Không biết trời đã sáng từ lúc nào, theo ánh mặt trời lan tỏa, Bạch Nhược Oánh hoàn toàn có thể thấy rõ màu sắc của hồ nước, màu đỏ như máu. Ngay cả nước trong hồ cũng sền sệch, rất giống với máu, đó là một hồ máu, trong hồ máu có một đóa sen đỏ đứng sừng sững.
Sáng sớm, mọi người vừa tỉnh ngủ, đột nhiên cảm thấy rét lạnh, kéo màn cửa sổ ra, nhìn quanh cảnh bên ngoài, thế nhưng lại có tuyết rơi, trắng xóa như lông ngỗng. Nhẩm tính, bây giờ là đầu tháng bảy, sao có tuyết rơi được chứ? Bạch Nhược Oánh đã đoán trước, lấy mấy bộ quần áo bằng lông trong không gian ra, phân phát cho mọi người, sau khi họ mặc vào mới cảm thấy ấm áp một chút.
“Trời ạ, tuyết rơi tháng sáu, sao lại có tuyết rơi chứ? Có phải giống oan Đậu Nga không đấy?’’ Lưu Minh trừng mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa, rốt cuộc cậu ta cũng tắm rửa, người cũng sạch sẽ hơn nhiều. Nhìn kỹ, không nghĩ rằng rất đáng yêu, mắt to tròn trịa, khuôn mặt bầu bĩnh thanh tú.
Nhìn Lưu Minh như vậy, cô không nhịn được cười, cuối cùng cô đã biết vì sao anh không thích ra ngoài nhà. Cũng biết vì sao bình thường Lưu Minh lại thích biến mình thành kẻ lôi thôi.
Mọi người thấy Bạch Nhược Oánh cười, cũng nhìn về phía Lưu Minh, trong nháy mắt bà Bạch đã yêu thích sự dễ thương của Lưu Minh, còn ông Bạch và ông Hình cũng không nhịn được cười. Nhìn mọi người cười mình, Lưu Minh tức giận, nhưng khi anh tức giận, khuôn mặt bánh bao rất đáng yêu.
Độ ấm trong nhà giảm mạnh, Bạch Nhược Oánh nhớ đến chức năng trong xe hàng, mọi người cùng di chuyển ra xe hàng. Bạch Nhược Oánh nhán nút, tấm sắt trên nóc xe hàng mở ra, để lộ máy điều hòa không khí ở trên. Chức năng sạc điện bằng năng lượng mặt trời đã nạp đầy điện từ lâu, chẳng mấy chốc trong liền ấm lên. Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh này, bọn họ đều không biết xe hàng còn có chức năng này. Đều nhìn Bạch Nhược Oánh bằng ánh mắt bội phục!
Tuyết rơi giữa hè rất kỳ lạ, nhưng zombi còn đó, thời tiết biến hóa thì có gì lạ đâu. Chuyện ngày mai không ai đoán trước được, bây giờ chỉ muốn sống tốt, binh đến ắt có tướng chặn. Không biết sau này thời tiết sẽ ra sao, nhưng họ không thể sống ở đây, phải đến thành phố B mới được, nghĩ như thế, họ đều chuẩn bị lên đường.
Lái xe trên đường, chỗ tốt duy nhất là không thấy zombie, không biết đã đi đâu, chẳng lẽ zombie cũng sợ lạnh, núp hết rồi? Bạch Nhược Oánh lái xe chạy nhanh, cô không dừng lại, bởi vì cô biết không lâu nữa, zombie có một giai đoạn tiến hành mới. Còn có nhiều động thực vật bắt đầu thay đổi dị biến. Lưu Minh muốn đi vệ sinh, nên cô ngừng xe lại, khi Lưu Minh bước xuống xe thì “Ầm!’’ một tiếng, có tiếng súng vang lên cách đấy 50m, cô không nhìn được.
Mà lúc này, bả vai của Lưu Minh trúng đạn, ngã trên đất, hôn mê, khiến Bạch Nhược Oánh rất tức giận. Ở tận thế, mạng người cũng nhỏ bé yếu ớt như thế, bản tính lạnh lùng và ích kỷ của con người là chuyện bình thường. Lúc này, zombie chưa chắc là kẻ địch lớn nhất của họ, mà kẻ địch nguy hiểm nhất chính là con người.
Đời trước, cô rất khác với bây giờ, khi đó không có nước uống và lương thực, có lẽ loài người sẽ tàn sát bạn bè vì thức ăn, cha mẹ sẽ bán con mình vì miếng ăn, đi đâu cũng thấy cảnh ấy. Nhưng mặc kệ thế nào, bây giờ Lưu Minh là người thân của cô, làm anh bị thương, đồng nghĩa với việc làm cô bị thương.
