Sống Lại Làm Biên Đạo Chủ Chốt Sở Du nghi ngờ nhìn Bồ Tử Hạo một cái, luôn cảm thấy giống như bản thân đang bị người ta chơi (troll) vậy. Bồ Tử Hạo nhếch một bên mắt, ngoài miệng thì không có phản ứng, trong nội tâm lại thấp thỏm, hắn có hơi sợ cô sẽ cự tuyệt. Bồ Tử Hạo giải thích, “Vốn dĩ hôm nay tôi có hẹn với Lô Chí Thanh đi xem phim, nếu cậu muốn thì có thể đi chung.” Sở Du thấy dáng vẻ thản nhiên của hắn, gạt đi nội tâm hoài nghi, có điều cũng nhếch mắt nghi ngờ, “Hai người các cậu cùng đi xem phim?” “Đúng vậy...” Bồ Tử Hạo thấy biểu tình vi diệu của Sở Du, mới phát hiện, giận quá hoá cười, “Cậu đừng có nghĩ đến mấy chuyện kỳ quái được không!” Sở Du dời tầm mắt, thờ ơ nói, “Tôi cũng không nghĩ gì nha...” Quả thật trong đầu cô mới mở ra một hướng mới, không nghĩ đến Bồ Tử Hạo lại nhạy bén như vậy, lập tức phát hiện ra, Lô Chí Thanh đứng ở cửa rạp chiếu phim, thấy Bồ Tử Hạo và Sở Du đi tới cùng nhau, cả người đều ngẩn ra. Sở Du chào hỏi với cậu, Bồ Tử Hạo lại giải thích thêm đôi ba câu, ba người đi vào mua vé. Ở góc Sở Du không thấy, Lô Chí Thanh nặng nề vỗ Bồ Tử Hạo một cái, nhỏ giọng cắn răng nói, “Ha? Ra là vậy hả?” Vậy mới nói, hôm qua Bồ Tử Hạo hẹn cậu đi ra ngoài, nhất định là có gì đó mà, bây giờ nhìn lại mới thấy, thật là tâm cơ, ba người đi đương nhiên sẽ không lúng túng như khi hai người đi. Lô Chí Thanh bất mãn, chẳng lẽ hôm nay muốn cậu làm bóng đèn sáng nguyên một ngày sao? Bồ Tử Hạo bị cậu vỗ, rên lên một tiếng, biết chuyện mình làm quả thật không phúc hậu, chỉ có thể lấy lòng vỗ vỗ trấn an Lô Chí Thanh một chút. Có điều hắn cũng không còn cách khác, Sở Du cũng không phải là người có thể áp dụng được chiến thuật lừa gạt, nếu chỉ có hai người thì mục đích quá rõ ràng rồi, đương nhiên hắn cần thêm một bia đỡ đạn nữa. Quả thật gần đây có một bộ phim mới công chiếu mà Sở Du rất muốn xem, rạp phim cũng không xa, hiếm khi cô lại ra khỏi nhà một lần, dứt khoát đi tới. Cô lấy được vé của 《Cực độ kinh dị》 xong, thấy hai thằng con trai đứng một bên vỗ qua vỗ lại, tâm tình vô cùng vi diệu, “...” Mặc dù bình thường cô và Trần Huyên cũng có những động tác thân mật, nhưng mà nhìn con trai mà làm như vậy hình như có gì đó sai sai? Bồ Tử Hạo cầm lấy vé xem phim, tựa hồ cũng phát hiện ra suy nghĩ của Sở Du, bất đắc dĩ nói, “Cậu thu lại mấy suy nghĩ kỳ quái của mình đi được không?” Hắn thật sự không biết tâm trí Sở Du giờ đang nghĩ đến đâu rồi, hắn với Lô Chí Thanh hoàn toàn trong sạch cơ mà. Sở Du cảm thấy hắn chắc chắn có thuật đọc thấu ý nghĩ, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, chết cũng không hối cải, làm bộ như không nghe không hiểu, “A, cậu nói gì?” Bồ Tử Hạo không thuận theo buông tha mà nói, “Cậu