Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 38



A Bành và Hoành ca nhi vừa động, Yến thế tử đã phát hiện, giận đến mức hận không thể nhảy xuống ngựa ngay lập tức, chỉ vào hai người rống to “Hai tiểu tử không có nghĩa khí kia, tránh cái gì mà tránh? Đồ sợ chết! Mỹ nhân tỷ tỷ, mau thả ta xuống để ta ‘dạy dỗ’ hai tên đó một chút….” Yến thế tử nói xong, cười với Trác Vân một cái, rồi định nhảy xuống ngựa, ai ngờ Mạnh đại tiểu thư lại đưa tay ra níu tay Yến thế tử lại, hung hăng quát lên “Ngươi nghĩ hay quá nhỉ? Ngoan ngoãn theo ta lên núi, chờ binh lui rồi ta sẽ thả ngươi!”

Nếu không có Hạ Quân Bình, trong lúc xúc động, nói không chừng có thể Trác Vân sẽ bắt Yến thế tử lên núi làm con tin thật, nhưng giờ tình huống không cho phép nàng làm vậy, nếu không, tương lai Hạ Quân Bình sẽ rất phiền toái.

Trác Vân vỗ nhẹ vai Mạnh đại tiểu thư, dịu dàng khuyên, “Tiểu Vũ, muội buông tay ra trước đi, có chuyện gì từ từ nói, không thể làm như vậy!” Đời trước nàng không hề nghe gì về chuyện núi Võ bị bao vây cả. diẽn/ đàn lê.xquys đ.,ôn Có lẽ vì ‘không ai quan tâm’ nên núi Võ mới có thể phát triển nhanh chóng trong mấy năm ngắn ngủi, nhưng hiện giờ tình thế đã thay đổi, Trác Vân không dám khẳng định Mãnh lão đầu có thể dẫn dắt núi Võ bình an vượt qua lần này không.

“Chúng ta xuống ngựa nói chuyện đàng hoàng!” Trác Vân vỗ vỗ Yến thế tử mấy cái, Yến thế tử hiểu ý, vội vàng cười hì hì trượt xuống, rồi đưa tay đỡ Trác Vân, không ngờ lại bị Hạ Quân Bình hất qua một bên.

“Lần trước chẳng phải A Vân còn đang ở Ích Châu à? Sao giờ lại có mặt ở đây?” Hạ Quân Bình nhìn chằm chằm Trác Vân, cẩn thận đưa tay ra để nàng nắm làm điểm tựa. Lúc xuống ngựa, quả nhiên Trác Vân nắm tay Hạ Quân Bình nhảy xuống, Hạ Quân Bình như nguyện hạnh phúc nở nụ cười thỏa mãn.

A Bành và Hoành ca nhi nhân cơ hội tới gần Yến thế tử, nhỏ giọng nhắc nhở, “Thế tử, cô nương này chính là cọp cái đó!” Ngàn vạn lần đừng thấy mặt người ta đẹp mà sáp lại gần, theo lời Hạ Quân Bình, vị này kẻ giết người không chớp mắt! Bọn họ ngay cả Hạ Quân Bình còn không đánh lại, huống chi là cọp mẹ trong truyền thuyết!

Yến thế tử không phản ứng A Bành, vẫn mặt dày sáp lại gần Trác Vân, “Khi nào tỷ tỷ tới đất Nghi Đô chơi đi, ở đây chẳng có gì thú vị cả, tới Nghi Đô ta sẽ dẫn ngươi đi ăn đặc sản ở đó!”

Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái. Yến thế tử vẫn như không thấy, tiếp tục tìm cách bắt chuyện với Trác Vân. diễ,ln đàn lẽqy.,scdoơn Trác Vân cũng không tức giận, vừa dắt ngựa đi hướng bờ sông vừa hỏi “Sao thế tử lại tới núi Võ? Chỗ này cách Nghi Đô khá xa, ngài ngàn dặm xa xôi dẫn binh tới đây, chỉ vì mấy trăm thổ phỉ nho nhỏ ở đây?”

