Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt

Chương 31



Sở Du nghe vậy hơi sửng sốt, nhìn anh một cái, cười, “Anh muốn ký hợp đồng với tôi?”

Bạch Thanh nhìn dáng vẻ cười như không cười của cô, vội vàng khoát tay, giải thích, “Tôi cũng muốn, đáng tiếc là cái sạp này của tôi còn quá nhỏ. Là giúp bạn hỏi, gần đây hắn luôn muốn tìm vài weibo đại V có lực ảnh hưởng lớn để ký hợp đồng.”

Sở Du suy tư một hồi, lắc đầu một cái, “Thôi bỏ đi, tôi không muốn ký hợp đồng cho lắm, hơn nữa tôi cũng không phải đại V.” Cô không muốn mạo hiểm, đến giờ vẫn chưa tiến hành chứng nhận (chứng nhận đại V – chứng nhận chính chủ (?)), mỗi lần phát xong bài đều không nán lại lâu.(có lẽ là ý chỉ mỗi lần chị Du đăng bài xong thì cũng không ở lại trả lời bình luận bla bla để tăng lượt tương tác)

Bạch Thanh có chút không biết làm sao, “Chứng nhận thì dễ dàng rồi, em có thể suy nghĩ lại một chút, công ty của hắn rất đáng tin, hơn nữa còn thật sự muốn đẩy ra những weibo đại V có chất lượng nội dung cao, không phải giống như các công ty trung gian quảng cáo khác. Sau khi trở về tôi sẽ gửi tài liệu và phương thức liên lạc cụ thể cho em, xem một chút rồi quyết định.”

Sở Du gật đầu một cái, thật ra thì trong nội tâm cô hứng thú đối với chuyện này không lớn, có điều Bạch Thanh đã nói đến nước này, nếu cô trực tiếp cự tuyệt thì lại khiến đối phương mất hứng. Cô dĩ nhiên biết, ký hợp đồng với công ty thì hậu đài sẽ trở nên hùng hậu, có lợi cho việc mở rộng sức ảnh hưởng của Dân công miêu, nhưng đồng thời nó cũng có nhiều ràng buộc, cô phải càng ngày càng dồn nhiều tinh lực hơn cho nó.

Sau khi về nhà, Sở Du quả nhiên nhận được tài liệu Bạch Thanh gửi tới, cô xem thật kỹ, công ty này là công ty chính quy, trong trí nhớ của cô, qua hai năm sau, công ty này quả thật ký hợp đồng với không ít đại V nổi tiếng, có thể phát triển. Sở Du xem xong liền để chuyện này ra sau ót, vốn dĩ cô đã không có ý niệm ký hợp đồng với công ty.

Trong kỳ nghỉ hè, Sở Du lại lục tục hậu kỳ mấy đợt cho phim 《Call Me ET!》, mặt đối mặt giao cho Bạch Thanh. Mỗi lần như vậy, cô đều là ngồi xe điện ngầm đến chỗ hẹn, từ trạm tàu đến quán cà phê có đi ngang qua sân bóng rổ của trường đại học, cô thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng của Bồ Tử Hạo trên sân.

Bởi vì hai người cách nhau một khoảng không gần, Bồ Tử Hạo lại luôn ở trong trạng thái trên sân, cho nên cũng không phát hiện ra Sở Du. Sở Du mỗi lần thấy hắn chơi bóng cũng chỉ có thể cảm khái tuổi trẻ tràn đầy tinh lực thật tốt, đã rất lâu rồi cô không có cố gắng luyện tập

Sở Du đi qua sân bóng, giống như mọi ngày đến trạm tàu điện ngầm, cà thẻ định ngồi tàu về nhà. Máy cà thẻ bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to, Sở du sủng sờ, mới phát hiện trong thẻ giao thông đã hết tiền. Cô có chút kinh ngạc, không thể làm gì khác là đứng sang một bên trước, tìm tiền lẻ trong túi.

Sau khi nghỉ hè, quả thật cô có chút lười biếng, mặc áo tay ngắn cùng quần soóc, với đôi giày sandals liền ra khỏi cửa, ngay cả túi xách cũng không mang. Trong túi Sở Du chỉ có chìa khoá, một viên kẹo, thẻ giao thông, điện thoại, trên tay cô vẫn còn cầm cái đĩa cứng, không hề có một thứ đồ gì khác.

