Ngô Nguyên Nương từ trong phòng đi ra, vừa xuống lầu dưới đã bị tiểu nhị cười hì hì cản lại. Tiểu nhị mặc một cái tạp dề không biết đã bao lâu chưa giặt, tản ra một mùi kỳ lạ khó ngửi, nhếch miệng cười nói “Khách quan, tiền phòng mấy ngày nay khách quan vẫn chưa trả! Bổn tiệm nhỏ, không đủ sức cho thiếu nợ……”
Từ trước tới giờ Ngô Nguyên Nương chưa từng rơi vào khốn cảnh như vậy bao giờ, mặt đỏ bừng, móc túi tiền ra lục một hồi, khó khăn lắm mới móc được một miếng bạc vụn đưa cho tiểu nhị hỏi “Có đủ không?”
Tiểu nhị nói một câu “Ngài chờ một lát!” Sau đó về quầy tìm cân tiểu ly cân thử, mới cười híp mắt nói “Đủ rồi, đủ rồi! số bạc này đủ ở thêm ba ngày nữa!”
“Ba ngày….” Ngô Nguyên Nương vuốt vuốt cái trán, bỗng thấy hận hai tên đã lừa lấy mất hành lý của mình kinh khủng. Lúc Ngô Nguyên Nương trốn đi, quyết tâm phải xông xáo một phen, không ngờ mới rời Nghi Đô không bao lâu đã bị lừa tiền, may nhờ nàng không nhét tất cả tiền trong người vào bọc quần áo, bằng không sợ là cả tiền ăn cũng không có.
Ngô Nguyên Nương ra trước cửa nhà trọ, nhìn quanh bốn phía một vòng, trên đường phố rất yên tĩnh, một bóng người cũng không có. Đây là phố tây, nơi vắng vẻ nhất thành Phụng An, nên giá nhà trọ cũng rất rẻ. Ngô Nguyên Nương đã ở đây gần một tháng, nhưng vẫn chưa tìm ra được hai tên lừa đồ của mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng phải cuốn gói về nhà thôi! Ngô Nguyên Nương tức giận nghĩ, không cần nghĩ cũng có thể đoán được hiện giờ nhà mình đã náo loạn đến mức nào, nói không chừng nhà họ Hứa cũng đã đùng đùng tới cửa từ hôn rồi. Mặc dù Ngô Nguyên Nương không muốn gả cho Hứa lão nhị, nhưng bị từ hôn thì vẫn có chút không cam lòng.
Ngô Nguyên Nương ngồi ở bậc cửa nhà trọ chống cằm nhìn trời ngẩn người, qua một lúc lâu, đột nhiên thấy có một tên lưu manh lấm la lấm lét trốn trong ngõ hẻm nhìn mình. Ngô Nguyên Nương lập tức cảnh giác, chậm rãi đứng lên, phủi phủi quần áo, làm bộ muốn đi vào một con hẻm, tên lưu manh kia quả nhiên đi theo.
Ngô Nguyên Nương bèn đi nhanh hơn, rồi chợt quẹo sang một con hẻm khác. Tên lưu manh kia không thấy người, quả nhiên sốt ruột, chạy chậm đuổi theo, mới vừa tới đầu đường, Ngô Nguyên Nương đột nhiên lao ra, ôm cục đá đập vào đầu hắn.
Ngô Nguyên Nương tập võ từ nhỏ, tay chân cực kỳ lưu loát, tên lưu manh không đề phòng, bị nàng đập mấy cai, đau đến gào khóc, vừa ôm đầu tránh, vừa hắng giọng la lớn, “Đừng đánh! Đừng đánh! Bể đầu mất! Ngài có phải là Ngô công tử không, nhà họ Thư đang tìm ngài khắp nơi đấy!”
Ngô Nguyên Nương ngừng động tác lại, hỏi “Nhà họ Thư nào? Ta không biết nhà họ Thư nào hết!”
Tên lưu manh ôm đầu nói “Chính là nhà họ Thư ở phố đông đó, nói là muốn tìm một công tử trẻ tuổi họ Ngô, từ Nghi Đô tới, hình trên bức tranh rất giống ngài. Công tử, ngài họ Ngô đúng không?”
