Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt

Chương 18



Editor: Trà Xanh Kem Sữa

______________________________________

Lâm Uyển có một đoàn đội riêng rất mạnh, luôn bảo vệ hình tượng của cô ta trước công chúng vô cùng nghiêm ngặt. Từ makeup, quần áo, sở thích, cử chỉ đều phải trải qua một hồi công sức thiết kế, phục vụ cho con đường thần tượng thanh thuần, tinh khiết. Lúc đi thực tập ở đại học, tổ tiết mục của Sở Du từng hợp tác với Lâm Uyển, cô ta khi không có ai thì cũng không phải là một người dễ ở chung.

Ngược lại, Sở Du khá may mắn, lúc đó cô là thực tập sinh tổ đạo diễn, cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Lâm Uyển và đoàn đội cô ta không lớn. Các nhân viên làm việc với Lâm Uyển lúc ấy quả thật không ngừng kêu khổ, cô ta đưa ra vô số các loại yêu cầu, thậm chí còn ăn nói bậy bạ muốn dừng quay. Nếu có dù chỉ một chút xíu chuyện không hài lòng, thì sẽ nổi giận điên cuồng hoặc là bày ra vẻ mặt thối hoắc, bộ dạng đặc biệt hống hách.

Lúc ấy, trong tổ có một người ái mộ Lâm Uyển, sau khi nhận thấy được bộ mặt thật sự nữ thần của mình vạn phần tuyệt vọng, lúc ăn cơm hộp cũng kêu rên, "Nữ thần của tôi a~, tại sao lại như vậy..."

Cho dù tình cách thật sự của Lâm Uyển cực kém, bên ngoài cũng chưa từng truyền ra quá nhiều chuyện xấu của cô ta, có thể thấy trình độ của đoàn đội vô cùng mạnh mẽ. Đội tuyên truyền của Lâm Uyển còn ở trên mạng định hướng dư luận, vững vàng phong tỏa ở □□ (nguyên văn), fans hâm mộ cũng là kiểu sùng bái tương đối mù quáng, trong nhóm cơm (có thể là tên fandom) cũng đấu nhau nghiêm trọng.

Nếu không phải do scandal tai tiếng về quan hệ bất chính thì đoán chừng Lâm Uyển sẽ cứ vậy mà tiếp tục đi lên. Năm ấy Sở Du tốt nghiệp đại học, các □□ (nguyên văn) có liên quan đến Lâm Uyển như thủy triều, tràn lan khắp internet, đoàn đội tuyên truyền cũng bất lực trước sự lan tỏa ấy. Trên mạng bắt đầu tuồn ra những scandal xấu khác của Lâm Uyển, cô ta cùng mấy người đàn ông tai to mặt lớn ra ngoài đều bị chụp lén. Lâm Uyển được xây dựng hình tường thanh khiết, đơn thuần, mà những scandal này hoàn toàn mang tính đả kích chết người.

Đoàn đội cô ta lúc ấy không cách nào ngăn được cơn sóng dữ, đại đa số fans hâm mộ của Lâm Uyển lúc này cảm thấy bị lừa gạt, nhộn nhịp biến đen. Người hâm mộ kỳ cựu một khi hắc hóa thì chính là điều đáng sợ nhất, bọn họ hiểu rất rõ Lâm Uyển, tuồn ra hàng loạt những lịch sử đen tối với lực sát thương cực lớn. Lâm Uyển một đường ngã xuống, ở ba bốn tuyến khác miễn cưỡng chống đỡ, sau đó, cô ta chuyển sang hình tượng quyến rũ sexy, nhưng hiệu quả mang lại không lớn, ngược lại, xuất hiện trên nhiều tin tức, bị mắng càng thảm hơn.

Lúc ấy, trong giới cũng có tin đồn rằng, Lâm Uyển đã đắc tội với kim chủ nào đó, cô ta trước kia là có kim chủ nâng đỡ, cục diện dù có rối rắm như thế nào cũng có người thu dọn sạch sẽ. Lúc này thì tin tức hoàn toàn không bị phong tỏa, có thể thấy rất rõ ràng, có người muốn đẩy buộc cô ta phải đi xuống. Sở Du nhìn Lâm Uyển trên tivi cười một cách tự nhiên tương đối cảm khái, bây giờ vận khí của cô ta vẫn đang đỏ đấy.

