Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 70: No 70



Editor: Mai Tuyết Vân

"Đi thôi, ra ngoài vui chơi một chút, sau một tiếng chắc chắn mọi người đều có thần khí.'' Thấy ba người đều xong việc, Vương Hổ mang mọi người ra ngoài.

Lúc này, ba trong bốn cô gái bị bỏ quên trong kho hàng đã tỉnh lại, cả người đau đớn khiến các cô muốn bật khóc. Nhưng khóc thì thế nào cũng không thể thay đổi được gì. Nhớ đến cái lũ đáng hận kia, nhưng bọn họ lại không có thân phận trong căn cứ, sao có thể đấu lại chúng!

Nghĩ đến đây, ba người ôm nhau òa khóc, các cô nhìn người còn đang hôn mê: "Tôi đi xem Tiểu Lệ thế nào, sao cô ấy còn chưa tỉnh lại.'' Lúc này một cô gái nói.

Nhưng khi cô đến bên cạnh Tiểu Lệ đang hôn mê, thì cô ta đột nhiên mở mắt, thấy thế cô gái vui vẻ nói: "Tiểu Lệ, cô tỉnh rồi, không sao chứ?"

Tiểu Lệ không đáp lại, chỉ đờ đẫn nhìn cô gái, động tác cứng ngắc vươn tay bất ngờ bắt lấy cô gái.

"Á!'' Cô hét lớn, lập tức bị Tiểu Lệ cắn vào yết hầu, nhìn thấy cảnh này, hai cô gái còn lại sợ đến mức hét ầm lên. Nhất thời tiếng thét vang lên chói tai, nhưng không ai nghe thấy, còn Tiểu Lệ bị biến thành zombie, chính là cô gái đã bị Vương Hổ cưỡng bức.

"Cô gái, cô xuất hiện rồi.'' Lúc này, Bạch Nhược Oánh nằm trên giường nhưng thần thức của cô đã tiến vào không gian, sau đó nghe thấy giọng nói của một người, cô quay đầu lại.

Chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc, thái độ cũng rất quen, đây là ai? Một chàng thiếu niên mười lăm tuổi, đứng trước mặt cô, Bạch Nhược Oánh chớp mắt một cái.

"Sao thế, cô gái, chẳng lẽ bị dáng vẻ oai hùng của tôi dọa sợ rồi?" Thấy bộ dạng ngây ngốc của Bạch Nhược Oánh, thiếu niên quơ quơ tay.

"Câu, cậu là Mặc Doãn Cuồng sao?" Bạch Nhược Oánh nhìn thiếu niên trước mặt, đây là bé mập lúc trước sao? Lớn nhanh như vậy, tuy tục ngữ nói rất hay, một ngày không gặp như cách ba thu, nhưng mà...

"Đương nhiên, cô gái này, mới có bao lâu mà cô đã quên tôi rồi hả?" Thiếu niên hơi cau mày.

"Không, nhưng mà cậu...'' Bạch Nhược Oánh chỉ thân thể thiếu niên.

"À, ý cô muốn nói cái này à, đây vốn không phải tuổi thật của tôi, sức mạnh của tôi đang khôi phục từng chút một, rất nhanh sẽ hoàn thiện.'' Hiểu được ý tứ của cô, thiếu niên đắc ý nói.

"Hoàn thiện? Là bộ dạng sau khi cậu trưởng thành ư, vậy thì ký ức của cậu cũng sẽ khôi phục sao?" Bạch Nhược Oánh dè dặt hỏi.

"Ký ức tất nhiên cũng sẽ giống thân thể, năng lực khôi phục cũng hồi phục. Nhưng mà thấy dáng vẻ cô cẩn thận như vậy, không phải cô đã làm chuyện gì xấu xa với tôi đó chứ?" Thiếu niên nghi hoặc nhìn về phía cô.

Thấy trong ánh mắt của anh là sự nghi hoặc, đột nhiên Bạch Nhược Oánh đỏ mặt. Ai mới là người làm chuyện xấu xa chứ, rõ ràng là anh đã làm chuyện xấu xa với cô, đột nhiên làm cô nhớ đến chuyện ngày đó, mặt càng đỏ hơn.

Thiếu niên cảm thấy bộ dạng đỏ mặt của Bạch Nhược Oánh rất đẹp, nhưng hình như giữa anh và cô đã từng có chuyện gì đó, đến cùng có chuyện gì chứ, bản thân anh rất tò mò.

