Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 22: NO22 Dị năng của mẹ



Editor: Mai Tuyết Vân

Nhìn vẻ mặt của họ, đúng là lần đầu tiên nghe thấy, Bạch Nhược Oánh nghiêm mặt nói: “Ba mẹ, bác Hình, con cảm thấy chuyện này và virus đang lây lan có liên quan đến nhau. Giống như khi xảy ra căn bệnh truyền nhiễm, nhớ năm đó bệnh XX và bệnh HXXX thì sao? Cũng giống như vậy, khi bệnh lây lan, có những người sức miễn dịch thấp sẽ bị lây bệnh, có những người lại có sức miễn dịch cao nên không bị lây bệnh. Lại có người nhiễm virus nhưng không hề bị bệnh, ngược lại nó trở thành virus biến dị, làm họ khỏe mạnh hơn. Dĩ nhiên lời con nói chỉ là giả thuyết, nhưng con cảm thấy con và bác Hình trở thành như vậy là do đã nhiễm phải virus, tuy không bị biến thành zombie, mà virus ở trong cơ thể chúng ta sinh ra đột biến, thay đổi cấu trúc tế bào, khiến chúng ta xuất hiện dị năng.’’ 

"Dị năng?" Nghe được lời nói của Bạch Nhược Oánh, ông Bạch khó hiểu nhìn về phía con gái mình.

"Đúng vậy, là dị năng, ba thấy tin tức cũng có nhắc đến rồi đó, chỉ nói khác thường. Mặc dù có chút không cụ thể, nhưng đúng với tình hình của chúng ta bây giờ. Con tin rằng ngoài con và bác Hình, còn có một vài người cũng sẽ bị như thế. Nhưng tạm thời chúng ta không nên tiết lộ chuyện này ra ngoài. "

"Tiểu Oánh nói không sai." Nghe cô nói, ông Bạch và ông Hình cùng gật đầu. Mà bà Bạch thì không hiểu nhìn mọi người. "Mẹ, mẹ nghĩ xem, nếu như có một tổ chức hay cơ quan nào đó phát hiện ra có người khác hẳn với người thường, bọn họ sẽ làm gì? Bỏ mặc không quan tâm, hay là đưa đi nghiên cứu? Hơn nữa chuyện này có liên quan đến tai họa lần này."

Nghe lời con gái nói, bà Bạch khiếp sợ che miệng. “Cho nên, đợi đến khi chuyện này trở nên phổ biến, hoặc là hoàn toàn công bố rộng rãi, chúng ta không được nói bất cứ điều gì.’’ 

Bởi vì đồ trong nhà còn đủ ăn, Bạch Nhược Oánh dẫn ba mẹ và ông Hình, mỗi ngày ăn cơm xong sẽ đi giết zombie. Lúc vừa mới bắt đầu, mọi người vẫn còn xúc động vì sợ hãi, nhưng càng về lâu, tâm trí cũng kiên định, ngay cả bà Bạch một mình cũng có thể giết chết một con zombie rồi. 

Ở nơi này mấy ngày, ngoài cửa sổ ngoại trừ một ít zombie, cũng không có tiếng động gì. Rốt cuộc mọi người cũng biết đến đã đến tận thế, chẳng qua dù zombie còn chậm, nhưng mọi người vẫn không dám ra khỏi nhà. Người nhà họ Bạch vẫn theo kế hoạch luyện tập trước cửa nhà mình. 

TV hoàn toàn không có âm thanh, Bạch Nhược Oánh lấy ra MP3 của mình, cô nhớ trong máy có chức năng radio. Còn có chức năng tiết kiệm điện, tìm kiếm một lúc cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ là sau này có thể có ích, nên cô đặt đồ vào không gian.

Khi người nhà họ Bạch ra cửa giết zombie, Bạch Nhược Oánh cảm thấy trong tiểu khu của mình còn rất nhiều người may mắn sống sót, bọn họ cũng đang nhìn nhà cô.  

Mỗi khi người nhà cô giết zombie, Bạch Nhược Oánh có thể cảm nhận được bọn họ động lòng trắc ẩn, muốn cứu người. Nghĩ tới đây cô lắc đầu một cái, không ai có nghĩa vụ phải đi cứu người cả, huống chi hiện tại, zombie còn ở giai đoạn cấp thấp, lực sát thương còn ít. Lúc này, nếu mọi người không ra ngoài rèn luyện một chút, về sau khi zombie xuất hiện biến dị thì sẽ ra sao? 

Nghĩ tới đây, trong mắt Bạch Nhược Oánh bỗng nhuốm một màu đỏ u ám.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy ngày, cô và ông Hình đều zombie không hề tốn sức, ông bà Bạch cũng có tiến bộ rất lớn. Cư dân xung quanh không biết có phải bị ảnh hưởng hay không mà cũng có người thử ra ngoài giết zombie rồi. Khi mọi người hợp lực giết chết con zombie đầu tiên, tất cả đều vui mừng, họ cảm thấy quái vật này cũng không đáng sợ lắm. Nghĩ như thế, càng có nhiều người ra khỏi nhà, giết zombie, việc đầu tiên họ làm là tìm đến chỗ có lợi, nếu ai cũng ở trong nhà, sợ là đã không còn thức ăn.

