Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 28



Nghi Đô nằm ở phía bắc đất Yến, bốn bề toàn núi, địa thế hiểm trở, Hạ Quân Bình và Hàn lão Bát đi cả ngày lẫn đêm mãi đến ngày thứ tám mới nhìn thấy tường thành của Nghi Đô. So với kinh thành nguy nga, Nghi Đô quả thật không thể xưng là xa hoa, thậm chí tường thành cũng không bằng những thành nhỏ gần kinh thành, nhưng mức độ náo nhiệt thì chỉ có hơn chứ không kém.

Hạ Quân Bình không muốn ngồi mãi trong xe ngựa nên đã chạy ra ngoài cưỡi ngựa từ lâu, quan sát người tới lui trên đường.

Mấy năm qua, Hạ Quân Bình lui tới giữa Ích Châu và Hồng Thành, gặp không ít người vào nam ra bắc, nhưng người có tóc vàng mắt xanh thì chưa gặp bao giờ, tới đây mới gặp lần đầu tiên nên sợ hết hồn, dù vậy vẫn không thể hiện ra mặt, chỉ trộm nhìn những ‘yêu quái’ kia hồi lâu, thấy bọn họ ngoại trừ mùi trên người hơi khó ngửi một chút, cũng không có gì quá lạ lùng vả lại thấy vẻ mặt của người đi đường vẫn thản nhiên như không mới yên lòng.

Hàn lão Bát thấy sắp tới cửa thành vội nhảy xuống xe ngựa, xoa xoa cánh tay đau nhức cười nói với Hạ Quân Bình, “Giờ thuộc hạ lớn tuổi rồi! Không so được với người trẻ nữa, chỉ chạy mấy ngày đường đã đau nhức hết cả người!”

Hạ Quân Bình cười cười, nhìn về tường thành cách đó không xa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Hàn lão Bát biết Hạ Quân Bình có hơi ngỡ ngàng khi sắp thấy người thân sau một thời gian dài xa cách, tìm chút chuyện vui nói muốn Hạ Quân Bình vui lên, nhưng Hạ Quân Bình vẫn nghiêm mặt như cũ, toát ra vẻ uy nghiêm không nói nên lời.

Trong cửa thành, Triệu đại thiếu, Triệu Hoài An đã đứng đợi từ lâu. Kể từ khi nhận được tin của Hàn lão Bát, cả nhà họ Triệu đều ở trong tình trạng hưng phấn, Triệu thị, mẫu thân của Hạ Quân Bình còn hận không tự đến cửa thành đón, nhưng bị Triệu lão gia khuyên mãi mới thôi.

“Bình ca nhi lưu lạc bên ngoài năm năm, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực, chỉ sợ đã khác trước nhiều.” Triệu Hoài An vừa ra cửa, Triệu lão gia đã cố ý kéo qua một bên dặn dò cẩn thận, “Trước giờ bộ dạng của con và Hoài Kỳ đều rất nghiêm nghị, lát nữa, thấy Bình ca nhi phải hỏi thăm ân cần, đừng làm nó sợ.”

Triệu lão gia có một thuộc hạ có nhi tử từng bị bọn buôn người bắt cóc, chỉ mất tích hơn nửa năm, nhưng lúc tìm về thì đã thay đổi hoàn toàn, từ một nam hài hiếu động hoạt bát trở nên hướng nội và nhạy cảm, không chỉ trầm mặc ít nói mà chỉ cần thấy người đã sợ hãi, còn nhát gan hơn cả nữ hài tử.

Bình ca nhi cũng sẽ biến thành như vậy sao? Những năm gần đây Ích Châu luôn không yên ổn, không biết năm năm qua làm sao Bình ca nhi sống sót được?

Triệu Hoài An vẫn nhớ rất rõ khuôn mặt của đại biểu đệ, đứa bé kia là trưởng tử nhà họ Hạ, khuôn mặt tuấn tú, lại thông minh lanh lợi, học cái gì cũng nhanh hơn người khác, rất được yêu thương, nên hơi kiêu ngạo, luôn ra vẻ đại thiếu gia.

Triệu Hoài An nghĩ đến đây thở dài một hơi, day day huyệt Thái dương, đang cau mày suy nghĩ lát nữa gặp phải nói gì với Hạ Quân Bình, thì thì bị nhị đệ Triệu Hoài Kỳ kéo ống tay áo một cái, kêu “Đại ca!”

“Im, ta đang suy nghĩ chuyện quan trọng!” Triệu Hoài An nói, một lát khi gặp đại biểu đệ, mình nên ôm khóc, hay nên làm bộ nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì?

“Tới rồi!” Triệu Hoài Kỳ chọt eo Triệu Hoài An, nói nhỏ, “Là đại biểu đệ! Đệ không nhận sai đâu!” Tuy nhiều năm không gặp, bộ dáng Hạ Quân Bình cũng thay đổi rất nhiều, nhưng đường nét trên khuôn mặt vẫn giống như ngày xưa và vẻ cao ngạo phách lối trên khuôn mặt vẫn làm người ta ghét như trước.

