"Đường Khả Kỳ và cô phong cách không giống nhau, ở trong chương trình truyền hình dễ dàng thu hút hơn, cái này cũng là chuyện bình thường mà." Quản lý của Lâm Uyển nhìn bộ dạng điên cuồng của cô ta, hết sức bình tĩnh phân tích. Hướng đi của Lâm Uyển khiến cho cô ta ở trong chương trình không nổi bật. Anh ta không nhịn được cau mày nói, "Cô cũng không nhìn lại bộ dáng của mình trong phòng hóa trang là gì đi, Tần Sinh cũng không có tính khí lớn như cô đâu! Cô lễ phép với những người trong đài một chút, chúng ta cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều."
"Còn có gì có thể lễ phép! Không phải là đối với mấy biên đạo tép riu đó chứ? Tổng giám chế còn chưa nói gì." Lâm Uyển tương đối khinh thường, cô ta cảm thấy căn bản không cần thiết phải lấy lòng mấy con tép riu đó, chức vị quá thấp.
Quản lý biết rõ đạo lý tiểu quỷ khó dây dưa, cười lạnh nói, "Chị Hà tổng giám chế đó là khách khí, cô lại còn coi đó là thật! Nhân viên chương trình này có tai to mặt nào mà chưa thấy qua, cô thật sự cho mình là lợi hại?! Tôi nói cho cô biết, những người mà cô coi thường trên thực tế là những tay biên tập hậu kỳ, chịu trách nhiệm bao quát cả chương trình đấy!"
Nếu là tổ tiết mục có chút ưu việt, Lâm Uyển dám nổi tính khí lớn như vậy, khó đảm bảo sẽ không bị người cố ý nhằm vào. Nhân viên có thể đem cảnh quay của cô ta không chút dấu vết cắt bỏ, thậm chí còn có thể thông qua biên tập hậu kỳ moi ra những khuyết điểm, đây mới là thiệt thòi lớn nhất.
"Hừ, bọn họ làm xong không có người kiểm tra lại sao? Mấy người sẽ không nhìn chằm chằm?" Lâm Uyển cười nhạo một tiếng cảm thấy người quản lý đang chuyện bé xé to, những nhân viên quèn ở đáy đó làm gì lợi hại như anh ta thổi phồng? Cô ta lười biếng ngồi trên ghế salon, đưa tay ra ngắm nghía lại bộ móng mới làm, giễu cợt nói, "Cái thế giới này là do số ít người kia nắm trong tay, anh cho rằng mấy con kiến kia thì có năng lực gì? Thật là buồn cười!"
Cô ta vẫn luôn cho rằng, chỉ cần theo sát những người có quyền lực nhất, liền có thể không ngừng leo lên. Những quần chúng dưới đáy kia bất quá cũng chỉ là một bọn dân đen, họ không có nguồn tin của mình, chỉ biết xem những tin tức bị người khác thao túng trên internet, nói sao hay vậy. Dư luận đều nói ngươi tốt, vậy ngươi thì ngươi tốt; dư luận nói ngươi không tốt, vậy thì ngươi chính là không tốt. Ai mà thật sự quan tâm ngươi rốt cuộc là dạng người gì?
Quản lý nhìn dáng vẻ nịnh bợ của Lâm Uyển không nhịn được cau mày, anh ta thật sự không hiểu vì sao ông chủ lại nâng đỡ loại phụ nữ này, trong công ty dù bốc bất kỳ người mới nào cũng đều hiểu chuyện hơn cô ta.
_____________________________
Các giáo viên vì tránh cho các học sinh ỷ lại ** [1], còn dùng dịch vụ báo thức từng phòng của khách sạn. Trần Huyên và Sở Du bị một hồi chuông chói tai đánh thức. Trần Huyên dụi mắt một cái, mò mẫm xung quanh tìm mắt kính, Sở Du thì bắt máy điện thoại, mơ mơ màng màng, "A lô?"
[1]**: nguyên văn của tác giả
"Chào ngài[2], nên dậy ** rồi." Trong điện thoại là giọng nữ máy móc, chỉ cần đặt thời gian, điện thoại sẽ đúng lúc vang lên đánh thức người dậy **. Sở Du gác điện thoại, đổ người vào lại trong chăn, híp mắt một hồi mới bò dậy.
[2]"Chào ngài": nguyên văn trong tiếng Trung là "您好" mang một cách nói mang tính cung kính tôn trọng, ở đây mình dùng như vậy để thể hiện sự tôn trọng đối với khách hàng và sự chuyên nghiệp của khách sạn.