Sở Du cùng Trần Huyên tán gẫu một hồi, hai người cũng cảm thấy mệt mỏi, tắt tivi. Các cô bôn ba một ngày, hưng phấn đi qua, chỉ còn lại rã rời. Trần Huyên tắt đèn, Sở Du nằm ở trên ** (nguyên văn), trước khi ngủ nhìn sang điện thoại một chút, phát hiện Bạch Thanh đã đem năm ngàn còn lại chuyển cho cô.

Sở Du có chút vui vẻ, thỏa mãn tiếng vào mộng đẹp.

___________________________

Bên kia, Lâm Uyển xem xong tiết mục của nhà đài, đem điều khiển tivi ném qua một bên, tính khí lại bắt đầu nổi dậy, "Bọn họ có ý gì đây?! Tôi mới là nữ chính của bộ phim này, vậy mà ống kính hướng về Đường Khả Kỳ lại nhiều hơn! Đây là muốn tuyên truyền ai hả?"

"Đường Khả Kỳ và cô phong cách không giống nhau, ở trong chương trình truyền hình dễ dàng thu hút hơn, cái này cũng là chuyện bình thường mà." Quản lý của Lâm Uyển nhìn bộ dạng điên cuồng của cô ta, hết sức bình tĩnh phân tích. Hướng đi của Lâm Uyển khiến cho cô ta ở trong chương trình không nổi bật. Anh ta không nhịn được cau mày nói, "Cô cũng không nhìn lại bộ dáng của mình trong phòng hóa trang là gì đi, Tần Sinh cũng không có tính khí lớn như cô đâu! Cô lễ phép với những người trong đài một chút, chúng ta cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều."

"Còn có gì có thể lễ phép! Không phải là đối với mấy biên đạo tép riu đó chứ? Tổng giám chế còn chưa nói gì." Lâm Uyển tương đối khinh thường, cô ta cảm thấy căn bản không cần thiết phải lấy lòng mấy con tép riu đó, chức vị quá thấp.

Quản lý biết rõ đạo lý tiểu quỷ khó dây dưa, cười lạnh nói, "Chị Hà tổng giám chế đó là khách khí, cô lại còn coi đó là thật! Nhân viên chương trình này có tai to mặt nào mà chưa thấy qua, cô thật sự cho mình là lợi hại?! Tôi nói cho cô biết, những người mà cô coi thường trên thực tế là những tay biên tập hậu kỳ, chịu trách nhiệm bao quát cả chương trình đấy!"

Mango dù sao cũng là một đài lớn, xây dựng chương trình tương đối thành thục, đối với nội dung kiểm tra khá nghiêm ngặt. Mỗi một kỳ chương trình, số lượng cảnh quay của khách quý đều phải có sự cân đối nhất định, trừ những điểm thật xuất sắc, còn lại sẽ không vì khách quý tai to mặt lớn nào đó không giỏi biểu hiện mà tăng thêm ít cảnh quay. Đoạn phim chiếu trước (trailer) cũng được thết kế tỉ mỉ, đảm bảo mỗi một vị khách quý đều được lên hình, tỷ suất người xem cũng được dự đoán trước.

Nếu là tổ tiết mục có chút ưu việt, Lâm Uyển dám nổi tính khí lớn như vậy, khó đảm bảo sẽ không bị người cố ý nhằm vào. Nhân viên có thể đem cảnh quay của cô ta không chút dấu vết cắt bỏ, thậm chí còn có thể thông qua biên tập hậu kỳ moi ra những khuyết điểm, đây mới là thiệt thòi lớn nhất.

"Hừ, bọn họ làm xong không có người kiểm tra lại sao? Mấy người sẽ không nhìn chằm chằm?" Lâm Uyển cười nhạo một tiếng cảm thấy người quản lý đang chuyện bé xé to, những nhân viên quèn ở đáy đó làm gì lợi hại như anh ta thổi phồng? Cô ta lười biếng ngồi trên ghế salon, đưa tay ra ngắm nghía lại bộ móng mới làm, giễu cợt nói, "Cái thế giới này là do số ít người kia nắm trong tay, anh cho rằng mấy con kiến kia thì có năng lực gì? Thật là buồn cười!"

