Cô đưa qua mấy người bạn nhỏ đều ở nơi này, tầng năm của bệnh viện kia là tầng phòng chăm sóc đặc biệt, tất cả người nhà đều ở ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt canh giữ, chiếu lát mấy bìa cứng để ngủ, ban đêm thay phiên nhau canh giữ, bởi vì trong phòng chăm sóc đặc biệt không biết khi nào sẽ xuất hiện tình huống, sẽ có y tá gọi người nhà của bệnh nhân.
Đây cũng là điều sợ nhất phải nghe.
Mỗi một ngày đều là kinh hồn bạt vía, ngủ không yên cũng không dám nghĩ quá nhiều, còn có chi phí cao, một ngày lại lớn hơn mấy ngàn.
Bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt mỗi ngày ăn gì y tá sẽ nói trước cho người nhà biết, bình thường là thức ăn lỏng, tình huống phía sau tốt hơn một chút là nửa thức ăn lỏng, tới giờ cơm thì ấn chuông cửa, sẽ có y tá mở một khe cửa nhỏ cho từ bên ngoài đưa vào.
Tô Đào nhớ rõ tiểu đồng bọn kia chỉ có thể ăn cháo gà, viện trưởng sẽ đến căng tin bệnh viện mua, căng tin nấu cơm sẽ dùng túi nilon trong suốt đựng một muỗng nhỏ như vậy.
Chỉ có một muỗng nhỏ này, hắn cũng ăn không hết.
ICU thường không cho phép thăm bệnh bất cứ lúc nào, mỗi ngày có nửa giờ là thời gian thăm bệnh, nhưng bệnh nhân rất nhiều, đôi khi sẽ không thể xếp hạng.
Mẹ viện trưởng dẫn cô đi vào, trước tiên phải thay quần áo thăm bệnh, giày cũng phải mang giày đặc biệt, phòng ngừa vi khuẩn.
Không giống như trên TV, trong phòng chăm sóc đặc biệt đều là màu trắng, nhân viên y tế chỉ lộ ra một đôi mắt, phòng bệnh hoàn toàn trong suốt, xuyên qua kính lớn có thể nhìn thấy bên trong có năm sáu bệnh nhân nằm, khoảng cách giữa các giường rất xa.
Người trên giường hô hấp yếu ớt, sắc mặt khó coi, không nhìn kỹ cũng không nhìn thấy lồ ng ngực phập phồng, trên người bọn họ đều cắm các loại ống, bên cạnh giường bày dụng cụ, có người còn bày hai ba cái.
Lúc ấy còn nhỏ tuổi, cô đã cảm giác được hơi thở tuyệt vọng đập vào mặt, mỗi ngày đều có người bị đẩy ra, trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Kiếp này cô cũng tìm qua cô nhi viện kiếp trước, nhưng cô nhi viện tựa như biến mất, ngay cả nơi đó cũng không có. (Có ai có suy nghĩ gì không?)
Một màn kia giống như tái hiện, chóp mũi quanh quẩn đều là hương vị đặc biệt của bệnh viện, Tô Đào cúi đầu miễn cưỡng thu hồi tâm thần.
Y tá tựa hồ cảm giác được tâm tình của cô, vỗ vỗ bả vai cô, "Cùng với bác sĩ Tô đều là bác sĩ nổi danh trong viện chúng tôi, anh ấy nhất định sẽ an toàn."
Nghe vậy, Tô Đào ngẩng đầu, nghiêm túc gật đầu.
Đợi một hồi lâu, Tô Khác mới trở về, anh vừa vào cửa liền vẻ mặt mệt mỏi, nhìn thấy camera trong phòng làm việc sửng sốt một chút.
Anh đẩy cửa đi vào, camera theo bản năng thấy
camera hướng về phía anh, bất ngờ không kịp đề phòng vào khung hìng, camera cũng sửng sốt một chút, thiếu chút nữa cho rằng đoàn làm phim nào ở đây quay phim, coi Tô Khác là diễn viên.
Tô Đào đứng dậy đưa ghế cho anh, "Anh."
"Nhu Nhu,hôm nay em làm món gì ngon cho anh vậy?" Trên mặt Tô Khác mệt mỏi quét sạch, ấn cô ngồi xuống, còn mình từ bên cạnh kéo ghế ngồi xuống.
"Anh ăn đi, em bóc cho anh." Tô Đào nói xong cầm lấy một con tôm da bỏ vỏ, vỏ tôm da không dễ lột, Tô Khác sợ cô bị trầy xước ngón tay không dám để cho cô lột, mình hai ba cái liền lột một cái ăn.
"Anh phẫu thuật thế nào rồi?" Tô Đào vô tình hỏi.
"Phẫu thuật vẫn tương đối thành công, bọn Vương Uy đã đưa người vào ICU, xem phản ứng sau phẫu thuật."
Hai ngày trước sau phẫu thuật nhất định là không dễ chịu, thái độ của bác sĩ bọn họ đều tương đối lạc quan, vấn đề không lớn, trị liệu chậm rãi khôi phục.