Xa xa trong siêu thị truyền tới tiếng ồn ào, hiện tại đã bắt đầu xảy ra tranh chấp. 

Bạch Nhược Oánh chưa đi, cô nhìn người nhà của mình, nở nụ cười, cho mọi người luyện tập trước cửa cho tốt. 

Tối xuống, một làn gió nhẹ thổi qua, cho Ẩm Huyết ăn no, Bạch Nhược Oánh và mọi người về nhà, tắm nước nóng, tẩy hết mệt mỏi trên người.

Mẹ cô vào phòng bếp nấu cơm, ông Bạch và ông Hình ở phòng khác thảo luận gì đó, cô lại lấy MP3 của mình ra, chỉnh tần số. 

Mấy ngày gần đây, Bạch Nhược Oánh cảm thấy Ẩm Huyết rất vui vẻ, uống máu không hề kén ăn. Nếu không Bạch Nhược Oánh không cách nào tưởng tượng, bộ dạng Ẩm Huyết uống dòng máu tanh hôi đó. 

Điều chỉnh hệ thống băng tần, cô không ngờ lại nghe được tiếng nói. Tính toán một chút, thì từ ngày có mưa sao băng đến nay đã một tuần lễ, nhớ đời trước vào cuối tuần sẽ xảy ra chuyện cắt nước cúp điện. Bây giờ nghĩ đến cũng sắp xảy ra rồi, có lẽ nên rời khỏi đây thôi. 

Nghe được tiếng động của radio, mọi người ngưng nói chuyện, theo tin tức phát ra từ radio, đã bước đầu tìm hiểu được hiện tượng virus lây truyền cho con người. Nguồn gốc của nó vẫn là một ẩn số, nhưng virus sẽ làm ảnh hưởng đến hệ thần kinh trung khu. Rất nhiều người nhiễm phải virus, cấu trúc tế bào bị thay đổi. Từ đó ngoại hình cũng sẽ thay đổi theo, hệ thống thần kinh biến đổi, người nhiễm bệnh sẽ không còn tri giác, chỉ còn lại cảm giác kích thích, thèm ăn, hơn nữa hệ thần kinh rất mẫn cảm khi đối diện với máu thịt của người sống.

Trong radio còn nói, hiện tại là thời gian đầu tiên sau tai họa, rất nhiều vùng quan trọng bị mất khống chế, cho dù đoạt lại được cũng cần rất nhiều nhân lực và vật lực. Bây giờ điều kiện không tốt, chỉ còn lại chút tài nguyên thì sống rất khó khăn. Cho nên các thành phố xung quanh sẽ bị cắt điện cúp nước. Mong mọi người đừng hoảng sợ, sắp đến sẽ có quân đội đến dọn dẹp thành phố, giải cứu nạn dân….

Nghe xong, tất cả mọi người rơi vào trầm tư, hết cúp nước còn bị cúp điện?

Một khi hết nước, cuộc sống của mọi người sẽ ra sao, còn bị cúp điện, bây giờ đang là mùa hè, nếu như cúp điện thật, đồ ăn dự trữ không phải sẽ hỏng hết sao? 

Trong lúc cô đang suy nghĩ, thì đột nhiên một tiếng thét lớn phát ra trong phòng bếp. 

"Mẹ, xảy ra chuyện gì, mẹ!" Nghe được tiếng của mẹ, Bạch Nhược Oánh nhanh chóng chạy vào bếp. Ông Bạch, và ông Hình cũng theo sát phía sau. 

"Mẹ, mẹ làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Đến gần phòng bếp, Bạch Nhược Oánh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẹ, cô sợ hết hồn, nhìn kỹ khắp người bà Bạch thấy không có gì đáng ngại, lúc này cô mới yên lòng lại. 

"Vợ ơi?"

"Chị dâu?"

"Tiểu Oánh." Nhìn thấy con gái của mình đi vào, bà Bạch có chút sốt ruột nhìn cô. 

"Mẹ, sao vậy?"

"Mẹ cũng không biết, mới vừa rồi mẹ đang nấu ăn, nhưng không biết làm sao, thức ăn đột nhiên biến mất?’’ 

"Không thấy đâu ư?" Nghe lời của mẹ, Bạch Nhược Oánh suy nghĩ một chút, "Trong lúc làm mẹ đã nghĩ những gì?’’ 

"Làm thế nào lại biến mất được? Em chắc không?" Ông Bạch nghe vợ nói cũng không thể giải thích được nhìn bà. 