Sở Du có chút ão não, mấy lần trước cô cũng tuỳ tuỳ tiện tiện ra cửa như vậy, gặp mặt, lấy đĩa cứng liền đi về, không có chuyện gì khác nữa. Lần này trùng hợp thẻ giao thông hết tiền mà trên người cô cũng không còn một đồng mua vé tàu.

Thời điểm này trạm tàu hơi vắng, nhân viên kiểm tra an ninh buồn ngủ ngáp một cái, đứng ở cửa. Sở Du nhìn anh trai kiểm tra anh ninh, do dự mãi cũng không có đi lên, lúng túng đứng tại chỗ. Cô nghĩ nghĩ một chút, dứt khoát đến chỗ cổng ra của trạm.

Đường về nhà Sở Du cách không mấy trạm, nhưng nếu đi bộ về thì có hơi không thực tế, Bạch Thanh bây giờ chắc đã về rồi, cô dứt khoát đem chủ ý đánh lên người Bồ Tử Hạo. Rất nhanh cô liền thuận đường tìm được cửa đi vào sân bóng rổ, hướng về phía bảng rổ.

Trên sân bóng rổ Bồ Tử Hạo đang mang bóng qua người, lúc hắ n đưa bóng lên rổ, lộ ra đường cong lưu loát của cơ bắp. Da của hắn thuộc kiểu trắng, dù chơi bóng dưới ánh nắng mặt trời cũng không bị phơi đen, chẳng qua là do sau vận động mạnh mẽ, hơi thở hổn hển, da thịt trắng ngần có chút ửng hồng, Sở Du cũng không trực tiếp đi tới cắt ngang trận bóng, dứt khoát đứng bên chỗ bóng mát chờ đợi.

Trái lại, đã rất lâu rồi cô không nghiêm túc xem một trận bóng đấu bóng, lần gần đây nhất có lẽ là trong lúc bận rộn giúp đỡ quay trực tiếp hiện trường hoạt động thể thao. Mấy cậu con trại ở trên sân giao tranh kịch liệt, phát ra hoóc môn mạnh mẽ, không thể không nói tương đối hấp dẫn người. Sở Du có chút hiểu được nguyên nhân người bạn bên cạnh mình lại đi theo con đường truy tinh[1] rồi, thiếu cái gì thì sẽ bị cái đó hấp dẫn, nếu như có nghệ sĩ nào xuất đạo mà mang loại phong cách như Bồ Tử Hạo nói không chừng cô cũng gia nhập fandom mất _(:3)∠)_

[1] truy tinh: theo đuổi thần tượng

Trên người hắn có một loại cảm giác tự do không buồn không lo, sự dẻo dai của tuổi trẻ, khiến cho Sở Du có chút kích thích.

Nga, dĩ nhiên không thể phủ nhận, cô là động vật thị giác.[2]

[2]độngvật thị giác: ý chỉ người thích cái đẹp, chú trọng đến vẻ bề ngoài, nôm na là mê người đẹp

Lúc chơi bóng Bồ Tử Hạo khá tập trung và nghiêm túc, lúc nghỉ ngơi mới phát hiện Sở Du đang đứng một bên. Hắn hơi sững sờ, sau đó đến chỗ Sở Du. Sau khi nghỉ hè, hai người cũng có một thời gian ngắn không gặp mặt, Sở Du cảm giác hình như Bồ Tử Hạo lại cao hơn rồi, cô phải khẽ ngẩng đầu nhìn hắn.

Thật ra thì Bồ Tử Hạo có chút kinh ngạc, hơn nữa còn có hơi mất tự nhiên, hắn cảm thấy cả người đầu mồ hôi đứng trước mặt Sở Du không thích hợp cho lắm. Sở Du cũng không nhận ra sự khác thường của Bồ Tử Hạo, trên thực tê, cô có hơi bối rối, tầm mắt cũng không biết nên đặt ở đâu.

