải đầu, Uyển Như ngẩn người rồi sau đó cúi thấp đầu né tránh mắt của hắn giả bộ ngượng ngùng trả lời: "Không có, ca ca không biết, thiếp... thiếp lén lút luyện."

Nói xong, nàng chỉ cảm giác trong miệng mình cay đắng, không ngờ linh hồn trở lại, thời gian ký ức trước kia, trí nhớ thân thể lại vẫn còn giữ lại ở một mặt nào đó trong cuộc sống mười năm khổ không thể tả kia.

Loại tay nghề phục vụ nam nhân này, là đời trước nàng luyện ra được từ trên người Tạ Tuấn Dật, vì tranh thủ tình cảm với các oanh oanh yến yên khác nàng không thể không "săn sóc động lòng người", còn bỏ không ít công phu đi khổ luyện nữ công, tài nấu nướng, dù khi còn ở trong nhà bởi vì kế mẫu để mặc không thể học giỏi tài nghệ, nhưng chưa bao giờ được đối phương khen một câu, bởi vì gã cảm thấy những thứ này đều là chuyện đương nhiên.

Hôm nay cũng chỉ chải đầu cho Tiếu Dương, hắn đã lộ ra vẻ mặt hạnh phúc vui vẻ như thế, trong lòng Uyển Như không khỏi ấm áp, nam nhân thô tục này cũng có chỗ tốt, mặc dù lúc trên giường dữ dội một chút nhưng về mặt tỉ mỉ người ta lại dễ dàng được thỏa mãn!

Bởi như vậy, Uyển Như cũng hạnh phúc thỏa mãn nở nụ cười đi theo Tiếu Dương đi phòng chính thỉnh an, hơn nữa còn không phải chỉ một mình mình đi, là do phu quân cõng xuyên qua vài hành lang đến bên ngoài phòng chính mới để hai chân nàng chạm xuống đất.

Bởi vì, Tiếu Dương nói hôm rước dâu hắn hôn mê chưa cõng tân nương, vì vậy hôm nay bổ sung, dù sao Uyển Như cũng không nặng đi vài bước coi như rèn luyện.

Uyển Như lại biết hắn đang săn sóc thân thể mình khó chịu đi bộ bất tiện mới cố ý như thế.

Nàng không từ chối trực tiếp chấp nhận chuyện này, đồng thời âm thầm quyết định ở trong lòng nếu trong tương lai Tiếu Dương trước sau như một thế này, vậy mình cũng phải đối tốt với hắn, không nhất định phải thật lòng, nhưng nhất định sẽ cố gắng làm một thê tử tốt.truyện chỉ đăng duy nhất tại

Không lâu lắm hai người đã đến phòng khách cả nhà dùng cơm, sau khi kính trà phu thê Tiếu Dương được cha mẹ huynh trưởng tặng không ít lễ vật tốt, Uyển Như hơi xin lỗi tặng cho cha mẹ chồng đôi giày do nô tỳ thay mặt làm lúc nàng còn đang tuyệt thực từ hôn.

Nhìn những thứ được may qua loa gấp gáp nàng không khỏi đỏ mặt, thưa nói: "Cái này do thời gian quá gấp, ngày sau rảnh rỗi sẽ bổ sung thêm một phần ạ."

"Không có gì đáng ngại." Hầu gia vung tay lên, sai người bưng khay đồ kia xuống, cũng nói con dâu thứ ba tranh thủ thời gian ngồi ăn cơm. Cho dù hai tiểu tử này không đói bụng, ông và trưởng tử bận rộn nhiều canh giờ từ sáng sớm cũng đã sớm đói bụng lắm rồi.

Về phần tân nương tử đưa giày vớ gì đó, cũng chỉ đi qua loa thôi, loại giày gấm vóc lưu hành trong kinh hoàn toàn không đủ chắc chắn không kiên nhẫn để mang vào, ở vùng biên cương hằng ngày dùng tuyệt đối không được. Hôm nay quân địch xâm phạm bắt đầu cấm đi lại ban đêm rồi, trong nhà gần đây cũng sẽ không có đối ngoại, cũng không cần mang khoe tay nghề của con dâu, tốt hay không tốt cũng không sao cả, chỉ cần nàng có thể đối tốt với con trai, không gây tai họa rồi sinh cho ông một đứa cháu mập mạp là đủ rồi.

Sau khi Uyển Như liên tục từ chối lúc này mới ngồi vào, trong lòng âm thầm ngạc nhiên Tiếu gia không nặng quy củ đến trình độ như thế, lúc ăn cơm tân nương tử cũng không có quy củ phải đứng, người một nhà hòa thuận vui vẻ vây quanh cái bàn tròn vừa nói chuyện phiếm vừa dùng bữa ăn!

Sau khi cơm nước xong, lúc này Tiếu hầu gia mới quệt quệt mồm đứng dậy mang đôi phu thê mới cưới đi từ đường lạy tổ tông, ông ấy bước chân cực nhanh, Uyển Như gần như chạy chậm theo ở phía sau, đi gần hai trăm bước đã có chút chịu không nổi, cảm giác cả người như muốn rã ra, từ cánh tay, mông eo đau đến lòng bàn chân, không thể không bày ra vẻ mặt đau khổ với phu quân.

