Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 135



"Nhu Nhu cuối cùng cũng nhớ ra anh rồi.", một tay của Lâm Cảnh còn bị cô nắm, đành phải dùng một cái khác khoác l3n đỉnh đầu cô, xoa xoa đầu nhỏ của cô.

Tô Đào kinh ngạc che miệng lại, phải mất một lúc mới lấy lại được suy nghĩ.

"Là..... thật! Thực sự là anh, anh thực sự là tiểu ca ca, Chúa ơi. Chúa ơi!" Nói chuyện đều lắp bắp, mặc dù hiện tại Lâm Cảnh chứng thực anh chính là tiểu ca ca bị lừa bán cùng cô, trong lòng Tô Đào vẫn cảm thấy khó có thể tin được.

Nó giống như một giấc mơ.

"Là anh.", thanh âm ôn nhuận của Lâm Cảnh vang lên bên tai.

Tô Đào trong lòng cái gì cũng có cảm giác, nhiều năm sau gặp tiểu ca ca lúc nhỏ cùng hoạn nạn, cảm giác lớn nhất chính là kích động, cô kìm lòng không được nâng khuôn mặt đỏ bừng của mình đi vòng tròn tại chỗ, còn nhảy nhót hai cái.

Lâm Cảnh buồn cười đặt tay lên lưng cô, ấn người vào trong ngực.

"Anh đã chờ đến ngày hôm nay." Anh nói vào tai cô.

Tô Đào ngẩng đầu lên, tựa cằm vào ngực anh, vô tình áp tai vào môi anh, dưới ánh mắt của Lâm Cảnh từ từ đỏ mặt, lập tức lại vùi đầu vào trong đó. 

Lâm Cảnh cười khẽ vài tiếng,

Tô Đào vùi đầu càng sâu.

"Nhu Nhu, chúng ta định đứng ngoài cửa luôn sao?" Anh ngược lại không ngại, chỉ sợ một chút có nhân viên khách sạn tới quét dọn vệ sinh, tiểu cô nương sẽ thẹn thùng.

"Vào... Vào phòng." Tô Đào lắp bắp nói xong, chạy vào phòng, cô không đóng cửa.

Cũng mặc kệ Lâm Cảnh phía sau, chạy đến toilet, trong gương mặt cô đỏ lên không ra hình dạng, Tô Đào vỗ mặt dùng nước lạnh qua một lần, nhiệt độ trên mặt rút xuống mới đi ra ngoài.

Cô chẳng qua chỉ là vài phút không xuất hiện trong tầm mắt mình, Lâm Cảnh liền cảm thấy rất nhớ cô.

"Làm sao anh tìm được em, làm sao anh biết biệt danh của em?" Tô Đào đi tới bên cạnh anh, hỏi ra vấn đề vừa rồi muốn hỏi, cô thật sự có quá nhiều điều muốn hỏi.

Cô nhớ không bao giờ nói tên mình với anh.

Lâm Cảnh cười cười, kéo cô ngồi xuống, "Năm đó lúc ba mẹ em tới đón em, anh nghe thấy bọn họ gọi tên em như vậy."

Lúc ấy cô đang ngủ say, ba mẹ anh gần như là cùng ba mẹ Tô Đào đến, ba mẹ cô hoàn thành các thủ tục trong một bước, rồi đưa cô về.

Cho nên anh vẫn nhớ tới cái tên này, vẫn dùng cái tên này tìm cô.

"Vậy làm sao anh biết em trong làng giải trí?"

Lâm Cảnh nhìn ánh mắt cô, chậm rãi nói: "Anh không muốn lừa dối người khác chuyện tìm em, sau khi lớn lên anh trở lại đồn cảnh sát năm đó được giải cứu, muốn tìm cảnh sát năm đó phá án kia tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng đã qua rất nhiều năm, trấn nhỏ ban đầu đã dung nhập vào thành phố, năm đó cảnh sát phá án cũng đều được phân công đến các nơi."

"Hồ sơ cũng bởi vì nguyên nhân năm đó ghi chép thủ công, mất đi, sau đó anh trằn trọc khắp nơi rốt cục cũng tìm được cảnh sát năm đó tham gia vụ án này, anh ta nhớ lại quả thật nhớ rõ năm đó có hai đứa nhỏ như vậy đến đồn cảnh sát cầu cứu, bất quá l đã không nhớ rõ tên của chúng ta, chỉ nhớ rõ chuyện đó qua không bao lâu khi anh ta cùng người nhà đi xem phim, ở trong phim nhìn thấy em. Nhưng anh ta không nhớ tên của bộ phim."

Nhiều năm như vậy Lâm Cảnh tìm rất nhiều chỗ, cũng chịu đựng rất nhiều, những thứ này anh đều cam tâm.

Tô Đào biết tìm một người khó khăn bao nhiêu, huống chi là tìm nhiều năm như vậy, đôi khi khó không ở trên thân thể, mà là ở trong lòng, lần lượt hy vọng tan vỡ, loại cảm giác này sẽ làm cho người ta không có dũng khí tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.