Hạ Quân Bình quyết định dẫn luôn Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đi. Trước khi đi một ngày, cuối cùng Hạ Quân Bình cũng chờ được Yến vương ban hôn, tuy không biết lúc nào về, nhưng coi như bớt được một cọc tâm sự.
Yến vương tự mình tiễn đại quân ra ngoài cửa thành. Trác Vân thì đã ra ngoài thành từ sớm, leo lên ngọn núi cao, nhìn mấy vạn lính hành quân dưới chân núi, cố gắng phân biệt đâu là Hạ Quân Bình trong đám người đông đúc nhưng không thể, đành đứng trên tảng đá lớn bên vách núi nhìn theo đoàn quân đi xa dần.
“Đi…” Người bên cạnh giật dây cương, nói với Hạ Quân Bình một tiếng, rồi tiếp tục tiến về phía trước. Hạ Quân Bình ngắm nhìn cổng thành một lần nữa, để lại tất cả cảm xúc lưu luyến ở đó, rồi vỗ mông ngựa, cấp tốc đuổi theo đoàn quân.
Hạ Quân Bình đi rồi, Trác Vân bỗng thấy như mất đi một nửa linh hồn, cả ngày không biết phải làm gì. Nàng không thích mình ủ rũ như vậy, bèn tự buộc mình phải ra cửa đi lại nhiều một chút. Nhưng thành Nghi Đô chỉ lớn bấy nhiêu, vòng vo mấy ngày đã thấy chán.
Yến vương phi có triệu kiến Trác Vân mấy lần, mỗi lần chỉ nói được vài câu lại nhớ tới Ngô Nguyên Nương, rồi khóc lên. Trác Vân nhìn cũng buồn lây.
Ngô Nguyên Nương đi đã hơn một tháng, nhưng vẫn chưa có một chút tin tức nào hết, càng về sau, thậm chí Mạc Hân còn lặng lẽ nói với Trác Vân, nhà họ Ngô tìm khắp nơi không thấy đã có người đồn nói Ngô Nguyên Nương chết rồi.
Ngày thứ năm sau khi đại quân đi, Trác Vân nhận được thư từ núi Phương Đầu, lão La nói có người từng thấy một cô nương tương tự Ngô Nguyên Nương ở thành Phụng An. Trác Vân vui mừng, lập tức cầm thư chạy tới vương phủ, đến nơi mới biết giờ Yến vương phi không có nhà.
“Nương nương đã tới nhà họ Hứa.” Hồ ma ma trong viện của Yến vương phi nói với Trác Vân. Lúc nói chuyện, vẻ mặt Hồ ma ma hơi nặng nề.
Trác Vân nhíu mày hỏi “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hồ ma ma lắc đầu nói, “Nô tỳ cũng không rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe là nhà họ Hứa muốn từ hôn.” Hồ ma ma thở dài, “Chuyện này truyền ra ngoài, sau này Nguyên Nương làm sao thành thân được nữa!”
Trác Vân không biết phải an ủi thế nào, đành lặng lẽ ra về. Theo nàng, nhà họ Hứa từ hôn cũng tốt, Hứa nhị công tử nuôi mỹ nhân bên ngoài, Nguyên Nương gả qua sống cũng chẳng dễ chịu gì. d/,'iễn,đà'n.lê.quý.đôl'ln Có điều nếu nhà họ Hứa từ hôn, khó tránh khỏi chuyện Ngô Nguyên Nương bỏ trốn sẽ bị lộ, tuy nếp sống ở Nghi Đô phóng khoáng hơn ở kinh thành nhiều, nhưng chuyện như vậy bị truyền đi cũng chẳng hay ho gì. Sau này chỉ sợ Ngô Nguyên Nương sẽ bị rất nhiều lời đồn đãi không hay.
Sao bỗng nhiên nha đầu kia lại to gan như vậy?
Trác Vân lên xe ngựa về nhà. Xe ngựa đến đầu ngõ, thì bỗng dừng lại, một lúc lâu vẫn không động đậy. Trác Vân bèn vén rèm xe lên hỏi người đánh xe, “Sao không đi nữa?”
“Hàng hóa trên xe ngựa đằng trước bị đổ đã chắn ngang đường đi. Xin tiểu thư chờ một chút, chắc sắp xong rồi!”
Trác Vân là người nóng tính, ngồi trong xe ngựa một hồi đã hết chịu nổi, định xuống xe đi bộ. Nàng mới đi được hai bước, bỗng thấy nam tử trẻ tuổi đang chỉ huy người làm sắp xếp lại hàng hóa kia trông rất quen, “Thư Minh?”
Thư Minh nghe tiếng gọi bèn xoay người lại nhìn thử là ai. Bởi vì Trác Vân đang mặc đồ nữ, Thư Minh thấy quen quen, nhưng vẫn không biết là ai, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cười nói “Là Phương cô nương đúng không? Không ngờ lại gặp cô nương ở đây!”