Cô ta vẫn luôn cho rằng, chỉ cần theo sát những người có quyền lực nhất, liền có thể không ngừng leo lên. Những quần chúng dưới đáy kia bất quá cũng chỉ là một bọn dân đen, họ không có nguồn tin của mình, chỉ biết xem những tin tức bị người khác thao túng trên internet, nói sao hay vậy. Dư luận đều nói ngươi tốt, vậy ngươi thì ngươi tốt; dư luận nói ngươi không tốt, vậy thì ngươi chính là không tốt. Ai mà thật sự quan tâm ngươi rốt cuộc là dạng người gì?

Quản lý nhìn dáng vẻ nịnh bợ của Lâm Uyển không nhịn được cau mày, anh ta thật sự không hiểu vì sao ông chủ lại nâng đỡ loại phụ nữ này, trong công ty dù bốc bất kỳ người mới nào cũng đều hiểu chuyện hơn cô ta.

_____________________________

Các giáo viên vì tránh cho các học sinh ỷ lại ** [1], còn dùng dịch vụ báo thức từng phòng của khách sạn. Trần Huyên và Sở Du bị một hồi chuông chói tai đánh thức. Trần Huyên dụi mắt một cái, mò mẫm xung quanh tìm mắt kính, Sở Du thì bắt máy điện thoại, mơ mơ màng màng, "A lô?"

[1]**: nguyên văn của tác giả

"Chào ngài[2], nên dậy ** rồi." Trong điện thoại là giọng nữ máy móc, chỉ cần đặt thời gian, điện thoại sẽ đúng lúc vang lên đánh thức người dậy **. Sở Du gác điện thoại, đổ người vào lại trong chăn, híp mắt một hồi mới bò dậy.

[2]"Chào ngài": nguyên văn trong tiếng Trung là "您好" mang một cách nói mang tính cung kính tôn trọng, ở đây mình dùng như vậy để thể hiện sự tôn trọng đối với khách hàng và sự chuyên nghiệp của khách sạn.

Sở Du cùng Trần Huyên sửa soạn xong, xuống lầu đến phòng ăn ăn cơm. Sau khi ăn xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc, để lại hành lý lại khách sạn, liền ngồi xe buýt đi khu thắng cảnh Hoàng Sơn. Vừa mưa xong, trên mặt đất vẫn còn vài chỗ nước đọng rời rạc, không khí có hơi lạnh. Sở Du đứng dưới chân núi không nhịn được rùng mình, kéo kéo dây khóa áo lên.

"Các em còn nhớ không, Hoàng Sơn được tạo thành chủ yếu từ đá hoa cương (đá granite), trải qua quá trình nâng lên của vỏ Trái Đất, sự phong hóa tự nhiên và ảnh hưởng của sông băng, nơi đây có 4 cảnh quan khiến người khác khâm phục chính là thông kỳ, đá quái, biển mây và suối nước nóng..."[3] Cô địa lý không ngừng lẩm bẩm, không hề buông tha bất kỳ cơ hội nào để mỗi người có thể khắc sâu kiến thức.

[3] những thông tin ở trên được dịch theo bản gốc cộng với sự mày mò tìm hiểu của editor. Hoàng Sơn là một ngọn núi đẹp nằm ở tỉnh An Huy, Trung Quốc.

Các bạn học vừa thấy buồn cười vừa cảm thấy bất lực, "Cô ơi, đang leo núi mà, đừng nói mấy thứ này nữa!"

Cô địa lý nhướng mày, ra vẻ thông thạo, "Đây là buổi học ngoại khóa! Đương nhiên phải học rồi! Nếu không em cho rằng chúng ta ra ngoài làm gì?"

Một lát sau, cô địa lý cũng không nói nữa, cô có chút không bò nổi. Thầy Trương chủ nhiệm lớn là nam, thể lực tương đối khá, dứt khoát đi tuốt đằng trước dẫn đường. Những người khác có thể lực tương đương thầy thì ở đội ngũ sau cùng tránh trường hợp có học sinh đi lạc.

Sở Du lúc mới bắt đầu còn leo núi cùng Trần Huyên, sau đó cô ấy dần dần chậm lại, dứt khoát để cho Sở Du đi trước. Trên núi nhiệt độ hơi thấp, nhưng Sở Du lại mồ hôi đầm đìa, bắp chân như có điểm tê liệt, con đường tới Hoàng Sơn mặc dù đã mở ra trước mặt, nhưng có vẻ hơi dốc.