Yến thế tử chỉ cười nói “Hiện giờ mặc dù chưa lớn mạnh, nhưng mấy năm nữa không chừng sẽ là họa lớn, diệt sớm bớt lo! Sao mỹ nhân tỷ tỷ lại biết bọn thổ phỉ trên núi? Mỹ nhân tỷ tỷ đẹp như vậy, lại giao tiếp với bọn thổ phỉ thô bỉ trên núi kia ư?”

Mạnh đại tiểu thư nghe vậy, lập tức trừng Yến thế tử, giận đến mức muốn xông lên cãi nhau với Yến thế tử, nhưng bị Trác Vân cản lại. Hạ Quân Bình cũng liếc Yến thế từ một cái “A Vân nhỏ hơn ta nửa tuổi, thế tử đừng kêu loạn tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ, khiến nàng già đi!”

Yến thế tử lập tức hớn hở nói, “Vậy thì gọi muội muội, Vân muội muội! Đúng là gọi Vân muội muội thấy thuận miệng hơn, ta nói…..” Yến thế tử chưa dứt lời, thì bỗng lảo đảo, té rầm xuống đất.

Hạ Quân Bình lặng lẽ rụt chân về, ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, “Thế tử không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy! Mau dậy cho chúng ta xem ngài có bị thương ở đâu không?” Miệng nói vậy, nhưng người lại không nhúc nhích, chỉ kém cười ha ha ra tiếng. Mấy ngày nay ở chung với Yến thế tử, Hạ Quân Bình đã hiểu được tính tình người này, mặc dù hay tính kế, nhưng ưu điểm lớn nhất là không để ý mấy việc nhỏ nhặt, dù thỉnh thoảng bị chọc, cũng chỉ trừng mắt oán trách mấy câu, tuyệt không lén trả thù sau lưng, cũng sẽ không tính toán chi li, nên Hạ Quân Bình không hề có chút áp lực nào với việc này.

Trần Thanh Tùng vội vàng đỡ Yến thế tử dậy, kiểm tra cẩn thận, thấy không có vết thương nào mới yên lòng giễu cợt, “Thế tử lần sau phải chú ý hơn, nhìn kỹ đường chứ đừng nhìn kỹ người! May mắn hôm nay ngài mặc dầy, mới không bị trầy đầu gối!”

Yến thế tử nhìn Hạ Quân Bình với ánh mắt u oán, nói “Sao ta lại không nhìn đường chứ? Có người chơi ta thôi!”

A Bành tuyệt không đồng tình với Yến thế tử, nhỏ giọng nói “Đáng đời! Ngài phải may mắn người ra tay là Bình ca nhi, nếu đổi lại là cọp mẹ chém người như chém củ cải nhà hắn, thì ngài đã toi mạng rồi! Đừng chỉ thấy người ta xinh đẹp, không thấy tình huống lúc nãy sao, nếu không có Bình ca nhi ở đây, có lẽ lúc này ngài đã bị bắt lên núi rồi!”

“Nếu vậy, sẽ được cỡi chung một con ngựa với tiểu mỹ nhân…..” Yến thế tử hiển nhiên không hiểu tâm ý của A Bành, mặt lộ vẻ say mê, “Cỡi chung một con ngựa….” Chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh rồi!

“Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt, chúng ta đừng nói lòng vòng, vào thẳng vấn đề luôn đi!” Trác Vân đi tới bờ sông, tìm một khối đá ngồi xuống, Hạ Quân Bình vội vàng đến ngồi bên cạnh nàng. Mạnh đại tiểu thư nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình với ánh mắt nghi ngờ, hồi lâu sau, nhỏ giọng hỏi “Này, ngươi biết Vân tỷ tỷ sao?”

Hạ Quân Bình “Ừ!” một tiếng, nghiêng mặt nhìn trộm Trác Vân một cái, rồi nghiêm mặt nói “Ta và A Vân cùng nhau lớn lên, chúng ta là người một nhà!”

Yến thế tử nghe vậy, lập tức nheo mắt lại, muốn mở miệng chọc Hạ Quân Bình vài câu, đã bị A Bành bụm chặt miệng.