Ngô Nguyên Nương cau mày, suy nghĩ một chút cảm thấy có lẽ là người nhà tìm tới, bèn sốt ruột ném cục đá qua một bên định chạy trốn, tên lưu manh thấy vậy, lập tức đuổi theo, vừa chạy vừa la “Ngô công tử đừng đi! Ngài đi rồi ta tìm ai lãnh tiền chứ! …Là một vị công tử rất tuấn tú! Đừng chạy…..”
Ngô Nguyên Nương chạy chậm lại, xoay người nhìn chằm chằm tên lưu manh, “Ai tìm ta?”
“Là một vị công tử trẻ tuổi, tuấn tú hơn cả Đại công tử nhà họ Thư nữa! Nói là bằng hữu của ngài, hình như họ…” Tên lưu manh gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu, rồi vỗ ót một cái, nói “Họ Phương, đúng, là họ Phương!”
“Công tử tuấn tú họ Phương?” Mắt Ngô Nguyên Nương sáng lên, cảm thấy cả người bỗng nhiên có sức sống hẳn, lập tức nhảy dựng lên, níu cổ áo tên côn đồ, nói “Dẫn ta đi!”
Trác Vân nghe tin vội chạy tới cổng lớn nhà họ Thư, còn chưa kịp thấy rõ ràng bộ dáng của Ngô Nguyên Nương thì đã bị nàng ta ôm thật chặt. Ngô Nguyên Nương khóc lớn “A Vân, a Vân, thật may là a Vân đã tới….”
Tên lưu manh sau lưng Ngô Nguyên Nương thấy vậy, sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói “Thì ra là phu thê trẻ giận nhau, đúng là nhiều chuyện!”
Thư Minh liếc một cái, tên lưu manh lập tức im miệng, nhận tiền thưởng xong cười ha ha bước đi. Trác Vân vừa an ủi Ngô Nguyên Nương vừa kéo Ngô Nguyên Nương vào phủ, sợ rằng cứ để Ngô Nguyên Nương đứng trước cổng khóc tiếp, người ngoài nhìn vào còn tưởng nhà họ Thư đã gây ra chuyện độc ác gì rồi.
Vào nhà, nha hoàn trong Thư phủ hầu hạ Ngô Nguyên Nương rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ xong Ngô Nguyên Nương mới bình tĩnh lại, kéo tay Trác Vân nói liên hồi, “May nhờ a Vân tìm tới, bằng không qua hai ngày nữa, sợ là ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi! A Vân thật đúng là quý nhân của ta!”
Trác Vân khó hiểu hỏi “Sao lại ra thế này? Lúc đi sao không mang theo nhiều bạc một chút? Không đúng, phải là không nên bỏ trốn! Có chuyện gì cứ từ từ nói! Nếu kiên trì không chịu gả, mẫu thân Nguyên Nương còn có thể trói người nhét vào kiệu hoa hay sao?”
Vừa nhắc tới việc này, Ngô Nguyên Nương đã thấy tức, lập tức nhảy dựng lên, giận nói “Còn không phải là vì gặp hai tên lừa đảo kia?” Lúc bỏ trốn, Ngô Nguyên Nương cũng đã suy tính khá chu đáo, cố ý giả nam, đem theo không ít ngân lượng, lại sợ trên đường có gì sơ suất, giấu riêng mấy tờ ngân phiếu trong người, không ngờ vẫn bị mắc bẫy, mới ra Nghi Đô không bao lâu đã bị theo dõi. Ngô Nguyên Nương thấy hai tên kia ăn mặc đàng hoàng nên thả lỏng cảnh giác, cả đường xưng huynh gọi đệ rất thân thiết. di'lễn.đ;'àn.lê.qu''lý,đôln Không ngờ mới đi hai ngày, hai tên kia đã thừa dịp nàng ta không chú ý trộm mất bọc hành lý. May nhờ Ngô Nguyên Nương còn giấu chút ngân phiếu trên người, bằng không sợ rằng đã sớm chết đói rồi.
“Lúc trước ta nghe loáng thoáng bọn chúng nói sẽ đến thành Phụng An, hình như là quê ở đây, bèn chạy tới đây kiếm. Hai tên kia, tốt nhất đừng để ta tìm thấy, nếu không ta sẽ chém đứt tay bọn chúng!” Ngô Nguyên Nương nghiến răng hung hăng nói, dứt lời cầm bánh ngọt trên mâm trà nhét vào miệng, rồi la lên “Ôi bánh đậu xanh này ăn ngon thật!”