Triệu Hoài An chợt ngẩng đầu, lập tức thấy được Hạ Quân Bình. l.ttq#4uyd$on Hạ Quân Bình cỡi ngựa, lưng thẳng tắp, tuy lặn lội đường xa, nhưng tóc tai vẫn chỉnh tề, quần áo vẫn thẳng thớm sạch sẽ, vẻ mặt căng thẳng, không cười, ánh mắt lạnh lùng, như hạc đứng trong bầy gà, chỉ liếc mắt một cái đã có thể khiến người ta kính sợ.

Hơi khác so với suy nghĩ của mọi người! Triệu Hoài An sửng sốt hồi lâu,còn Triệu Hoài Kỳ thì đã vui vẻ chạy lên trước, toét miệng kêu to, “Đại biểu đệ! Đại biểu đệ! Chúng ta ở đây!” Triệu Hoài Kỳ vừa chạy về trước vừa kêu, thở hồng hộc tới trước ngựa Hạ Quân Bình, cười ha ha, “Đệ trở về thật tốt quá! Ta là nhị biểu ca của đệ, đệ còn nhớ không?”

Hạ Quân Bình lưu loát nhảy xuống ngựa, thiếu niên mười lăm tuổi đã bắt đầu phát triển chiều cao nhanh chóng nên nửa năm qua dù một ngày ăn năm bữa lớn trông vẫn hơi gầy. Nhưng khi so với Triệu Hoài Kỳ giống như cây gậy trúc thì Hạ Quân Bình vẫn có vẻ cường tráng hơn nhiều.

“Nhị biểu ca!” Hạ Quân Bình nở nụ cười chân thành, đánh một quyền vào đầu vai Triệu Hoài Kỳ, “Đã lâu không gặp!”

“A…” Triệu Hoài Kỳ che vai rớt nước mắt, nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình với vẻ mặt uất ức, “Ta đắc tội đệ sao? Mắc gì mới gặp đã cho ta một quyền, quả đấm của đệ nặng quá!”

Hạ Quân Bình nhìn Triệu Hoài Kỳ với vẻ mặt vô tội, giơ bàn tay lên, “Đệ không dùng lực mà!” Dứt lời, lại cười to, “Nhị biểu ca, bao nhiêu năm qua rồi sao vẫn như con gà luộc vậy?! Không thể cứ ở mãi trong nhà chờ chết được, phải thường xuyên ra ngoài cho biết đây biết đó đi! Nhưng trông bộ dạng ốm yếu của nhị biểu ca, sợ rằng gió vừa thổi đã bay mất rồi!”

Hai huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã quen chơi đùa với nhau, nói chuyện không hề kiêng kỵ, cho nên dù bị Hạ Quân Bình chế nhạo như vậy, Triệu Hoài Kỳ cũng không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy vui mừng: mặc dù nhiều năm không gặp, hắn và Bình ca nhi vẫn thân thiết như ngày xưa!

Triệu Hoài An ngơ người nhìn Hạ Quân Bình nửa ngày vẫn chưa nói thành lời, cho đến khi Hạ Quân Bình tiến lên phía trước, đập một cái lên bả vai hắn, hắn mới run người một cái nhảy ra xa, mở to mắt nhìn Hạ Quân Bình chằm chằm với vẻ đề phòng, “Bình ca nhi, đệ cách ta xa một chút! Từ nhỏ ta đã bị đệ bắt nạt không biết bao nhiêu lần rồi!”

Dứt lời, ba huynh đệ đều cười ha ha.

“Bình ca nhi mấy năm qua vẫn ở Ích Châu?” Triệu Hoài An thấy sắc mặt và tinh thần Hạ Quân Bình đều tốt bèn hỏi thẳng, “Một mình đệ ở bên ngoài, chắc ăn không ít khổ, sao không tới Nghi Đô tìm chúng ta?”

Hạ Quân Bình cười to nói “Cũng không khổ gì mấy, may mắn được người tốt giúp đỡ, sau đó ở trong nhà họ, được ăn được uống đầy đủ, cho đến cách đây không lâu đi Hồng Thành gặp Hàn đại nhân mới biết mọi người đã tới Nghi Đô, nếu không chẳng biết phải chờ tới lúc nào mới có thể gặp lại!”

Triệu Hoài Kỳ tính tình thẳng thắn, cười nói “Ta đã nói mà, Bình ca nhi nhà chúng ta được ông trời phù hộ, tự nhiên sẽ có người tốt giúp đỡ, sao lại chịu khổ! Phụ thân ta còn sợ đệ chịu khổ bên ngoài, lúc về không thích ứng được! Phụ thân đúng là cứ hay lo lung tung!”

Mắt Hạ Quân Bình lóe lên, không nói gì. lleq.,quy@ddon Trong lòng Hạ Quân Bình rất rõ, nếu không nhờ gặp được huynh muội Trụ Tử và Trác Vân, thì chín phần mười hắn sẽ giống như cữu phụ nghĩ, lưu lạc đến tầng chót của xã hội, trải qua cuộc sống không khác gì heo chó, điều đáng sợ là tâm trí có thể cũng sẽ biến đổi rất lớn, dù có được nhà họ Triệu tìm về, chỉ sợ cũng đã không còn là đại thiếu gia của nhà họ Hạ nữa rồi.