Lần trước vì vết thương của Hạ Quân Bình, hai người không thể nói chuyện lâu, không ngờ lần này lại có duyên gặp lại, ngay cả Trác Vân cũng không thể không cảm thán quả thật là duyên trời sắp định.
“Sao Thư công tử lại ở đây?” Trác Vân hỏi, nhờ gặp lại bằng hữu cũ mà tâm tình của nàng khá lên nhiều.
Thư Minh cũng cực kỳ vui vẻ, đáp “Đang trên đường về Phụng An, đi ngang qua đây thấy trong thành có tơ lụa từ phía nam đưa tới, bèn mua nhiều một chút mang về làm quà, không ngờ bỗng nhiên xe ngựa bị nghiêng, hàng hóa đều bị rớt xuống hết. Đúng rồi, Hạ công tử đã khỏe rồi chứ?” Thư Minh ân cần hỏi thăm Hạ Quân Bình, nghĩ dù sao ngày đó Hạ Quân Bình trúng độc suy cho cùng cũng là vì nhà họ Thư.
Trác Vân cười gật đầu, “Đã khỏe từ lâu rồi! Nhờ lúc đó Thư công tử cho một việc Giải độc hoàn, sau bọn ta tìm được Lạc đại phu, chữa hơn mười ngày thì khỏi!” Nàng nghe Thư Minh nói phải về Phụng An, bỗng nhớ đến chuyện của Ngô Nguyên Nương, bèn hỏi “Thư công tử về Phụng An? Không biết có thể giúp ta một chuyện được không?”
“Phương cô nương muốn đi Phụng An?” Thư Minh nghe xong yêu cầu của Trác Vân, ngạc nhiên hỏi “Hạ công tử đâu? Cô nương đi một mình hay đi với Hạ công tử?” Lúc đó hắn tận mắt chứng kiến tình cảm sâu đậm của Hạ Quân Bình và Trác Vân, nay thấy Trác Vân đi trên đường một mình, lại mở miệng muốn đi Phụng An, nên mới ngạc nhiên, cho rằng hai người đang cãi nhau.
Trác Vân lập tức nhận ra suy nghĩ của Thư Minh, cười đáp “Quân Binh đi đánh trận, không biết khi nào mới về! Ta đi Phụng An là vì tìm người, nghe bằng hữu nói người đó có thể đang ở Phụng An nên mới muốn đi qua xem thử. Nghĩ có Thư công tử, đến đó cũng đỡ lạ lẫm hơn!”
Thư Minh vốn là người phóng khoáng, nghe vậy lập tức đáp “Phương cô nương yên tâm, đừng nói Phương cô nương vốn có ân cứu mạng với nhà ta, dù là bèo nước gặp nhau thì cũng là bằng hữu, nào có chuyện không giúp một tay. Nhà họ Thư ta ở Phụng An cũng tính là có chút mặt mũi, chỉ cần Phương cô nương nói một câu, dù là phải lật ngược cả Phụng An lên, cũng nhất định sẽ tìm ra bằng hữu của cô nương!”
Thư Minh chỉ đi ngang qua Nghi Đô nên sáng sớm hôm sau đã phải lên đường tiếp. Trác Vân về nhà thu dọn hành lý, suy nghĩ một chút, lại viết thư để lại nói rõ cho Yến vương phi mọi chuyện, rồi sáng tinh mơ hôm sao dẫn theo Phương Thảo Phương Linh ra khỏi thành.
So với lần trước tới Nghi Đô với Hạ Quân Bình, lần này Trác Vân đi thoải mái hơn nhiều, thứ nhất thời tiết đã dần ấm lại, đường dễ đi, thứ hai có hai nha hoàn hầu hạ, ăn uống được chăm lo, thật chẳng khác gì cuộc sống của thần thiên. Nếu không dotrong lòng còn lo lắng về việc Ngô Nguyên Nương, sợ rằng chỉ trong mấy ngày nàng đã mập lên hai cân chứ chẳng chơi.
Đi mất sáu ngày, rốt cuộc tới Phụng An. Nhóm Thư Minh chưa tới cửa thành, đã có người tiến ra đón, hớn hở vái chào, “Đại thiếu gia về rồi! Lão gia và phu nhân cứ nhắc ngài suốt, chỉ sợ ngài gặp sự cố bất ngờ gì, từ hôm kia đã lệnh cho tiểu nhân ra cửa thành chờ!”
Thư Minh xuống ngựa, cười gật đầu với nam tử trung niên kia một cái, rồi thấp giọng hỏi “Hiện giờ trong phủ thế nào?”