Trác Vân đẩy cả dĩa bánh tới trước mặt Ngô Nguyên Nương, cười nói “Vậy nên Nguyên Nương mới chạy tới Phụng An?”
Ngô Nguyên Nương sửng sốt nhìn Trác Vân hồi lâu, rốt cuộc khóc nức nở hỏi “A Vân muốn nói ta lại bị lừa sao?”
Trác Vân nghiêng đầu nhìn Ngô Nguyên Nương không nói lời nào, Ngô Nguyên Nương bụp mặt ngồi chồm hổm khóc nói “Ta đúng là một kẻ ngốc!”
Trác Vân vỗ vỗ lưng Ngô Nguyên Nương khuyên “Có đi ra mới biết giang hồ hiểm ác! Cũng may bọn chúng chỉ cướp của, nếu gặp phải bọn tán tận thiên lương sợ rằng còn bán người vào thanh lâu ấy chứ!”
“Cho nên ta còn phải cám ơn bọn chúng?” Ngô Nguyên Nương vuốt mặt tức giận nói, sau cảm thấy giọng điệu của mình hơi quá bèn vội vàng đứng dậy kéo tay Trác Vân nói “Chỉ trách ta không biết nhìn người! Thật may là có a Vân ngàn dặm xa xôi tới đây, nếu không ta sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ mất!”
Trác Vân biết Ngô Nguyên Nương thẳng tính, tất nhiên sẽ không vì một câu nói của nàng ta mà tức giận, ân cần hỏi “Nay không tìm được hai tên đó, vậy Nguyên Nương định khi nào thì về?”
“Không về!” Ngô Nguyên Nương giống như nghe thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ, lập tức nhảy dựng lên, “Nếu về sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất! A Vân chưa gặp mẫu thân ta nên không biết, mẫu thân ta trước giờ nói một là một hai là hai không được cãi, nay bị mất hết mặt mũi, chắc chắn sẽ giết ta mất! Dù không giết, thì cũng sẽ đưa ta vào am ni cô làm ni cô suốt đời. A Vẫn nhẫn tâm nhìn ta thành ni cô sao?”
Trác Vân bỗng thấy đau đầu, có dự cảm không lành.
Lúc này, nha hoàn vào báo Thư Minh tới, Trác Vân vội vàng đứng dậy đón, Ngô Nguyên Nương cũng sửa sang lại quần áo, đứng sau lưng Trác Vân, đợi Thư Minh vào phòng, mới vái chào, thành khẩn nói cám ơn.
Thư Minh lộ vẻ hiếu kỳ nhìn Ngô Nguyên Nương mấy lần, lại cười với Trác Vân, “Không ngờ nhanh như vạy đã tìm được bằng hữu của Phương cô nương!”
Trác Vân đáp “Đều nhờ Thư công tử giúp một tay, nếu không, chỉ dựa vào một mình ta, không biết phải tìm tới khi nào!”
Ngô Nguyên Nương thấy hai người có vẻ thân thiết, ngạc nhiên nhìn Thư Minh, kéo ống tay áo Trác Vân hỏi nhỏ “Vị Thư công tử này là ai? Sao lại quen a Vân?” Mặc dù Ngô Nguyên Nương không biết việc Trác Vân và Hạ Quân Bình đã đính hôn, nhưng ý tưởng hai người bọn họ là một đôi đã sớm ăn sâu vào đầu, nay thấy nam tử trẻ tuổi như Thư Minh thân thiết với Trác Vân mới cảnh giác hỏi.
Thư Minh cười nói “Phương cô nương và Hạ công tử đã từng cứu mạng cả nhà ta!” Dứt lời, Thư Minh kể lại việc lúc trước cho Ngô Nguyên Nương nghe. Ngô Nguyên Nương chống cằm nghe say mê, đến lúc nghe Hạ Quân Bình vì cứu Trác Vân mà suýt nữa mất mạng thì lại lộ vẻ mặt vừa kính nể vừa hâm mộ, quay đầu nói với Trác Vân, “Hâm mộ a Vân quá!”