Mạnh đại tiểu thư lập tức lộ ra vẻ mặt ‘ta đã hiểu’ hỏi “Vân tỷ tỷ cỡi ngựa rất giỏi, vậy ngươi có biết cỡi không? Sao ngươi không đi chung với Vân tỷ tỷ, lại đi theo mấy kẻ đó….”

Hạ Quân Bình chưa từng gặp tiểu nha đầu nào tinh quái như vậy, bối rối không biết phải trả lời sao. Lúc này, may có Trác Vân giúp hắn, nàng nhìn Yến thế tử, chậm rãi hỏi “Núi Võ tổng cộng chỉ có mấy trăm người, cũng coi như an phận thủ thường, chẳng hề ức hiếp dân chúng, hay làm chuyện gì quá mức gian ác, thế tử ngàn dặm xa xôi dẫn quân tới đây chỉ vì tiêu diệt bọn họ, sợ rằng lý do chưa đủ thuyết phục! Nếu nói đến thổ phỉ ở đất Yến thì phải nhắc tới thổ phỉ trên núi Phương Đầu gần Nghi Đô mới đúng, ở đó có hơn ngàn người, nếu thế tử sợ sau này phiền phức, thì cũng nên ra tay với bọn họ trước mới đúng!”

A Bành nghe vậy sững sờ, không biết phản bác thế nào. Ba người tụ lại bàn bạc “Núi Phương Đầu ở đâu?” “Chưa từng nghe nói!” “Hình như cũng là một ổ thổ phỉ!” “Cọp mẹ sao lại biết rõ như vậy?” “……..”

Hạ Quân Bình híp mắt, cười như không cười nhìn Yến thế tử. Yến thế tử thản nhiên nhìn Trác Vân cười nói “Không ngờ Vân muội muội biết rõ về đất Yến của chúng ta như vậy, ngay cả thổ phỉ ở đâu cũng rất rõ ràng. Thật khiến chúng ta phải nhìn bằng con mắt khác! Thổ phỉ ở núi Phương Đầu gì đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ tiêu diệt, nhưng bọn hắn người đông thế mạnh, ta lại là lần đâu tiên lãnh binh đi đánh, tất nhiên phải đánh chỗ nào yếu hơn!”

Trác Vân cau mày nghĩ, chợt nhướng mày lên cười nói “Thật sự như vậy sao? Ta còn tưởng thế tử có kế hoạch gì khác chứ!” Vẻ nhướng mi của nàng rất quyến rũ, nhưng ánh mắt sắc bén lại như nhìn thấu lòng người “Núi Võ chỉ có mấy đường lên, thế tử bao vây cả ngọn núi, nhưng lại không canh giữ hết ở mấy con đường xuống núi, chẳng lẽ cố ý chừa cho các huynh đệ trên núi một con đường sống? Hay là, thế tử vốn chỉ muốn chiếm đỉnh núi này, chứ không muốn lãng phí binh lực ở đây?”

Đời trước nàng đánh thắng không ít trận, kinh nghiệm cũng có không ít. Binh lính bao vây dưới chân núi trông thì rất đáng sợ, nhưng trên đường nàng đi cơ hồ không có bất kỳ ai ngăn trở, thật sự rất kỳ lạ. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trác Vân đã đoán được tám chín phần.

“Theo ta biết, Huyện lệnh Quảng Nguyên ngoài mặt thì cúi đầu với Yến vương, nhưng lại bí mật liên hệ với triều đình. Lúc gần tết, hắn nói với Yến vương là quà tặng cho Yến vương đã bị thổ phỉ núi Võ cướp, Tiểu Vũ, ngươi nói đi, có chuyện này không?”

Mạnh đại tiểu thư lập tức đáp “Hừ! Làm gì có! Bọn ta cướp đồ của hắn lúc nào? Phụ thân ta đã dặn dò các huynh đệ trên núi từ lâu rằng quyết không thể cướp đồ của quân Yến, các huynh đệ không ai dám không nghe lệnh cả!”

Trác Vân cười nói “Nếu không do các huynh đệ trên núi Võ gây nên, vậy là lời của Huyện lệnh Quảng Nguyên không đáng tin rồi! Ta đoán, không chỉ ta, mà ngay cả Yến vương cũng nghĩ như vậy. Thế tử là nhi tử của Yến vương, tất nhiên muốn trả thù cho Yến vương, nên mới mượn danh trừ thổ phỉ, dẫn quân ngàn dặm xa xôi tới đây, thật ra mục đích của thế tử là thành Quảng Nguyên, đúng không?”