Dựa vào độ tuổi của thiếu niên hiện tại, cô biết qua không bao lâu nữa mình sẽ được gặp lại Mặc Doãn Cuồng. Trong lòng cô vui vẻ, bèn nở một nụ cười rất tươi.

"Này cô gái kia, đừng cười ngây ngô nữa, lần trước không phải cô nói với tôi là thích sen đỏ sao, này tặng cô, đây là sen đỏ của tôi.'' Nói xong, trước mặt Bạch Nhược Oánh xuất hiện vài đóa sen đỏ, nhìn sen đỏ rồi lại nhìn thiếu niên Mặc Doãn Cuồng trước mặt, Bạch Nhược Oánh mỉm cười, nhận lấy: "Cảm ơn!''

Đột nhiên thấy cô cười, thiếu niên Mặc Doãn Cuồng bỗng cảm thấy trái tim mình đập thình thịch.

Bạch Nhược Oánh suy nghĩ, lấy ra một viên thủy tinh thể cấp năm, thật ra lúc trước cô còn chưa có thời gian hấp thụ nó, cô đưa nó cho Mặc Doãn Cuồng: "Cái này có ích gì cho cậu không?"

Nhìn viên thủy tinh màu đỏ trong tay cô, Mặc Doãn Cuồng lắc đầu: "Tuy tôi không biết đây là cái gì, nhưng tôi cảm nhận được nó chứa nguồn sức mạnh nào đó. Nhưng nó lại không có ích trực tiếp với tôi, tôi có cảm giác nó có ích cho cô. Cô có thể thông qua việc hấp thụ sức mạnh của nó chuyển hóa thành linh khí trong không gian để trợ giúp tôi nhanh chóng khôi phục.''

Bạch Nhược Oánh gật đầu, không sao cả chỉ cần giúp được anh là tốt. Sau khi cô ra ngoài nhất định phải nhanh chóng tìm thời gian hấp thụ viên thủy tinh thể cấp năm này.

"Cô gái này, lần này tôi ra ngoài không lâu, tôi sẽ phải về tu luyện, lần sau xuất hiện, tôi muốn có thể hoàn toàn khôi phục, cho đến lúc đó, tôi sẽ cưới cô.'' Nói xong Mặc Doãn Cuồng trở về cung điện Sen Đỏ của hắn trong ánh mắt thiết tha của cô.

Anh vốn không cần đến, nhưng không hiểu vì sao, anh đột nhiên nhớ đến người thiếu nữ không mặc quần áo. Cuối cùng anh vẫn quyết định xuất hiện, thật không ngờ đúng lúc lại được nhìn thấy cô.

Tuy rằng biết lúc này nhìn thấy không phải là cơ thể thật của cô, nhưng không sao cả, anh vẫn thỏa mãn, vừa nghĩ anh vừa biến mất ở đằng xa.

Hoàn toàn khôi phục sao, nếu như vậy không phải Mặc Doãn Cuồng sẽ nhanh chóng trở về được ư? Tin tức này khiến cô rất vui vẻ, nhìn viên thủy tinh thể trong tay, chỉ cần cô hấp thụ càng nhiều thủy tinh thể cao cấp, như vậy tốc độ hồi phục của anh sẽ càng nhanh.

Nói vậy thì cô phải thu thập càng nhiều thủy tinh thể càng tốt, đến lúc đó cô phải hỏi Mặc Doãn Cuồng cho bằng được, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

Khi bóng dáng của Mặc Doãn Cuồng biến mất, thần thức của Bạch Nhược Oánh rời khỏi không gian, lúc này trời đã sầm tối, Bạch Nhược Oánh không đứng lên, cô biết trong phòng này có camera. Cô không muốn làm chuyện gì để kẻ khác tò mò, nhưng nếu người ta đã muốn nhìn thì cứ xem đi, bản thân cô cứ ngủ thoải mái là được.

Nghĩ như thế Bạch Nhược Oánh nhắm mắt lại ngủ, còn người luôn giám sát cô thì ở trước màn hình máy tính không ngủ một đêm, nhìn Bạch Nhược Oánh ngủ ngon lành trên máy tính.

Đến ngày thứ hai, bí thư Lưu đến phòng Bạch Nhược Oánh, gõ cửa.

Nghe tiếng đập cửa, Bạch Nhược Oánh mở cửa phòng: "Bí thư Lưu, dậy sớm vậy, mời vào.'' Cô nhường đường mời bí thư Lưu.