"Mẹ không suy nghĩ gì cả, chẳng qua là đang muốn mang những thức ăn đi cất thì lập tức chúng biến mất ngay.’’ Bạch Nhược Oánh biết mẹ cô đã thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là dị năng không gian.

"Mẹ. Mẹ thử tập trung suy nghĩ, nghĩ xem thử thức ăn đã đi đâu. Tập trung tư tưởng.’’ Bà Bạch dù không hiểu cũng làm theo lời cô nói. “Hả? Mẹ nhìn thấy rồi, thức ăn đang ở trong một không gian, có vẻ như rộng khoảng 70 mét vuông."

Nghe lời của mẹ, Bạch Nhược Oánh rất kinh ngạc, thậm chí không gian của mẹ cô rộng đến 70 mét vuông, con số này rất lớn. Kiếp trước, rất nhiều người có không gian chỉ rộng mấy mét vuông, cái lớn nhất cũng là 200 mét vuông. 

"Mẹ xem thử có thể lấy thức ăn ra được không, cố gắng thử một chút." Bà lại nghe theo lời con gái, cứ như vậy thức ăn xuất hiện trước mắt mọi người. 

"Con nghĩ mẹ đã thức tỉnh dị năng không gian, nếu thật như vậy, mẹ sẽ luôn mang theo một không gian bên mình, còn có thể chứa rất nhiều đồ.’’ Bạch Nhược Oánh nói xong, mẹ cô rất vui vẻ, bà nhìn về phía chồng mình, nhưng lại phát hiện ra ông Bạch đang chau mày, bà gọi: “Chồng à?’’

"Haizz, hiện nay mọi người đều có dị năng, chỉ còn mình anh!’’ Nhìn sắc mặt của ba mình vốn cô muốn nói cô cũng không có dị năng, nhưng khi nhìn thấy sự buồn bã của ba. Bạch Nhược Oánh lại quyết định không nói gì, việc người nhà cô thức tỉnh dị năng không gian và sức mạnh chắc ít nhiều gì cũng có liên quan đến nước suối của cô. Đã như vậy, ngày ba cô thức tỉnh dị năng cũng sắp tới rồi: “Ba à, ba đừng buồn mà, có lẽ ba cũng sẽ có dị năng nhanh thôi.’’ 

Nghe con gái an ủi, ông Bạch mỉm cười, nhưng nụ cười của ông vẫn có chút miễn cưỡng. Lúc ăn cơm tối, ông Bạch ăn cơm không nhiều, điều này khiến bà Bạch rất lo lắng. Chẳng qua ông Bạch nói mình không sao, nên mọi người cũng không muốn nói quá nhiều, sợ làm ông đau lòng. Sau khi ăn xong, ông Bạch muốn rửa chén, mọi người cũng không ngăn cản. 

Ông Bạch đi vào bếp, nghĩ đến tình cảnh của mình, không phải ông đang ghen tỵ với dị năng mà người nhà mình có được. Chẳng qua ông không muốn mình vô dụng, năng lực gì cũng không có làm liên lụy đến mọi người. 

"Anh ơi?" Nghe được giọng nói của vợ con ông Bạch quay đầu lại: “Em giúp anh.’’

"Ba, còn có con nữa."

Nhìn vợ và con gái, còn có cựu chiến hữu đứng ở cửa không nói gì. Ông Bạch mỉm cười, vào những tháng ngày như thế này, người một nhà có thể bình an ở cạnh nhau, chẳng phải đã đủ lắm rồi sao. 

"Hả, sao lại không có nước?’’ Bà Bạch cầm bát đũa chuẩn bị rửa, nhưng khi bà đưa tay mở vòi nước thì lại phát hiện nước không chảy ra. “Không thể nào, anh vừa mới rửa tay mà.’’ Nói xong ông Bạch mở vòi nước, thế mà nước lại chảy ra, bà Bạch không tin vào mắt mình lại mở vòi nước lần nữa, nhưng vẫn không có nước. 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, tiểu Oánh, con tới đây thử một chút.’’ 

Nghe lời của mẹ, Bạch Nhược Oánh đi tới bồn rửa chén, mở vòi nước, nhưng không có nước: “Ba à, chẳng lẽ ba cũng có dị năng, là dị năng hệ thủy ư?" Ông Bạch nghe vậy, chỉ tay vào bát đĩa trong bồn, lập tức một cột nước bắn ra ngoài.

"Chồng ơi, anh cũng có dị năng, thật tốt quá, cả nhà chúng ta đều có dị năng, chẳng qua sao lại hết nước được?’’ Vấn đề bà Bạch thắc mắc, làm mọi người nhớ lại tin tức phát trên radio, vậy chẳng mấy chốc sẽ cúp điện. Nếu đã như vậy, không thể cứ ngây ngốc ngồi trong nhà được, “Anh nghĩ chúng ta nên cân nhắc đến việc rời khỏi nhà rồi.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.