Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 68: NO 68



Editor: Mai Tuyết Vân

Chỉ vài phút sau, Bạch Nhược Oánh từ trong phòng tắm đi ra, cô đã tắm xong, thay một bộ quần áo thể thao.

Vừa nhìn thấy cô, Bạch Tử Kiều lập tức ngẩn người, anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của em gái mình.

Không chỉ có anh ta, mà tất cả đều ngây người, bao gồm cả thượng úy Ngô. Từ tận thế đến nay, bọn họ chưa từng gặp qua thiếu nữ nào xinh đẹp như vậy, có khí chất như thế. Toàn thân tràn ngập linh khí thiếu nữ, so với cô gái vừa rồi giống như hai người khác nhau.

Bạch Tử Vũ thấy Bạch Nhược Oánh như vậy trong mắt đã nổi lên sự ghen tị, sắc bén như dao cạo. Nhưng khi cô phát hiện thượng úy Ngô mà cô thích cũng đang nhìn Bạch Nhược Oánh đến ngây người, cô ta lại càng thêm ghen tị.

Bạch Nhược Oánh đương nhiên biết cô ta đang ghen tị, nhưng cô lại không để trong lòng, nói với bí thư Lưu: "Đi thôi, bí thư Lưu.''

"À, à, được, cô Bạch, mời đi bên này.'' Nhìn cách nói chuyện cung kính của hai sĩ quan với Bạch Nhược Oánh, lại nhìn cô gái giống tiên nữ hạ phạm kia, ông cháu nhà họ Bạch đều mơ hồ, đã có chuyện gì vậy? Không phải là chạy nạn sao?

Mọi người đi ra ngoài, ông lão họ Bạch mới gọi Bạch Liên Công đến, hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì, không còn cách nào khác Bạch Liên Công bèn nói những chuyện xảy ra trên đường cho ông lão nghe.

Nghe xong tâm tư ông ta xoay vòng vòng, mà Bạch Tử Vũ nghe xong cuộc đối thoại lại càng ghen ghét cô hơn.

Vì đây là khu nhà giàu, khi đi trên đường vẫn có người qua lại. Ngoại trừ một số quan chức đến văn phòng làm việc, còn lại là đi dạo. Mọi người đều nhìn Bạch Nhược Oánh, rồi ngây ngẩn cả người. Thấy vậy cô lắc đầu, hấp thụ nội đan khiến linh khí của cô quá nặng, cho nên cô mới không thể không cải trang để tránh phiền phức.

"Chà, Tử Phong, hình như cô gái này vừa từ nhà cậu đi ra, chết tiệt, trong nhà cậu giấu một cô gái xinh đẹp như thế từ khi nào, đẹp đến mức lòng tớ ngứa ngáy cả rồi, nói đi, có phải thằng nhãi nhà cậu định độc chiếm không.'' Đúng lúc này, mấy người trẻ tuổi vừa xuất hiện trước cửa nhà họ Bạch thấy cô rồi vỗ vai Bạch Tử Phong hỏi.

"Đi, cút mau, đừng nói là các cậu không biết, ngay cả tôi cũng không biết, nếu có người xinh đẹp như vậy, sao tôi có thể buông tha, nhưng nhìn mà coi, người bên cạnh cô ấy là thượng úy Ngô. Đừng hòng nghĩ đến, ngay cả bác hai tôi cũng phải nhường anh ta vài phần đấy.'' Lúc này, Bạch Tử Phong nhìn ba người đi xa, sờ cằm nói: "Đúng rồi, hàng lần này thế nào?" Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Bạch Tử Phong nhìn người bên cạnh.

Hắn ta thu hồi tầm mắt nhìn Bạch Nhược Oánh, "Ha ha, chắc vừa mới xong, cam đoan sẽ khiến cậu vừa lòng.''

Nhìn biểu cảm đáng khinh của người bên cạnh, Bạch Tử Phong mỉm cười: "Còn không mau đi, cực khổ lắm mới bắt được mấy đứa, còn không đi, chờ người tìm tới tận cửa à.''

Mọi người nghe xong cùng nhau chạy về một phía.

Đây là một kho hàng loại nhỏ, trong kho cũng không có hàng hóa gì. Lúc này Bạch Tử Phong và đám bạn của hắn đến cửa kho hàng, mở cửa ra. Chỉ thấy bên trong có bốn cô gái trẻ quần áo rách nát run rẩy ngồi một góc.