Yến thế tử nhìn Trác Vân không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.

Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử một cái, thản nhiên nói tiếp “Chuyện này, thế tử thậm chí không nói gì với vương gia, chỉ lĩnh ba trăm người đi, tính chờ chiếm được núi Võ rồi sẽ lén điều binh từ các thành lân cận sao? Lại sợ bọn Tùng ca nhi không áp nổi ba trăm tinh binh này, mới cố tình kéo ta đi theo?” Dứt lời, Hạ Quân Bình cười khổ lắc đầu nói “Thế tử quá đề cao ta rồi, phụ thân và huynh trưởng của bọn Tùng ca nhi rất có danh vọng trong quân, chỉ vậy đã đủ để những binh lính kia không dám làm loạn!”

Yến thế tử cười cười, không giấu nữa, lộ ra vẻ mặt tinh ranh, “Sau lưng ngươi không phải có nhà họ Triệu sao? Huynh đệ Hoài An bị Triệu đại nhân quản quá nghiêm, ta không kéo theo được, đành kéo ngươi! Lại nói, sao ngươi lại không có bản lĩnh, lúc cần, cũng có thể trấn được một đám người chứ không ít! Những binh lính kia, đều chỉ phục người giỏi hơn mình thôi!”

Quan trọng hơn là, ba trăm người kia đều là thân vệ của Yến vương, dù lần này thành công, sợ rằng phần lớn công lao cũng thuộc về bọn họ, Yến thế tử muốn mang theo nhiều người của mình của một chút để có thể lấy được nhiều công hơn, về phần, tại sao muốn kéo Hạ Quân Bình đến đây thì thật ra còn có nguyên nhân là từ cữu cữu của Yến thế tử, Ngô tướng quân.

Yến thế tử dứt lời, nhìn Trác Vân và Hạ Quân Bình, xoa đầu nói “Hai người các ngươi thật thông minh, bọn A Bành đi theo ta tới tận đây rồi vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc lại bị hai ngươi vạch trần!” Dứt lời, Yến thế tử nhún vai với ba người đang trợn to mắt kia, nói “Giờ thì biết rồi chứ?”

A Bành hưng phấn đến mức muốn nhảy lên “Có nghĩa là chúng ta đi đánh thành Quảng Nguyên? Thật tốt quá! Nếu chúng ta có thể lấy được Quảng Nguyên, sau này xem ai còn dám khinh thường chúng ta. Về sau, ở Nghi Đô, chúng ta có muốn đi ngang cũng không ai dám nói gì!”

Yến thế tử chỉ biết đỡ trán, bất đắc dĩ nói với Hạ Quân Bình “Ngươi thấy đấy, hắn như vậy, có thể trấn được ba trăm binh sĩ kia sao?”

A Bành lập tức ỉu xìu.

Trác Vân không vòng vo với Yến thế tử nữa, nói thẳng, “Nếu thế tử không có ý định đánh, vậy hãy hợp tác với núi Võ. Trên núi ít nhiều cũng có mấy trăm người và ngựa, tuy không bằng tinh binh của vương phủ, nhưng chắc chắn sẽ giỏi hơn nha dịch ở thành Quảng Nguyên nhiều. Hai bên hợp tác đánh cho bọn chúng không kịp trở tay!”

Mắt Yến thế tử sáng lên, hỏi “Lời Vân cô nương có thể đại biểu cho núi Võ?”

Trác Vân cười nói “Ta chỉ là khách trên núi, sao có thể làm chủ. Nếu không, thế tử hãy lên núi một chuyến để bàn bạc với Mạnh tiền bối?”

A Bành và Hoành ca nhi lập tức lui về sau, cúi đầu làm bộ không nghe thấy. Hạ Quân Bình lại là cầu còn không được, lập tức mở miệng “Để ta đi cho!”

Yến thế tử trầm ngâm một phen, rồi trịnh trọng nói “Bổn vương sẽ lên núi với các ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.