đừng giả ngu nữa, nhìn vào mắt tôi mà nói chuyện này.” Tầm mắt của Sở Du đảo quanh, hắn mới không thèm tin chuyện hoang đường của cô. Sở Du đành phải nhìn thẳng vào mắt hắn, nhếch mi lên, “Thế nào?” Cô đúng là nhìn thẳng vào mắt Bồ Tử Hạo, ánh mắt sáng ngời trong veo, tầm mắt chuyên chú, cảm giác như, trong mắt cô Bồ Tử Hạo là duy nhất. Bồ Tử Hạo vốn chỉ là muốn nói một chút, đến khi bị cô nhìn chăm chú, trái lại có chút ngượng ngùng, muốn dời tầm mắt sang chỗ khác. Sở Du nhìn hắn nghiêng đầu, nhàn nhạt nói, “Cậu nhìn vào mắt tôi mà nói chuyện này, cậu không nhìn tôi thì tôi nhìn vào mắt cậu thế nào được?” Bồ Tử Hạo lúng túng, “Tại sao tôi phải nhìn cậu chứ...” Bây giờ hắn đã sớm đem câu nói vừa này vứt xa tít mù khơi, dưới tình huống mắt đối mắt như vậy hắn căn bản không thể trụ được mấy giây, cũng có chút xấu hổ muốn né tránh Sở Du thấy dáng vẻ né tránh của hắn liền cảm thấy vô cùng thú vị, cười một tiếng, nói khoác không ngượng mồm, “Bởi vì tôi xinh đẹp nha.” Bồ Tử Hạo, “...” Lời này cậu cũng nói được, đúng là mặt dày không biết xấu hổ mà. Lô Chí Thanh ho khan hai tiếng, nhắc nhở, “Chúng ta vào phòng chiếu đi.” Nội tâm của cậu thật sự chịu đả kích to lớn, nhưng lại không thể nói, Lô Chí Thanh cảm thấy mình sáng như một cái bóng đèn 1000V, hơn nữa còn phải chịu đựng dài dài nữa. Ba người vào phòng chiếu phim và tìm chỗ ngồi cho mình, đợi phim chiếu, trên màn hình lớn vẫn còn đang phát quảng cáo. Lô Chí Thanh cảm thấy nên tự mình cứu mình, đề nghị, “Sở Du, cậu gọi thêm Trần Huyên ra chơi luôn đi? Buổi trưa chúng ta có thể ăn cơm chung.” Sở Du, “...” Sở Du cảm thấy Lô Chí Thanh thật là trực tiếp, hơi ngập ngừng, “Như vậy có được không?” Trái lại, Lô Chí Thanh cả gương mặt đều đầy vẻ đương nhiên, hỏi ngược lại, “Có gì không được sao? Tôi mời mọi người ăn trưa.” Nếu như Sở Du vẫn là Sở Du thời trung học của kiếp trước, nhất định sẽ không muốn dính dáng đến loại chuyện như thế này, dù sao khi đó cũng rất nhạy cảm với mấy loại tình cảm thiếu nữ. Nhưng khi cô sống lại một lần nữa, biết được sau này Lô Chí Thanh và Trần Huyên sẽ ở bên nhau, liền cảm thấy cũng không sao. Tín hiệu ở trong rạp phim không tốt lắm, cô dứt khoát đứng dậy ra ngoài gọi điện cho Trần Huyên. Bồ Tử Hạo thấy cô rời đi, kháng nghị, “Sao cậu lại tự nhiên gọi thêm người tới làm gì.” Lô Chí Thanh ngữ khí chính nghĩa, “Cậu lợi dụng tôi, tôi lại không thể lợi dụng cậu sao?” Cậu ngu mới chịu làm kỳ đà cản mũi nguyên một ngày đấy, như vậy không phải quá thảm rồi sao? Bồ Tử Hạo bất mãn nhắc nhở, “Hai cậu ấy nhất định sẽ dính lại với nhau, cậu chờ đấy.” Hắn còn không hiểu sao, Sở Du và Trần Huyên lúc nào cũng như hình với bóng dù ở đâu đi nữa. Lô Chí Thanh không chút