"Chỉ có vài đứa sao?" Nhìn bốn cô gái, chắc chắn tuổi chưa qua thành niên, Bạch Tử Phong cau mày.

"Cái gì mà chỉ có vài đứa, bây giờ là lúc nào, cậu muốn tìm đàn bà, có đầy ra đó, nhưng muốn hàng non, không dễ tìm đâu, trước mạt thế đã tìm rất khó, sau mạt thế phụ nữ sớm đã bị chơi nát rồi, tìm được vài em này đã là không tệ.'' Nghe giọng điệu bất mãn của Bạch Tử Phong, một người khó chịu lên tiếng.

"Tôi nói này Tiểu Hổ, sao cậu nói nhiều thế nhỉ, càng ngày càng giống đàn bà, được rồi, người anh em, tôi sai rồi, được chưa nào.''

Hắn ta trừng mắt nhìn Bạch Tử Phong: "Bỏ đi, còn nhìn cái gì, mỗi người một cái, hưởng thụ cho tốt vào.''

"Các anh em, chuẩn bị, bắt đầu.'' Bạch Tử Phong ra lệnh một tiếng, bốn người nhanh chóng chạy về phía bốn thiếu nữ.

Bốn cô gái nhỏ sợ hãi chạy loạn, nhưng các cô đã đói đến mức kiệt sức sao có sức chạy được. Còn bốn tên kia ngày ngày ăn no ngủ kỹ, không cần phải nói, các cô đã nhanh chóng rơi vào tay bọn chúng.

"Á, không được, buông tôi ra.''

"Hu hu, không được, hu hu!''

"Chúng mày là bọn súc sinh, sẽ chết không tử tế.''

"Hu hu, đau quá, hu hu..."

"Ai ôi, miệng cô ta còn lợi hại như vậy, tôi rất thích sự kích thích.'' Nói xong Bạch Tử Phong xé quần áo cô gái.

"Anh thích những cô bé dịu dàng, bảo bối đừng sợ, anh thương em.'' Vương Hổ kéo một cô gái đến, tay trực tiếp với vào bên trong quần áo của cô.

"Haizz, xem này bảo bối đói rồi, ngực cũng nhỏ đi, không sao, anh sẽ giúp em xoa bóp, lớn một chút mới hấp dẫn người khác.'' Một tên khác mang vẻ mặt dâm tà dùng sức xoa nắn bộ ngực còn chưa phát dục của cô bé kia.

"Ai, ôi, thật lợi hại, xem cái miệng nhỏ nhắn này, giống như muốn cắn rời mấy ngón tay của anh vậy, ha ha, người đẹp, cái miệng nhỏ của em muốn nói là không cắn tay anh đâu chỉ cắn cây gậy lớn thôi à.'' Tên Triệu Thanh vẫn sờ loạn bên trong quần của cô gái.

Lúc này, tiếng kêu khóc đã loạn thành một đống.

"Báo cáo tư lệnh, cô Bạch đã đến.'' Hai người bí thư Lưu mang theo Bạch Nhược Oánh đến Bộ Tư Lệnh, lúc này tư lệnh đang nghe nhân viên bảo vệ báo cáo.

Người đàn ông sau bàn làm việc ngẩng đầu lên: "Hả? Mau mời vào.''

"Vâng, mời cô Bạch.''

Nhìn cô giá trước mặt, vị tư lệnh ngẩng người, hắn ta không ngờ người đẹp trước mắt đây lại chính là Bạch Nhược Oánh. Còn cô thấy hắn ta như vậy, cũng không ngờ hắn là tư lệnh. Không phải hắn ta chính là người nhà của vị trưởng quan làm bên quân đội sao, hình như là họ Lãnh.

"Thật không ngờ, cô Bạch, chúng ta lại gặp nhau ở đây.'' Vị tư lệnh mỉm cười nhìn cô rồi mời cô ngồi. Lần đầu tiên gặp đã khiến hắn nhớ kỹ, vốn tưởng rằng một cô gái như vậy không có sự bảo vệ của người sẽ không sống được. Nhưng với những thông tin nhận được lại khiến bản thân hắn bất ngờ, cô rất lợi hại.

"Vâng, tư lệnh Lãnh, đã lâu không gặp.''

Bí thư Lưu và thượng úy Ngô thấy hình như tư lệnh và Bạch Nhược Oánh biết nhau, hai người vô cùng tò mò: "Không ngờ tư lệnh và cô Bạch lại biết nhau.''

