Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 126



Đoàn làm phim rất vui vẻ, đều là người trẻ tuổi, ba năm câu là có thể trò chuyện cùng nhau, một thời gian mài giũa, sự ăn ý của các diễn viên so với lúc mới bắt đầu cao hơn rất nhiều.

Phân cảnh phủ Thừa tướng quay hơn phân nửa, đoàn làm phim mua vé máy bay cho diễn viên và nhân viên công tác, muốn chuyển trường quay đến một nơi rừng sâu.

Tô Đào từng hỏi đạo diễn tại sao đột nhiên phải chuyển chỗ, đạo diễn đưa ra đáp án mấy ngày nay thời tiết trên núi không tệ, thích hợp để quay phim.

Trời đã mưa trước đó.

Xuống máy bay thì trời đã tối, trong bóng đêmmột đường đi tới một khách sạn nhỏ cách chân núi không xa.

Khách sạn này rất nhỏ, gần đó có một điểm du lịch, mùa này là để đi du lịch, may mắn là có đặt trước, nếu không nhiều người như vậy sẽ không có nơi để ngủ.

...

Sáng sớm hôm sau, đoàn làm phim tiếp tục xuất phát lên núi, gần một giờ đồng hồ mới đến chân núi mà bọn họ muốn quay phim.

Lúc Tô Đào ngồi trên xe vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, dãy núi liên miên không dứt, một đường lái qua, đập vào mắt đều là màu xanh biếc.

Đường núi gập ghềnh, xe không đi vào được, chỉ có thể dừng ở chân núi, đạo diễn tìm người chuyên môn trông coi.

Tất cả mọi người chỉ có thể đi bộ lên núi, các diễn viên không có gánh nặng, nhân viên vẫn phải mang theo tất cả các loại thiết bị nặng.

Đứng dưới chân núi, đưa mắt lên nhìn, nhưng thấy núi non nhấp nhô, chồng lên nhau vờn quanh, hai bên đường núi quanh co sinh ra một ít hoa dại đủ loại màu sắc, hô hấp đều là mùi cỏ xanh.

Chuyên gia trang điểm được phân công cho Tô Đào trong tổ đang vác một hộp mỹ phẩm trông có vẻ nặng nề, Tô Đào nhìn cô ấy đang cố hết sức liền đi qua giúp đỡ.

"Để tôi giúp chị."

"Không cần không cần, cám ơn, tôi tự mình làm được rồi.", chuyên gia trang điểm vội vàng xua tay, làm sao dám nhờ nghệ sĩ giúp. 

"Không có việc gì, để tôi giúp chị đi! Không biết còn phải bao lâu nữa mới đến được, thứ này rất nặng đó,." Tô Đào không khỏi chia sẻ một nửa trọng lượng.

Mặc dù nghệ sĩ trang điểm lớn tuổi hơn cô, nhưng hình hài nhỏ nhắn, sức mạnh chắc chắn không lớn như cô.

"Đào Tử giỏi quá a!"

" Tiểu cô nương có nghĩa khí."

"Thật sự là người đẹp tâm thiện."

"Haizzz, như thế nào mà không có ai giúp tôi một tay a!"

Tô Đào dở khóc dở cười.

Mấy nhân viên công tác bắt đầu nói đùa, tính là trong khổ có vui vẻ.

"Tôi không giống, tuy rằng không có mỹ nữ đến hỗ trợ, nhưng có soái ca a." Một trợ lý nhiếp ảnh mang theo thiết bị cười nói, bởi vì có nam chủ Kỳ Viễn hỗ trợ, hắn thoải mái không ít.

Trần Diệp cũng giúp đỡ những người khác cầm thiết bị.

Tất cả các diễn viên đang giúp di chuyển mọi thứ miễn là họ rảnh tay.

Chỉ có Triệu Nhất Manh là hai tay không.

"Đường gì mà hỏng, hỏng chỗ nào, không biết có người sửa đường trước sao?"

"Giày của tôi đắt tiền như vậy, hỏng hết rồi"

"Làm sao mà đi được!"

Trợ lý cõng túi lớn túi nhỏ. Túi xách, đồ vật, cô ta không giúp cũng không để ý, mà còn phàn nàn không thích cô đi chậm, dọc đường không ngừng than thở đường núi khó đi.

Tất cả mọi người đều leo núi như vậy, không ai phàn nàn gì, nhiếp ảnh gia mang theo máy móc nặng như vậy cũng không nói gì.

Cô ta đi ở giữa hàng ngũ, bởi vì người đi chậm phía trước kéo khoảng cách phía sau rất dài.

Đi phía sau cô đều là nhân viên công tác, không ai có lá gan nói cô ta, chỉ dám oán thầm cô ta bị thiểu năng trí tuệ.

"Giả bộ..."

Triệu Nhất Manh nghe thấy có người đang khen Tô Đào, theo bản năng nhìn cô, trong miệng nhỏ giọng phun ra một chữ, còn muốn nói thêm cái gì đó, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Tô Đào, đột nhiên im lặng, co rúm cổ, bước chân lại tăng nhanh, chỉ chốc lát sau đội ngũ bị bỏ lại phía sau liền đuổi kịp đội ngũ phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.