Ngô Nguyên Nương vừa nói ra câu này, đã cảm thấy không nên, lo lắng lén nhìn Thư Minh, thấy hắn đang cúi đầu uống trà, hình như không nghe thấy, mới yên lòng.
Ngô Nguyên Nương liều chết không chịu về, nên Trác Vân đành tạm ở lại, một mặt dẫn Ngô Nguyên Nương đi thăm thú Phụng An một mặt khuyên nàng ta. Thư Minh nhiệt tình, dẫn hai người đi khắp thành ngắm cảnh.
Phụng An nằm ở ranh giới của đất Yến, đi về phía đông không xa là địa giới của Đại Chu. Bởi vì gần đánh nhau, nên chỗ này đã bắt đầu không yên bình, thường có từng đội lính đi lại trong thành, tuy kỷ luật xem như nghiêm minh, nhưng dân chúng vẫn ít nhiều có hơi sợ hãi.
Ngô Nguyên Nương vốn là con nhà võ, từng thấy binh sĩ nhiều, tập mãi thành quen, gặp mấy đội lính cũng không né tránh. Trác Vân sợ nàng ta gây chuyện, nhưng nói không nghe, đành phải đi theo sau.
Một ngày kia, ba người vừa đi dạo một vòng, chuẩn bị về Thư phủ, thì Ngô Nguyên Nương bỗng xoay người nhảy lên ngựa, không kịp nói với Trác Vân một tiếng ,đã quát to “Đứng lại cho ta!” sau đó thúc ngựa đuổi theo ai đó.
Trác Vân vốn đi sau Ngô Nguyên Nương, nhất thời không kịp phản ứng, suýt nữa bị nàng ta đụng vào, sợ hãi nhắm chặt mắt, đợi đến khi mở mắt ra thì ngựa của Ngô Nguyên Nương đã đi xa hơn mười trượng. di;l;ễn,đàn.lê.q;jjuý.đôn Thư Minh nghe thấy tiếng động vội vàng từ trong cửa hàng bên đường chạy ra, thấy dáng vẻ hốt hoảng của Trác Vân, vội vàng nhìn xung quanh thử, chỉ thấy vạt áo màu hồng của Ngô Nguyên Nương thấp thoáng cuối phố.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Thư Minh kinh ngạc hỏi.
Trác Vân cau mày lắc đầu, “Không biết Nguyên Nương đã thấy ai, chưa kịp nói một lời đã kích động đuổi theo!” Ngô Nguyên Nương vốn nóng tính, dù đối phương là ai, nếu ở Nghi Đô thì không nói, dù gì cũng có nhà họ Ngô làm chỗ dựa, nhưng chỗ này là Phụng An, Trác Vân không muốn gây chuyện để phiền nhà họ Thư phải ra mặt xử lý nữa.
Trác Vân vội vàng lên ngựa đuổi theo Ngô Nguyên Nương. Thư Minh cũng theo sát phía sau.
Hai con ngựa chạy chậm theo con phố hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Ngô Nguyên Nương, hỏi thăm dọc đường mới biết Ngô Nguyên Nương đã ra khỏi thành. Trác Vân lo lắng nhìn Thư Minh một cái, Thư Minh hiểu ý, hai người đồng thời chạy ra khỏi thành tìm.
Trác Vân và Thư Minh chạy gần nửa canh giờ, đã tới gần trại lính ngoài thành. Trác Vân thấy vậy càng lo lắng hơn, mặt Thư Minh cũng lộ vẻ nặng nề, hỏi nhỏ “Chẳng lẽ chúng ta chạy sai hướng?”
Trác Vân cau mày nhìn xung quanh, binh lính đi ngang qua cũng có không ít người tò mò nhìn hai người. “Đi qua coi thử một chút….” Nàng nói “Chỉ có một đường này, Nguyên Nương còn có thể đi đâu?” Dứt lời, nàng đã thấy vạt áo hồng của Ngô Nguyên Nương thấp thoáng đằng xa.
“…. Rõ ràng là ở đây, mau để ta vào tìm bọn chúng!” Ngô Nguyên Nương chống nạnh đứng trước cửa trại lính rống to “Không cho ta vào? Rõ ràng là muốn bao che cho bọn chúng! Có biết ta là ai không? Mau đi gọi cấp trên của ngươi ra đây!”