Tiếng súng vừa dứt, người bên kia đã xuất hiện, quần áo đang mặc cho thấy bọn chúng là tội phạm. Người như vậy, đời trước cô đã gặp qua, khi ấy tận thế đến, rất nhiều người biến thành zombie. Trong tù cũng không ngoại lên, cảnh sát và quản ngục đều biến thành zombie, có vài tên tội phạm nhân cơ hội trốn thoát. Đồng thời còn cầm theo súng của quản ngục, bọn chúng rất tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, nên rất nhiều người sợ bọn chúng.
Mấy kẻ kia quần áo xốc xếch, lạnh đến run cầm cập, xem ra bọn chúng đã nhìn trúng xe hàng của cô. Lúc Lưu Minh vừa ra khỏi cửa, trên người lại mặc áo lông, khiến bọn chúng càng nóng mắt. Nhìn mấy kẻ đó, cô vung tay lên, lấy súng đạn cho ba mình và ông Hình. “Ba, bác, bọn chúng có súng, chúng ta phải cẩn thận, đối phó zombie chúng ta có thể cận chiến, nhưng với người thì không giống.’’
Dù sao thì ông Hình và ông Bạch đã từng đi lính, cầm súng trên tay như cá gặp nước, đã lâu rồi không bắn người, thật tốt. Cô cười lạnh, đi ra ngoài, đỡ Lưu Minh lên. Chúng thấy có một thiếu nữ bước ra khỏi xe, đôi mắt như hổ đói vồ mồi. Nhìn ánh mắt bọn chúng, một tay Bạch Nhược Oánh đỡ Lưu Minh lên xe. Sau khi bọn trốn tù bắn phát súng đầu tiên, vẫn tiếp tục tiến tới, không nổ súng nữa mà cầm súng chạy về phía này, chúng cho rằng đây chỉ là xe hàng bình thường.
Trốn khỏi nhà giam, bọn chúng giống như chim tự do, bắt cóc cưỡng bức, giết người cướp của, ngày hôm qua còn vui vẻ hưởng thụ mấy cô em, nhưng ai ngờ, hôm nay lại có tuyết rơi. Cô nhìn bọn chúng từ xa, phía sau mấy tên tội phạm còn có vài người phụ nữ, ồ, sao lại quen thế, không phải là Bạch Tuyết sao? Không ngờ sau khi cô ta rời đi đã gặp phải bọn lưu manh này, nhìn dáng đi của cô ta, hai chân run lên cầm cập, có thể thấy cả đêm không được dễ chịu nhỉ?
Bọn tội phạm đứng trước mặt, Bạch Nhược Oánh mặt không đổi sắc, “Ha ha, tôi đã nói chúng ta sẽ gặp lại, nhưng không ngờ lại gặp nhau thế này.’’ Còn không đợi bọn tội phạm mở miệng, cô đã nhìn thẳng vào Bạch Tuyết. Bạch Tuyết tức giận nghiến răng, nếu không phải tại Bạch Nhược Oánh thì sao hôm nay cô ta biến thành bộ dạng này. Nghĩ như thế, sự phẫn nộ dâng trào, quăng một quả cầu lửa về phía Bạch Nhược Oánh. Bấy giờ một quả bóng nước đã tiêu diệt quả cầu lửa. Đám tù nhân còn chưa kịp phản ứng, tiếng súng đã vang lên, Bạch Nhược Oánh lắc người một cái đã không thấy đâu.
Giằng co với bọn chúng mấy phút, vì Bạch Nhược Oánh có xe hàng bảo bạo, công thêm việc ông Bạch và ông Hình dùng súng liên thủ. Cho nên ưu thế thuộc về họ, lúc này đối phương đã có hai người nằm trong vũng máu, ngã xuống đất không dậy nổi! Đến khi người thứ ba ngã xuống, thì bọn chúng mới tuyệt vọng kêu to: “Chúng tôi đầu hàng, đầu hàng!’’ Không thèm để ý chúng, tiếng súng lại vang lên, không lâu sau tất cả đều ngã xuống chỉ còn sót lại mấy người phụ nữ.
Nhìn mấy cô gái lạnh đến phát run, Bạch Nhược Oánh cầm vài chiếc áo bông ra, để ông Hình lái xe, còn bà Bạch thì chăm sóc Lưu Minh, ông Bạch thu hồi súng đạn. Thấy Bạch Nhược Oánh như thế, mọi người liếc cô một cái rồi không nói gì, lái xe chạy đi. Thấy cô đến gần, mấy cô gái sợ hãi tụ lại một chỗ, cô ném quần áo cho bọn họ: “Nhân lúc không có zombie mau chạy đi, ở tận thế không ai có thể giúp các cô…Các cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình, nhớ, phụ nữ không phải kẻ yếu.’’ Nói xong cô đi về phía Bạch Tuyết.