Đội hình ban đầu còn rất đông đủ, từ trở nên linh linh tán tán, chiều dài đội ngũ vẫn không ngừng gia tăng. Sở Du trèo trèo, dần dần đuổi kịp Bồ Tử Hạo, hai người - một trước một sau đi. Đến Nhất Tuyến Thiên[4], gặp hai bên vách đá dựng thẳng, khoảng cách ở giữa chỉ rộng bằng một người, các bậc thang bậc thang hướng lên, tựa hồ không thấy được điểm cuối.

[4]Nhất Tuyến Thiên, là một kỳ phong của một số ngọn núi nổi tiếng ở Trung Quốc, thường là cảnh thạch đá. Cái tên này có nguồn gốc từ sự kẹp giữa hai khối đá lớn, tạo thành đường kẽ hở hẹp lên trời xanh. "Nhất Tuyến Thiên" theo mình hiểu nôm na là "một đường lên trời". Một số nơi nổi tiếng có "Nhất Tuyến Thiên" là núi Nga Mi, Hoa Sơn, Hoàng Sơn, núi Jianglang, núi Wuyi, núi Jiugong, núi Sanqing. Bở vì vẻ đẹp độc đáo mà ở nhiều nơi, nhất tuyến thiên đã trở thành danh lam thắng cảnh.

"Woa! Cái này làm sao qua a!"

Thầy Trương cả người đầy mồ hồi cũng thấm mệt, cảm khái cười nói, ""Hà nhân ngưỡng kiến thông tiêu lộ, nhất xích thanh thiên vạn trượng trường"[5]! Các em phía sau cẩn thận nha, bậc thang khá dốc đấy!"

[5] Đây là bài thơ của Qing Li Fei (?) về núi Hoàng Sơn.

Nguyên văn:

"云里石头开锦缝,从来不许嵌斜阳。

何人仰见通霄路,一尺青天万丈长。"

Phiên âm:

"Vân lý thạch đầu khai cẩm phùng, tòng lai bất hứa khảm tà dương.

Hà nhân ngưỡng kiến thông tiêu lộ, nhất xích thanh thiên vạn trượng trường."

Dịch nghĩa:

"Trong mây đá mở kẽ rực rỡ, chưa hề khắc dấu ánh chiều tà

Ai ngước lên trông thấy thiên đàng, vạn dặm trời xanh cách bước chân."

(bản dịch nghĩa này là mình tự dịch nha, không có sẵn nên có lẽ không được tốt lắm)

Bồ Tử Hạo vốn đang đi trước Sở Du, suy nghĩ một chút, hắn dừng lại nói với cô, "Cậu đi trước đi." Nhất Tuyến Thiên này quá hẹp và dốc, nếu như đi phía sau, phía trước có người cản trở sẽ có cảm giác bị áp bức, dễ xảy ra nguy hiểm. (ở đoạn này mình nghĩ cũng có một mục đích khác chính là anh nghĩ nếu anh đi sau chị thì có thể bảo vệ được an toàn của chị)

Sở Du nhận lấy ý tốt của hắn, đi lên phía trước, cô nhìn về phía thạch hạng[6] chật hẹp, leo lên. Đi được một nửa của Nhất Tuyến Thiên, mọi người đều có chút mệt mỏi, nhất là khi áp lực tinh thần tương đối lớn.

[6]thạch hạng: ngõ hẻm, đường rãnh bằng đá, ở đây là đang chỉ con đường nhất tuyến thiên, vì là khe hở giữa hai khối đá cao to nên khá hẹp và khó đi.

Sau khi đi sâu vào thạch hạng, các bạn học đều là vừa không thấy ánh sáng phía trước, cũng không thấy được mặt đất phía sau, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn một đường thằng trên trời, sau đó lại tiếp tục không biết mệt, chết lặng mà leo lên.

Sở Du có chút mệt mỏi, hơi thở bắt đầu hổn hển, leo núi kiểu này vô cùng mệt mỏi, bắp chân bây giờ của cô cũng nóng lên, bủn rủn. Chiều rộng của bậc thang lại không đồng nhất, leo len cực kỳ mất sức. Sở Du một bước không vững, lại không đạp lên bậc thang, trượt chân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.