Tư lệnh cười: "Lúc trước có gặp mặt một lần, ha ha, cô Bạch, nếu mọi người đã quen biết thì tôi cũng không cần giấu diếm nữa. Thật ra mời cô đến đây là vì chúng tôi muốn có viên thủy tinh thể cấp năm này, chúng tôi có rất nhiều thủy tinh thể cấp hai cấp ba có thể trao đổi với cô, chỉ cần cô mở miệng, bao nhiêu cũng được.''

Bạch Nhược Oánh mỉm cười, nụ cười như hoa sen mới nở: "Tư lệnh Lãnh, thật xin lỗi, không phải là tôi không muốn giao cho ngài, nhưng viên thủy tinh ấy đã bị tôi hấp thụ rồi.''

"Cái gì?" Nghe cô nói thế, ba người đều chấn kinh.

Bọn họ vốn tưởng rằng, Bạch Nhược Oánh cầm viên thủy tinh thể cấp năm đi vốn là muốn đợi bản thân mình đạt đến cấp độ đó sẽ hấp thụ nó. Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng cô đã hấp thụ thủy tinh thể cấp năm rồi, phải biết rằng, toàn bộ căn cứ của họ, lợi hại nhất, có tu vi tăng tiến nhất cũng chỉ có một dị năng giả cấp bốn.

Nhìn ánh mắt không thể tin được của bọn họ, Bạch Nhược Oánh mỉm cười, trong lòng suy nghĩ chỉ biết là không phải chyện tốt lành. Nhưng năng lực như thế nào, nhìn sự kiêng kị trong đôi mắt của vị tư lệnh, cô biết, nhất định mấy người này muốn dụ dỗ, nếu không được sẽ bức ép. Không phải muốn lấy thủy tinh thể cấp năm sao, nhưng mà phải làm sao để cô mở miệng nhổ ra mới được.

"Thật sự xin lỗi, tư lệnh, cho hỏi ngài muốn thủy tinh thể cấp năm là cho nhân viên bảo vệ của ngài sao, nhìn dáng vẻ của anh ta hình như vừa mới đột phá cấp bốn, tư lệnh thật nóng vội, nếu dị năng giả vừa đột phá cấp bốn đã trực tiếp hấp thụ thủy tinh cấp năm, nếu không ổn thì nội tạng sẽ nổ tung mà chết, huống chi viên thủy tinh ấy đã bị tôi hấp thụ rồi, không còn nữa.''

Khi nghe cô nói thế, bọn họ còn chưa tin mấy, nhưng khi nhân viên bảo vệ là đội trưởng đại đội dị năng giả dạng thành nghe vậy cũng kinh hãi. Bạch Nhược Oánh đã đoán đúng, mời cô đến đây là muốn có được thủy tinh thể trong tay cô, dùng đồ vật tốt để đổi lấy nếu không thành công sẽ để dị năng giả cấp bốn đối phó với cô. Mặc dù lúc trước đã nghe báo cáo qua, nhưng mọi người vẫn cảm thấy đã quá khoa trương về năng lực của cô rồi.

Thật không ngờ, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy dị năng giả vừa mới đột phá cấp bốn, nghe nói như thế, mọi người đều đông cứng.

"Chà, ra là như vậy, ha ha ha, cô Bạch, thật sự là người tài không đợi tuổi, một khi đã như vậy, không có gì cả, thật ra tìm cô Bạch đến đây chúng tôi vẫn muốn biết một chút về con zombie cấp năm này...''

Trong kho hàng lúc này hỗn loạn, các cô gái nằm la liệt trên mặt đất, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà trên đầu, còn đám Bạch Tử Phong thì vẻ mặc thỏa mãn mặc quần áo.

"Vừa rồi cô bé này thật hăng hái, mạnh mẽ giống như con ngựa hoang thoát dây cương, nhìn tôi đè lên người cô ta có khiến tay chân ngứa ngáy không.'' Bạch Tử Phong rít một điếu thuốc rồi cười nói.

"Ngựa hoang thoát cương không phải nên để Tử Phong cậu thuần phục sao, ha ha ...." Vương Hổ cười nói với Tử Phong.

"Ha ha, không cần phải nịnh tôi, nhóc con nhà cậu cũng không tệ, phát nào phát nấy khiến con gái nhà người ta kêu như giết lợn, xem ra uy lực của nhóc Hổ cậu rất lớn nhé?" Nói xong, Bạch Tử Phong đột nhiên mở to hai mắt nhìn vào giữa háng Vương Hổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.