Bình thường Bồ Tử Hạo đều mặc đồng phục học sinh, cô nhìn đã quen, cũng không có cảm giác gì, Bây giờ cả người hắn đều ướt đẫm mồ hôi sau khi vận động, trái khế ở cổ khẽ nhúc nhích, xương quai xanh lõm sâu, bên tai ửng đỏ, tản ra sức hấp dẫn của cậu con trai trẻ tuổi. Nếu như Sở Du hồi cao trung không cởi mở thì còn khá tốt, bây giờ cô đã bị đám bạn lão tài xế[3] cùng phòng mang đi không biết nơi nào, chưa ăn thịt heo, cũng chưa xem qua heo chạy, cơ thể tràn đầy năng lượng tuổi trẻ này đối với cô lực sát thương tương đối mạnh.

[3]lão tài xế: bắt nguồn từ một bài hát thiếu tế nhị và thô tục 老司机带带我. Nghĩa gốc 老司机 (lão tài xế) là chỉ những người giàu kinh nghiệm trong một lĩnh vực nhất định nào đó. Nhưng vì bài hát này, cụm từ này dần có nghĩa là một người trữ rất nhiều porn và thường share porn cho những người khác. Ở đây chắc là hồi còn ở trung học chị Du lạnh lùng ít tiếp xúc nhiều còn trong sáng một chút, sau đó lên đại học bị bạn bè đầu độc, đầu óc giờ cũng đen thui như mực ròi.

Người biết nhiều quá cũng không tốt, nhìn chung sẽ có vài suy nghĩ không được bình thường cho lắm.

Sở Du hiếm khi cảm thấy lúng túng khi đối mặt với Bồ Tử Hạo, tầm mắt dời đi, nhắm mắt nói, “Cậu... có thể cho tôi mượn hai tệ được không?”

Trước mắt tàu điện ngầm ở Đế Đô vẫn chưa tăng giá, thống nhất đều là hai tệ, nhưng mà Sở Du thật sự móc không ra.

Bồ Tử Hạo không nghĩ tới câu đầu tiền của Sở Du lại là câu này, cả người ngẩn ra.

Sở Du giải thích, “Trong thẻ giao thông không có tiền, trên người cũng không còn đồng nào... Tôi muốn ngồi tàu điện về nhà.”

Bồ Tử Hạo phản ứng lại, như hiểu ra gật đầu một cái, nhàn nhạt nói, “Cậu sẽ trả lại cho tôi sao?”

Sở Du, “...”? Những suy nghĩ kỳ quái của cô đều vứt tận chín tầng mây, chỉ còn lại nội tâm nghi hoặc cùng tan nát, trong mắt Bồ Tử Hạo cô rốt cuộc là dạng người gì? Mượn tiền không trả sao?

Sở Du có chút bối rối, “Có có có, nhất định trả...”

Bồ Tử Hạo chẳng qua chỉ là trêu chọc cô một chút, thấy phản ứng của cô liền có chút buồn cười, cố ý nói, “Vậy cậu lúc nào thì trả?”

Sở Du nghe vậy giận quá hoá cười, biết Bồ Tử Hạo muốn trêu mình, bất mãn nói, “Hai tệ mà cậu cũng không chịu cho tôi mượn, có còn là bạn học nữa không hả!”

Bồ Tử Hạo vô tội nói, “Tôi có thể giúp cậu mua vé nha, cậu không trả lại cũng không sao. Nhưng mà chính cậu đã nói là mượn, mà mượn thì phải có thời gian trả chứ.”

“Ngày mai sẽ trả, mau đưa tiền đây!” Sở Du bị Bồ Tử Hạo làm cho gần như hôn mê, có chút thẹn quá hoá giận đưa tay ra trước mặt hắn, “Lời hứa của tôi đáng giá ngàn vàng!”

Bồ Tử Hạo nhìn dáng vẻ tức giận của Sở Du cảm thấy vô cùng dễ thương, giống như một đứa con nít đưa tay đòi tiền tiêu vặt. Hắn ngoan ngoãn lấy ví tiền ra (đưa ví luôn nha =))))) đưa cho cô, thấy cô nhận thì nội tâm mơ hồ có chút ngọt ngào. Trái lại Sở Du cũng không khách khí, rút ra hai tệ, sau đó trả ví lại cho hắn, cô chọc ghẹo nói, “Lời hứa của tôi đáng giá ngàn vàng, hai tệ này coi như cậu trả cho tôi trước, còn dư lại cậu có thể từ từ trả, không vội.”