Sở Du cùng Trần Huyên sửa soạn xong, xuống lầu đến phòng ăn ăn cơm. Sau khi ăn xong, mọi người nghỉ ngơi một lúc, để lại hành lý lại khách sạn, liền ngồi xe buýt đi khu thắng cảnh Hoàng Sơn. Vừa mưa xong, trên mặt đất vẫn còn vài chỗ nước đọng rời rạc, không khí có hơi lạnh. Sở Du đứng dưới chân núi không nhịn được rùng mình, kéo kéo dây khóa áo lên.
"Các em còn nhớ không, Hoàng Sơn được tạo thành chủ yếu từ đá hoa cương (đá granite), trải qua quá trình nâng lên của vỏ Trái Đất, sự phong hóa tự nhiên và ảnh hưởng của sông băng, nơi đây có 4 cảnh quan khiến người khác khâm phục chính là thông kỳ, đá quái, biển mây và suối nước nóng..."[3] Cô địa lý không ngừng lẩm bẩm, không hề buông tha bất kỳ cơ hội nào để mỗi người có thể khắc sâu kiến thức.
[3] những thông tin ở trên được dịch theo bản gốc cộng với sự mày mò tìm hiểu của editor. Hoàng Sơn là một ngọn núi đẹp nằm ở tỉnh An Huy, Trung Quốc.
Cô địa lý nhướng mày, ra vẻ thông thạo, "Đây là buổi học ngoại khóa! Đương nhiên phải học rồi! Nếu không em cho rằng chúng ta ra ngoài làm gì?"
Một lát sau, cô địa lý cũng không nói nữa, cô có chút không bò nổi. Thầy Trương chủ nhiệm lớn là nam, thể lực tương đối khá, dứt khoát đi tuốt đằng trước dẫn đường. Những người khác có thể lực tương đương thầy thì ở đội ngũ sau cùng tránh trường hợp có học sinh đi lạc.
Sở Du lúc mới bắt đầu còn leo núi cùng Trần Huyên, sau đó cô ấy dần dần chậm lại, dứt khoát để cho Sở Du đi trước. Trên núi nhiệt độ hơi thấp, nhưng Sở Du lại mồ hôi đầm đìa, bắp chân như có điểm tê liệt, con đường tới Hoàng Sơn mặc dù đã mở ra trước mặt, nhưng có vẻ hơi dốc.
Đội hình ban đầu còn rất đông đủ, từ trở nên linh linh tán tán, chiều dài đội ngũ vẫn không ngừng gia tăng. Sở Du trèo trèo, dần dần đuổi kịp Bồ Tử Hạo, hai người - một trước một sau đi. Đến Nhất Tuyến Thiên[4], gặp hai bên vách đá dựng thẳng, khoảng cách ở giữa chỉ rộng bằng một người, các bậc thang bậc thang hướng lên, tựa hồ không thấy được điểm cuối.
Ai ngước lên trông thấy thiên đàng, vạn dặm trời xanh cách bước chân."
(bản dịch nghĩa này là mình tự dịch nha, không có sẵn nên có lẽ không được tốt lắm)
Bồ Tử Hạo vốn đang đi trước Sở Du, suy nghĩ một chút, hắn dừng lại nói với cô, "Cậu đi trước đi." Nhất Tuyến Thiên này quá hẹp và dốc, nếu như đi phía sau, phía trước có người cản trở sẽ có cảm giác bị áp bức, dễ xảy ra nguy hiểm. (ở đoạn này mình nghĩ cũng có một mục đích khác chính là anh nghĩ nếu anh đi sau chị thì có thể bảo vệ được an toàn của chị)
Sở Du nhận lấy ý tốt của hắn, đi lên phía trước, cô nhìn về phía thạch hạng[6] chật hẹp, leo lên. Đi được một nửa của Nhất Tuyến Thiên, mọi người đều có chút mệt mỏi, nhất là khi áp lực tinh thần tương đối lớn.
[6]thạch hạng: ngõ hẻm, đường rãnh bằng đá, ở đây là đang chỉ con đường nhất tuyến thiên, vì là khe hở giữa hai khối đá cao to nên khá hẹp và khó đi.
Sau khi đi sâu vào thạch hạng, các bạn học đều là vừa không thấy ánh sáng phía trước, cũng không thấy được mặt đất phía sau, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn một đường thằng trên trời, sau đó lại tiếp tục không biết mệt, chết lặng mà leo lên.
Sở Du có chút mệt mỏi, hơi thở bắt đầu hổn hển, leo núi kiểu này vô cùng mệt mỏi, bắp chân bây giờ của cô cũng nóng lên, bủn rủn. Chiều rộng của bậc thang lại không đồng nhất, leo len cực kỳ mất sức. Sở Du một bước không vững, lại không đạp lên bậc thang, trượt chân!