Hộ vệ canh cổng cản Ngô Nguyên Nương ngoài cửa, lạnh lùng quát “Đi chỗ khác nhanh đi! Chỗ này không phải nơi ai muốn tới là tới! Còn không đi, bọn ta sẽ không khách khí đâu!”
“Ta sợ ngươi sao!” Ngô Nguyên Nương vừa nói vừa muốn xông vào trong, mấy hộ vệ lập tức rút đao ra vây xung quanh nàng ta. Bính khí sáng loáng khiến Ngô Nguyên Nương hơi choáng, nhưng vẫn mạnh miệng nói “Kêu hai tên lừa đảo kia ra ta sẽ đi!”
Trác Vân thấy đao của mấy hộ vệ kia chỉa vào cổ Ngô Nguyên Nương, sợ tới mức ngừng thở, vội vàng tung người xuống ngựa, chạy nhanh tới, vừa chạy vừa chắp tay vái mấy hộ vệ kia nói “Các vị quan gia, thật xin lỗi, muội muội ta được chiều riết thành hư, không biết trời cao đất rộng, dám giả nam đến đây quấy rối! Giờ ta sẽ dẫn muội muội về, xin cái vị đừng chấp nàng!”
Thư Minh cũng đuổi tới, vội vàng móc túi tiền nhét vào tay một tên hộ vệ, nói “Cái vị quan gia xin đừng chấp nhặt với tiểu muội ta!”
Mấy hộ vệ kia nghe nói Ngô Nguyên Nương là nữ tử, bèn bỏ đao xuống. Hộ vệ nhận túi tiền kia cười nói với Thư Minh, “Tiểu cô nương này thật là chua ngoa, tiểu huynh đệ vất vả rồi!”
Thư Minh biết mấy hộ vệ kia hiểu lầm, nhưng chỉ đỏ mặt, không cãi, gật đầu liên tục, lặng lẽ kéo ống tay áo Trác Vân. Trác Vân hiểu ý, vội vàng kéo Ngô Nguyên Nương đi.
“Kéo ta làm gì? Chẳng lẽ bọn họ dám làm gì ta? Ta sẽ nói với Nhị thúc, xem Nhị thúc sẽ dạy dỗ bọn chúng như thế nào!” Ngô Nguyên Nương tức giận nói “Hai tên lừa đảo kia đang ở trong này, ta tận mắt thấy hai tên đó đi vào! Không về, ta nhất định ta phải bắt được bọn chúng!”
Trác Vân thật hết cách với Ngô Nguyên Nương, hỏi “Đừng nói Nguyên Nương gây chuyện xong còn có mạng để gặp Ngô tướng quân, dù gặp được, Nguyên Nương chắc chắn Ngô tướng quân sẽ thay Nguyên Nương báo thù, mà không phải sẽ tức giận đánh người mười mấy hèo, sau đó đuổi về Ngi Đô?”
Ngô Nguyên Nương lập tức im miệng, mắt chớp chớp, dâng lên hơi nước, rống to “…. Tức chết ta! Tại sao Hứa lão nhị nuôi mỹ nhân bên ngoài vẫn được tiếng tốt, còn ta muốn từ hôn cũng không được? Tại sao hai tên lừa đảo kia lừa tiền xong có thể nghênh ngang trốn trong quân doanh, còn ta cả cửa quân doanh cũng không vào được! Hu hu…..”
Thấy Ngô Nguyên Nương khóc, Trác Vân càng không biết làm sao, luống cuống tay chân an ủi cả nửa ngày. Ngô Nguyên Nương càng khóc càng hung, Thư Minh day day huyệt Thái dương, hỏi “Vậy…. rốt cuộc là Ngô cô nương muốn sao?”
Ngô Nguyên Nương hít mũi một cái, lau nước mắt, nghiêm túc nói “Ta muốn vào quân doanh!”
Trác Vân “…..”
Thư Minh cũng muốn khóc! Nàng ta sẽ không thật sự nghĩ rằng mình mặc đồ nam thì sẽ thành nam nhân thật chứ!
“Nói gì đi nữa thì ta cũng sẽ vào!” Ngô Nguyên Nương bướng bỉnh nói “Nếu hai ngươi không vào, ta vào một mình!” Ngô Nguyên Nương nhìn Trác Vân nói “Ta nhìn thấy trong thành có dán thông báo chiêu binh!”