“Rõ ràng là cậu mượn tôi, sao giờ lại trở thành tôi thiếu tiền của cậu chứ? Vậy là tôi mua một lời hứa của cậu rồi hả?” Bồ Tử Hạo dở khóc dở cười, hoàn toàn không hiểu nổi suy luận của Sở Du, “Không trả nổi thì sao?”

Sở Du hài hước nói, “Vậy thì liều mạng làm việc cả đời mà trả thôi. Đi đây, bái bai!” Sở Du đứng đây cũng đã lâu rồi, bây giờ lấy được tiền để ngồi tàu đi về không chút do dự xoay người đi, hoàn toàn vô tình.

Bồ Tử Hạo thấy cô xoay người rời đi, có chút không biết làm sao, lại nhắc nhở, “Ngày mai nhớ trả tiền cho tôi đấy!”

“Được, được, được, cậu thật đúng là...” Sở Du giận đến cắn răng, biết rõ hắn cố tình dùng hai tệ để kiếm chuyện, bình thường lúc ở trường, hắn cũng hay hào phóng giúp đỡ người khác, vậy mà hôm nay lại nắm chặt không buông. Sở Du cảm thấy Bồ Tử Hạo quả thật là một tinh phân[4], rõ ràng lúc ở trên mạng dùng ký tự cảm xúc dễ thương như vậy, nhưng mà trong thực tế lại hoàn toàn khác.

[4]tinh phân: tâm thần phân liệt, ở đây ý chỉ Bồ Tử Hạo ngoài đời và trên mạng là hai con người hoàn toàn khác nhau.

【Ngày mai nhớ trả tôi hai tệ nha╰(*°▽°*)╯】

Sở Du nhìn tin nhắn của Bồ Tử Hạo xong cũng hết ý kiến, cô thật sự không hiểu sao hắn lại cố chấp như vậy. Cô hỏi thời gian địa điểm một chút, ngày hôm sau theo hẹn tới sân bóng rổ, đem hai tệ trả lại cho hắn.

Sân bóng rổ vắng tanh, hôm nay Bồ Tử Hạo không chơi bóng, ngồi ở trên băng ghế. Sở Du đem tiền đưa cho hắn, hắn nhận lấy lộ ra nụ cười.

Sở Du nhìn bốn phía không có một người, có chút nghi ngờ, “Hôm nay cậu không chơi bóng?” Cô vốn dĩ cho rằng Bồ Tử Hạo muốn đến chơi bóng nên mới hẹn ở đây.

“Thứ tư tuần nào bọn họ cũng bận, nên không chơi.” Bồ Tử Hạo đứng lên, nhìn giống như phải đi.

Sở Du thật sự muốn chết luôn cho rồi, hoàn toàn không hiểu cố chấp của Bồ Tử Hạo, “Cậu vì hai tệ mà như vậy?”

Bồ Tử Hạo gật đầu một cái, đi chung với Sở Du về hướng tàu điện ngầm. Sở Du cả người đều mơ hồ, cô thật sự không hiểu suy nghĩ của Bồ Tử Hạo, “Hai người chúng ta nghỉ hè quá rảnh rỗi rồi sao... Vì hai tệ mà phải đi ra khỏi nhà một lần...”

Bồ Tử Hạo, “Nghỉ hè ra ngoài chơi không phải rất bình thường sao?” Hắn cơ bản mỗi ngày đều phải ra ngoài một lần, không chơi bóng rổ thì cũng sẽ tham gia các hoạt động khác.

Sở Du có chút không biết làm sao, “Cũng không phải, tôi nghỉ hè cơ bản cũng không ra khỏi cửa, trừ phi có chuyện.” Sau khi nghỉ hè thì cô hầu như đều ở trong nhà, mỗi ngày trừ làm bài tập, làm phim, lướt weibo ra thì chỉ có ăn và ngủ. Bên ngoài quá nóng, chỉ khi nào có chuyện gì thì cô mới ra cửa, ví dụ như đi gặp Bạch Thanh lấy phim thô.

Bồ Tử Hạo suy nghĩ một hồi, đề nghị, “Vậy khó khăn lắm cậu mới ra khỏi nhà một lần, đi chơi một chút rồi về? Cậu muốn xem phim không?”

Sở Du, “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.