khách khí phỉ nhổ, “Vậy thì sao? Người ta dù sao đi nữa cũng sẽ không dính lấy cậu, tỉnh lại đi.” (=))))))))) Bồ Tử Hạo, “...” Hắn quả thật là kết nhầm bạn rồi. Sở Du đứng ngoài sảnh rạp chiếu phim gọi điện thoại cho Trần Huyên, rất nhanh liền được bắt máy. Trần Huyên lúc này trái lại quả thật đang rảnh, cô đang nhàm chán nằm ở nhà, nghe Sở Du rủ rê liền thấy bất ngờ, “Du nhi, không phải cậu cực kỳ ghét ra khỏi nhà vào kỳ nghỉ sao?” Trước kia lúc vào kỳ nghỉ, trừ phi Trần Huyên rủ, nếu không Sở Du tuyệt đối sẽ không ra khỏi nhà. Sở Du cũng không biết nên bắt đầu kể từ đâu, dứt khoát hỏi, “Thật ra thì Lô Chí Thanh muốn mọi người cùng nhau ăn trưa, tớ, Bồ Tử Hạo và cậu ta đang đứng ở rạp chiếu phim, nguyên nhân cụ thể thì cậu tới đây đi rồi tớ sẽ kể.” “...” Trần Huyên hình như sửng sốt một lúc, mới đáp, “Vậy thì tớ không mang vở bài tập số học, tớ cứ nghĩ rằng cậu định mượn vở nên mới hẹn ra chứ.” Cô giáo Ngô dạy số học mỗi một kỳ nghỉ đều giao bài tập về nhà, kiểm tra vô cùng kỹ lưỡng, yêu cầu mỗi một học sinh đều phải tự làm đề, viết cặn kẽ các bước ra, không hề mềm lòng dù chỉ một chút. Trước đây lúc gần kết thúc kỳ nghỉ, Sở Du thường xuyên mượn vở bài tập số học của Trần Huyên để tham khảo, Trần Huyên cũng đã quen với chuyện đó. Sở Du dở khóc dở cười, “Tớ mà là người như vậy sao! Cậu nghĩ tớ là loại người gì chứ!” Trần Huyên không hề khách khí, “Cậu chính là người như vậy.” “Được rồi, cậu chuẩn bị đi đi! Lúc cậu đến có lẽ bọn tớ đã xem xong phim rồi.” Sở Du suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Ừm, cậu vẫn là nên mang theo vở bài tập số học đi...” Sở Du mặc dù đã làm được một số, nhưng bởi vì không có đáp án nên không dám chắc, hôm nay nhân tiện có thể hỏi Trần Huyên. Trần Huyên, “...” “Được rồi được rồi, tớ biết rồi.” Trần Huyên cam chịu số phận thở dài, lại lấy vở số học nhét vào túi xách. Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nịnh nọt của Sở Du, Trần Huyên, “Một lát nữa tớ sẽ đến rạp phim tìm mấy cậu.” Sở Du nói chuyện với Trần Huyên xong, cúp điện thoại, trở lại phòng chiếu. Lô Chí Thanh biết được lát nữa Trần Huyên sẽ đến, hài lòng gật đầu một cái. Phòng chiếu bắt đầu tắt hết đèn, 《Cực độ kinh dị》 rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu, Sở du hơi dựa lưng vào ghế, mở màn bộ phim là một cảnh đua xe với âm thanh mạnh mẽ. Gần đây Mênh mông có nói Sở Du viết bài bình luận điện ảnh, 《Kỷ sự màu xanh》lúc trước cần được tạo thế trước nên mới cần phải có bài viết trước khi công chiếu toàn quốc. Bây giờ thì chuyện ra bình luận phim cũng không quá gấp, Sở Du chỉ cần viết bài về bộ phim mới được ra mắt gần đây là được, dĩ nhiên, Mênh mông cũng gửi cho Sở Du danh sách đề cử vài bộ điện