Ba người vừa cười nói vừa đi về Triệu phủ, Hàn lão Bát cười ha ha đi theo sau, thỉnh thoảng nói chêm vào đôi câu, không khí rất vui vẻ.

Triệu phủ nằm sâu trong một con hẻm ở phía đông Nghi Đô, so với đường chính nhốn nháo, nơi đây cơ hồ có thể dùng hai chữ yên tĩnh để hình dung, một bên ngõ hẻm là con sông nhỏ, một bên bờ đầy dương liễu, bên còn lại là tường cao.

Hạ Quân Bình vừa vào thành, Triệu Hoài An đã phái người về phủ báo tin. Mười mấy người trong phủ sớm đứng trước cổng chờ, Triệu thị vừa thấy Hạ Quân Bình từ phía xa xa, đã bụm miệng khóc, nước mắt chảy như mưa.

“Nương…..” Hạ Quân Bình ba chân bốn cẳng chạy tới, quỳ gối trước mặt Triệu thị, khóc nói “Nương, hài nhi……. Hài nhi đã về!”

“Bình ca nhi của nương, hài tử của ta!” Triệu thị không còn tâm tư quan tâm lễ nghi gì nữa, ôm cổ Hạ Quân Bình khóc như mưa.

Mấy người còn lại cũng xúc động thật lâu, ngay cả Triệu lão gia cũng lén lau nước mắt. Một lúc lâu sau, Triệu lão gia mới khuyên Triệu thị và Hạ Quân Bình vào nhà trước.

“Bình ca nhi ngàn dặm xa xôi chạy về, e rằng đã sức cùng lực kiệt, để Bình ca nhi đi rửa mặt nghỉ ngơi một lát, có gì từ từ nói sau.” Triệu lão gia thấy mẹ con Triệu thị khóc đến sưng đỏ hai mắt, trong lòng ê ẩm, khuyên “Bình ca nhi về sau đều ở trong phủ, còn sợ không gặp nó sao?!”

Hạ Quân Bình nghe vậy muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt thê thảm của mẫu thân, rốt cuộc vẫn tạm thời nhịn xuống, hít mũi một cái, dịu dàng khuyên, “Nương đừng khóc nữa, thấy hài nhi nên vui mới phải chứ!”

Triệu thị khó khăn lắm mới ngăn không cho nước mắt chảy nữa, vuốt ve mặt Hạ Quân Bình một hồi, rưng rưng cười nói “Bình ca nhi nói phải, nương vui mừng còn không kịp ấy chứ! Bình ca nhi đã trưởng thành, đã là người lớn! Cao gần bằng đại cữu rồi!”

“Đúng vậy,” Triệu lão gia vuốt chòm râu ngắn cười nói, “Vốn ta còn lo Bình ca nhi chịu nhiều khổ cực, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhưng giờ thấy Bình ca nhi khỏe mạnh như con la thế này, xem ra còn hơn cả biểu ca ngươi!”

Hạ Quân Bình có cơ hội tất nhiên muốn nói tốt cho huynh muội Trác Vân, vội vàng đáp, “Cũng nhờ hài nhi may mắn, vốn bị nhiễm phong hàn hôn mê trên đường ở thành Vũ Lương, sắp không giữ nổi tánh mạng, thì được hai huynh muội Trác Vân cứu. Mấy năm nay con vẫn ở với họ, vừa học chút võ công vừa đi theo ông chủ Đồng An Đường buôn bán, nên sống khá thoải mái!”

“Ta biết Đồng An Đường!” Triệu lão gia nói “Bên Nghi Đô có không ít tiệm thuốc làm ăn với họ. Sớm biết vậy thì đã không tốn mất mấy năm rồi!” Triệu lão gia nghe Hạ Quân Bình nói có học chút võ công, cũng không để tâm, thầm nghĩ: dù sao muốn tìm một sư phụ giỏi không phải dễ, chỉ sợ võ công của Bình ca nhi cũng không khác gì mấy người làm xiếc trên đường.

Triệu thị xoa xoa nước mắt, trịnh trọng nói “Nếu đã nhận ơn cứu mạng của người ta, nhất định phải báo đáp! Lát nữa để cữu cữu con chuẩn bị lễ lớn tặng cho người ta….”

Triệu thị chưa nói xong, Hạ Quân Bình đã cắt ngang, “Mẫu thân yên tâm, trong lòng con đều có tính toán hết rồi!”

Thật đúng là hiểu con không ai bằng mẹ, cho dù nhiều năm không gặp, Triệu thị vẫn có thể phát hiện được điều gì đó khác thường từ trong sự phản ứng gấp gáp của Hạ Quân Bình, mơ hồ đoán được, trong lòng Hạ Quân Bình ân nhân cứu mạng tuyệt không chỉ là ân nhân cứu mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.