“Đại thiếu gia yên tâm, Nhị lão gia và Tam lão gia đã ra riêng, Lão thái thái thì ở trong Vinh Hi Đường chữa bệnh, trong phủ giờ rất thanh tịnh.”
Thư Minh hừ lạnh một tiếng, “Thật là dễ dàng cho bọn họ!”
Nam tử trung niên đáp “Ai bảo có lão thái thái che chở chứ! Có điều, Đại thiếu gia cứ yên tâm, hai vị kia cũng không được phân bao nhiêu đồ, gây ra chuyện như vậy, Đại lão gia không báo quan đã là hết tình hết nghĩa rồi. Còn có người trong tộc nhìn, họ không dám làm loạn nữa đâu! Với tình tình hết ăn lại nằm của họ, sợ rằng không quá mấy năm sẽ không sống thoải mái được nữa!”
Thư Minh gật đầu một cái, nghiêm mặt nói “Ta sẽ chờ xem kết cục của bọn họ!” Dứt lời, lại nói “Ngươi phái một người nhanh nhẹn chạy về phủ báo tin, nói có khách tới, là Phương công tử đã cứu chúng ta lần trước, để mẫu thân sắp xếp!”
Trác Vân lại tiếp tục giả nam, nên Thư Minh vẫn kêu nàng là Phương công tử. Nam tử trung nhiên kia hiển nhiên đã nghe nói về chuyện đó, lập tức gọi người chạy nhanh về phủ báo tin.
Thành Phụng Anh mặc dù không náo nhiệt bằng Nghi Đô, nhưng hơn ở chỗ phong cách cổ xưa trang nhã, tòa thành này có lịch sử xa xưa hơn Nghi Đô nhiều, so với Nghi Đô có nhiều kiểu trang phục lạ đời, thì ở Phụng An có vẻ bảo thủ hơn hẳn.
Nơi này nổi tiếng là vùng đất của sĩ tử triều Đại Chu, một huyện thành nho nhỏ không biết đã có bao nhiêu vị quan và đại nho, Trác Vân vừa vào thành đã cảm thấy không được tự nhiên, sợ tục khí trong người mình làm ô nhiễm phong không khí trong thành.
Nhà họ Thư ở thành Phụng An quả thật có chút danh vọng, Thư lão thái gia chính là đại nho được mọi người công nhận, tuy đã qua đời, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn. diễ,n,đà;n,lêl,q'uý,đôư;n Nhị lão gia và Tam lão gia do kế thất sinh ra, bởi vì học không giỏi nên không được Thư lão thái gia yêu thích, Thư lão thái gia vừa qua đời, hai huynh đệ kia đã cấu kết ám sát Đại lão gia, đáng tiếc âm mưu không thành còn tự hại mình, bị Đại lão gia mượn cơ hội phân nhà.
Thư đại lão gia tự mình ra cửa đón Trác Vân, trịnh trọng cám ơn một lần nữa, lại hỏi về vết thương của Hạ Quân Bình, nghe thấy Hạ Quân Bình đã khỏi hẳn, mới thở phào nhẹ nhõm nói “Không dối gạt Phương công tử, kể từ lúc Phương công tử và Hạ công tử rời đi, ta vẫn luôn lo lắng trong lòng, mỗi lần nhớ tới lại không thể ngủ yên. Nay biết Hạ công tử bình yên vô sự, cuối cùng cũng rút được gánh nặng rồi!”
Trác Vân nhớ lại chuyện nàng ôm Hạ Quân Bình đi trong bão tuyết mịt mờ tìm đường sống, lòng lại mơ hồ đau xót, nếu lúc đó Hạ Quân Bình thật sự rời bỏ nhân gian, cuộc sống sau này của nàng sẽ u ám và tuyệt vọng tới cỡ nào?
Trác Vân lắc đầu, không muốn cho mình đắm chìm trong những cảm xúc đáng sợ đó, bèn chuyển đề tài, nói về việc nhờ Thư Minh giúp tìm kiếm Ngô Nguyên Nương.
“Nàng giận người nhà, trong cơn nóng giận đã bỏ đi. Ta nhờ người hỏi thăm tin tức, nghe nói nàng xuất hiện ở gần đây, bèn tới đây tìm thử. Có điều, dù gì cũng là một cô nương, còn là tiểu thư nhà quan, cho nên kính mong Thư công tử chớ để lộ ra, lặng lẽ phái người tìm kiếm thôi!”
Thư Minh lập tức đáp “Phương công tử yên tâm, ta há là loại người không biết nặng nhẹ?!”
Tuy lúc này Thư Minh trẻ hơn lúc Trác Vân gặp ở kiếp trước nhiều nhưng xưa nay Thư Minh vốn luôn chững chạc, vì vậy Trác Vân tuyệt không lo lắng về vấn đề này.