ảnh mới. Phản ứng của người xem đối với bài viết về 《Màu xanh kỷ sự》 của Dân công miêu không tồi, mặc dù lúc đầu ở phía dưới có vài người khuyết não nhảy vào bình luận, nhưng sau buổi premiere (buổi ra mắt phim lần đầu tiên) cũng dần dần bị lọc sạch sẽ. Một mặt là cố gắng của những người ái mộ Dân công miêu, mặt khác cũng có có công lao của đoàn đội quan hệ xã hội (PR) của 《Màu xanh kỷ sự》, nhà sản xuất của bộ phim còn tán tưởng bài viết của Dân công miêu, cảm thấy ý kiến của cô tương đối đúng trọng tâm. Sở Du khi biết chuyện này cũng không coi làm thật, dù sao bài viết của cô cũng không chê bai phủ định 《Màu xanh kỷ sự》quá nhiều, đoàn đội PR và nhà sản xuất có lẽ cảm thấy bài bình luận của cô là một điểm xuất phát tốt, mượn đà mà phát huy lên thôi. Phòng vé của 《Màu xanh kỷ sự》 cũng không tệ lắm, so với những bộ phim ra mắt cùng thời điểm cũng được coi như là có lợi nhuận cao, một bộ phận lớn công lao là của đoàn đội tạo thế tuyên truyền. 《Cực độ kinh dị》là một bộ phim điện ảnh thương mại điển hình của Hollywood, mở màn là cảnh xe hơi lao vùn vụt, bắn nhau ầm ầm, cùng với nam chính tràn đầy sức chiến đấu và nữ chính tóc vàng mắt xanh xinh đẹp. Sở Du nhìn các cảnh quay mạnh mẽ, theo bản năng liền bắt đầu tìm kiếm điểm biên tập. 《Cực độ kinh dị》được hậu kỳ khá ưu tú, nếu như không nghiêm túc tìm thì rất khó để tìm ra điểm biên tập, sẽ cảm thấy toàn bộ đều là cảnh đua xe, đánh nhau lưu loát. Âm lượng trong phòng chiếu có hơi lớn, hiệu ứng âm thanh khiến cho người xem có cảm giác tê dại màng nhĩ. Trong phim có một cảnh nhân vật phản diện đột nhiên xuất hiện, bộ dạng vô cùng xấu xí, hướng về phía người xem lộ ra biểu tình vừa ác vừa nguy hiểm, còn có âm nhạc quỉ dị theo cùng khiến cho không ít người đang ngồi bị giật mình. Lô Chí Thanh cũng bị một màn này làm cho bối rối, dãy phía trước còn có tiếng la sợ hãi của nữ sinh. Bồ Tử Hạo quay đầu nhìn Sở Du một cái, trên thực tế, trước đây cô đã xem đoạn này nên không có phản ứng gì. Giọng nói của Bồ Tử Hạo rất nhẹ, âm thanh trong phòng chiếu phim lại lớn, Sở Du nhất thời không nghe rõ hắn đang nói gì, nhích lại gần, “Cậu nói gì?” Tầm mắt con người từ chỗ sáng nhìn sang chỗ tối sẽ luôn có chút nhìn không rõ được. Hai người ngồi chung một chỗ, vốn rất gần, thật ra thì Sở Du có phần không chắc chắn về khoảng cách giữa mình và Bồ Tử Hạo. Bò Tử Hạo chỉ cảm thấy cả người cô đang hướng về phía mình, bắt đầu luống ca luống cuống. Thật ra thì khoảng cách này khá tốt, nhưng mà con người luôn là kiểu quan tâm quá thì hoá loạn. Bồ Tử Hạo cảm giác được luồng khí ấm áp của cô lúc nói chuyện quét qua người mình, toàn thân dường như bị bốc cháy.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.