"Ha ha, không cần, cô Bạch, không biết hôm qua cô đã nghỉ ngơi khỏe chưa?" Không đi vào, bí thư Lưu mỉm cười nói với Bạch Nhược Oánh.

Thấy bí thư Lưu không có ý muốn vào phòng, Bạch Nhược Oánh cũng không mời nữa: "Cảm ơn bí thư Lưu đã quan tâm, cũng không tệ.''

"Vậy là tốt rồi, cô Bạch, tư lệnh mời cô đến đó, không biết bây giờ đã đi được chưa."

Bạch Nhược Oánh gật đầu với bí thư Lưu, trong lòng nghĩ người ta đã tìm đến cửa, lại không vào phòng, cô có thể nói không sao. May mà cô thức dậy sớm, tắm rửa lau mặt xong rồi, nếu không thì sao? Đột nhiên cô lại nhớ tới có camera trong phòng, chắc là hắn ta đã biết cô chuẩn bị xong rồi, mới đến tìm cô, Bạch Nhược Oánh đi theo bí thư Lưu đến Bộ Tư Lệnh.

Lại nói đến người họ Bạch, từ khi nghe thấy Bạch Liên Công về chuyện của Bạch Nhược Oánh, tâm tư của ông lão liền thay đổi. Nếu Bạch Nhược Oánh đã có bản lĩnh lớn như vậy, ông ta sẽ không đuổi cô nữa mà cho cô nhận tổ quy tông.

Hơn nữa dựa vào thực lực của cô, đã được tư lệnh quân khu coi trọng, vậy thì bản thân nhà họ Bạch ở căn cứ không phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao.

Bạch Tử Vũ nghe ba mình kể về Bạch Nhược Oánh như vậy, trong lòng thực sự vừa hâm mộ, vừa ghen tị. Dựa vào cái gì mà cô có thể lợi hại như vậy, còn bản thân cô ta chỉ là một dị năng giả không gian nhỏ bé, cần người khác bảo vệ. Nhớ tới ánh mắt của thượng úy Ngô nhìn Bạch Nhược Oánh, cô ta càng ghen ghét thêm.

Ngược lại Bạch Tử Kiều lại không nói gì, nhưng nhớ đến năng lực của lúc trước của Bạch Nhược Oánh, trong lòng anh rất kính nể Bạch Nhược Oánh.

Bạch Liên Công thở dài bất đắc dĩ, lúc trước thái độ của người nhà với Bạch Nhược Oánh, ông cảm thấy bản thân thật sự không thể đối mặt với cô. Còn nữa tiểu tổ tông Bạch Tử Phong còn chưa về nhà, cả ngày chỉ biết ăn chơi đùa giỡn. Ông nội còn nuông chiều hắn, nếu tiếp tục như vậy dù sớm hay muộn hắn cũng gây ra chuyện. Haizz vừa nhắc đến ông đã đau đầu, một đêm không ngủ, vừa chợp mắt một cái trời đã sáng.

Còn Bạch Tử Phong, một đêm hắn đã không về, sau chuyện này, thật ra trong lòng bọn chúng còn sợ hãi. Dù nói thế nào thì cách làm kia cũng quá sức tưởng tượng, nhưng chuyện đã rồi, hối hận cũng không kịp. Lúc đó bọn chúng bị Vương Hổ khích tướng, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện hy vọng bản thân sẽ không biến thành zombie.

Sau một giờ, cảm giác khó chịu bắt đầu, chúng đều cảm thấy bộ phận sinh dục bắt đầu nóng lên. Lúc ấy, bọn họ thật sự sợ hãi, nhưng Hổ Tử lại nói không sao, chính hắn cũng từng như vậy.

Thấy vẻ mặt của Hồ Tử bọn chúng mới thoáng yên tâm, mãi đến một giờ nữa, bọn chúng mới cởi quần ra. Thật không ngờ là thật, bảo bối của chúng đã lớn gấp đôi lúc trước, nhìn thế này thì sẽ chơi chết người đó. Vào buổi tối bọn chúng lại tiếp tục gọi đàn bà đến muốn thử xem sức bền của mình, cho nên cứ chơi đùa như vậy cả một buổi tối.

Bạch Tử Phong đi về nhà vào phòng tắm, cởi quần áo ra, nhìn thần khí của mình thô dài ra không ít, vẻ mặt thỏa mãn vừa lòng. Nhớ đến đêm qua hắn còn khiến một cô gái thở gấp liên tục mãi đến khi kêu cha gọi mẹ, nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy bản thân mình rất vô địch rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.