“Cô rất hận tôi?’’ Nhìn vẻ mặt tức giận của Bạch Tuyết, Bạch Nhược Oánh khinh thường hỏi, thấy cô đến gần, Bạch Tuyết phất tay đẩy mấy quả cầu lửa ra. Vậy mà cô chỉ lách nhẹ đã tránh được công kích của cầu lửa, Bạch Nhược Oánh gọi Ẩm Huyết, chỉ hai đao, Bạch Tuyết đã kêu thảm thiết ngã xuống đất. Gân chân bị cắt, Bạch Tuyết muốn động đậy nhưng không nhúc nhích được. Những cô gái kia đã bỏ chạy, không biết lời cô nói, bọn họ có nghe lọt tai không. Không biết từ lúc nào, tuyết đã dần ngừng rơi!
Trên đường, đám zombie kêu ừng ực trong cổ họng, mùi máu tanh ở đây bắt đầu hấp dẫn zombie, Bạch Tuyết muốn chạy nhưng cô trốn không thoát. Nhìn bộ dạng của Bạch Tuyết, Bạch Nhược Oánh nhớ lại mình kiếp trước, để cô ta nếm thử cảm giác của cô kiếp trước. Nghĩ như thế, bỗng nhiên có một cái bóng lao nhanh đến, đánh về phía cô, Bạch Nhược Oánh tránh được, thế là cái bóng kia lại lao vào Bạch Tuyết. “Không được, cứu tôi, cứu tôi!’’
Trốn vào không gian, nhìn zombie đang ăn thịt, zombie này có tốc độ rất nhanh, nhìn chúng ăn sạch sẽ Bạch Tuyết, Bạch Nhược Oánh mới lắc người bổ đao về phía zombie. Đầu zombie rớt xuống, cô mở ra, vận khí thật tốt, là một thủy tinh thể màu cam, cảm ơn Ẩm Huyết, nghĩ vậy, cô ném nó bào không gian rồi rời đi…
Đuổi theo xe hàng, Bạch Nhược Oánh lên xe, nhìn Lưu Minh trong buồng xe. "Tiểu Oánh, sao thế?’’ Nhìn con gái, ông Bạch hỏi, Lưu Minh bị thương quá nặng, đạn lún quá sâu, xung quanh lại có quá nhiều mạch máu, ông không dám động tay, huống chi nơi này không có dụng cụ.
Nhìn ba mình rồi lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu Minh một chút, "Ba mẹ đừng lo.’’ Nói xong cô rót nước trong không gian, pha loãng rồi chậm rãi đổ lên vết thương của Lưu Minh. Vết thương kia vốn đang chảy máu thế mà đã cầm được. Thấy vậy, ông bà Bạch giật mình, nhưng nghĩ đến chuyện này xảy ra trên người con gái mình, cũng không còn kỳ lạ nữa, hai người bình thường trở lại. Nhưng viên đạn còn ở bên trong vết thương của Lưu Minh, chẳng qua có dị năng của của Bạch Nhược Oánh, lá gan của ông Bạch cũng to lên.
Cũng may trước đây khi cô thu thập đồ dùng, đã lấy một ít dụng cụ phẩu thuật đơn giản, ông Bạch cầm nhíp tìm được đầu đạn, "Xì…’’ Một dòng máu đỏ tươi phun ra ngoài, Bạch Nhược Oánh nhanh chóng đè vết thương của Lưu Minh, dẫn nước suối ra, dần dần vết thương không còn chảy máu, còn dần dần khép lại dưới mắt mọi người.
Nhìn ba mới vừa khẩn trương một đầu mồ hôi bộ dạng, lại nhìn một chút như vậy Lưu Minh, Bạch Nhược Oánh thở dài, cuối thời như vậy ngoài ý muốn, còn không biết khi nào trả sẽ đụng với, nếu như mình không có ở đây, hoặc là, mình chạy tới trễ, này?
Nhìn bộ dạng sốt ruột của ba mình, rồi lại nhìn Lưu Minh một chút, Bạch Nhược Oánh thở dài. Tận thế phát sinh chuyện ngoài ý muốn, còn không biết khi nào sẽ xảy ra, nếu cô không có ở đây, hoặc chạy đến trễ vậy…? Xem ra phải nhanh chóng đến thủ đô, sắp xếp an toàn cho người nhà mình.