Tiếu Dương rơi ở phía sau hai bước nhỏ giọng nói cho nàng biết: "Chỗ kia không xa, ở trong tiểu viện sau phòng chính. Nhịn một chút là được, ngay dưới mí mắt ông ta không phải dám lỗ mãng."

Uyển Như bĩu môi chỉ đành phải bước bước nhỏ theo ở phía sau đau khổ chống đỡ, xuyên qua một hành lang, một căn phòng nhỏ nhỏ xuất hiện ở trong tầm mắt nàng.

Tư đường này thật sự không thú hút chút nào, không cao cũng chưa từng chạm trổ rường cột, thậm chí còn không so được với một gian phòng chính của Thôi gia nữa, số lượng bài vị tổ tiên cũng có vẻ đặc biệt ít hơn nhà mẹ đẻ, có thể thấy được Tiếu gia này cũng không phải đại gia đình sĩ tộc hơn trăm người.

Cho đến lúc này, Uyển Như mới chân chính biết được Tiếu gia cầu hôn mình cũng chưa tính là đầu óc mơ hồ mò mẫm chọn đại, lúc nàng ở nhà mặc dù không được sủng ái, nhưng tốt xấu gì cũng là do Thôi thị danh môn vọng tộc sinh ra, là gia tộc nội tình bất phàm.

Uyển Như vừa dập đầu dâng hương, vừa suy nghĩ, hơi tự đắc nghĩ: Tiếu Dương cưới được mình cũng coi như là may mắn, nàng đã trải qua mười năm thời gian ma luyện, so với Thôi Uyển Như ngây thơ không biết gì năm đó cũng không chỉ tốt hơn gấp mười lần.

Đầu vừa ngẩng lên, nhìn liệt tổ liệt tông Tiếu gia nàng lại có chút buồn bực, nhà người ta là càng lớn càng xa hoa mới càng có vẻ cung kính, Tiếu gia chỉ lớn bằng bàn tay, thậm chí còn nhỏ hơn ba bàn tay, nghĩ đến là vì dễ dàng mang theo lúc chiến tranh loạn lạc ư?

"Không sai, ít một chút cũng vì dễ mang theo." Rời khỏi Từ Đường ở trở về chỗ của mình Tiếu Dương xác nhận suy đoán của nàng.

Uyển Như im lặng, không ngờ vẫn còn gia tộc còn có thể để bọc bài vị như bọc hành lý để chuyển chỗ! Sau đó, nàng lại không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Này, lăng mộ ở trong nhà ư?" Người Tiếu gia không nhiều lắm nhưng dầu gì cũng là một Hầu phủ, phải có khu mộ của gia tộc chứ nhỉ?

"Cái này, chôn ở khắp trên vùng núi " Tiếu Dương chỉ vào lưng núi có thể thấy mơ hồ ở bên ngoài mái hiên trả lời, "Người nhà, bộ phận gia tướng đều ở bên kia, quan tài đá bao lấy quan tài gỗ, không lập bia không tuẫn táng, giữa núi non nước xanh chỉ cần thấy mình đã từng chiến đấu ở biên quan là được."

Uyển Như rất muốn hỏi hắn, lúc đào huyệt chôn người lỡ như đào sai quấy nhiễu đến tổ tiên thì làm sao, hơi suy nghĩ một nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nói ra khỏi miệng, điềm xấu cũng có chút bất kính, nghĩ đến có lẽ người trong nhà bọn họ sẽ không đào sai.

Đề tài này đến đây chấm dứt, hôm nay hai người không có sức lực dạy tôi tớ, ngày mai trở lại gặp tỳ nữ, tôi tớ của mình, sau đó khi Uyển Như ngồi chờ ăn bữa ăn tối, Tiếu Dương thì mong đợi trời tối nhanh, hắn đột nhiên nói đến một vấn đề.

"Mấy ngày nữa ta đưa nàng lại mặt." Trong lời nói của Tiếu Dương không mang theo một chút ý thương lượng nào, trực tiếp dọa Uyển Như sợ nhảy lên.

"Chàng nói mười ngày nữa về thăm cha mẹ?" Nàng xác nhận lần nữa, vẻ mặt nghi hoặc.

Lập gia đình sau ba, sáu, bảy, chín, mười ngày hoặc trăng rằm, quả thật con rể sẽ mang theo lễ và tân nương đi bái kiến cha mẹ đối phương, để làm quen, sau lại mặt, hôn lễ mới xem như chân chính hoàn thành, nhưng thời gian lại mặt nay chỉ dùng cho các gia đình ở kinh thành hoặc nơi có đường đi thuận lợi thôi.

Uyển Như nghĩ tới trước khi mình xuất giá đã ba ngày, hôm nay mười ngày liền về nhà thăm bố mẹ có phải nên chạy nhanh lên mới kịp không? Cảm giác, không giống như là tiểu nương tử về nhà kể lại hạnh phúc, lại làm như là nhà chồng đang sốt ruột trả lại hàng!

Nàng hoài nghi nhìn Tiếu Dương, suy nghĩ không ra rốt cuộc là có ý gì, rất muốn nghe hắn giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.