Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 72: NO 72



Editor: Mai Tuyết Vân

Theo bí thư Lưu đến một hội trường, nhìn đám người trong đấy cô biết đây chính là đội dị năng giả. Nơi này còn có dị năng giả cấp bốn, xem ra nhiệm vụ lần này rất quan trọng, nhưng còn gặp được người quen ở đây. Thượng úy Ngô, Bạch Tử Kiều, Bạch Tử Phong, 'sư huynh' Lý Tiểu Cường, bác sĩ bạn tốt của hắn Vương Vũ, thật không ngờ, ngay cả Bạch Tử Vũ cũng ở đây.

Tìm chỗ ngồi xuống, Lý Tiểu Cường và Vương Vũ gật đầu với Nhược Oánh. Nhìn bộ dạng hưng phấn của Lý Tiểu Cường, Bạch Nhược Oánh mỉm cười.

"Nhiệm vụ lần này của mọi người là...'' Nghe giới thiệu nhiệm vụ, Bạch Nhược Oánh kinh ngạc, không ngờ lần này là hộ tống người. Hộ tống người không lạ, nhưng mục tiêu lần này chẳng phải người có thân phận, cũng không phải nhà khoa học, mà là hai thanh niên. Chẳng phải ai khác chính là Bạch Tử Phong và Vương Hổ.

Dù sao cũng không liên quan đến cô, tư lệnh Lãnh đã nói chỉ cần khi khó khăn cô ra tay giúp là được, bình thường không cần để ý đến họ. Nhìn Bạch Tử Vũ, Bạch Nhược Oánh biết được nhiệm vụ lần này không chỉ hộ tống hai người kia, còn phải đưa Bạch Tử Vũ đi, cô ta là dị năng giả không gian.

Trở lại chỗ ở, Bạch Nhược Oánh thu thập đơn giản một chút, vì ngày hôm sau phải xuất phát nên cô chuẩn bị nghỉ ngơi sớm. Lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Nhược Oánh ra mở cửa, không ngờ người đến là Bạch Liên Công.

"Nhược Oánh, con ở đây có quen không?"

Bạch Nhược Oánh thở dài, thật ra ấn tượng với Bạch Liên Công không tệ, ở nhà họ Bạch, Bạch Liên Công và Bạch Tử Kiều là người tốt, về những kẻ còn lại, haizz: "Trung úy Bạch, mời vào, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến chỗ tôi vậy.''

Bạch Liên Công xấu hổ nhìn Bạch Nhược Oánh, không vào phòng: "Nhược Oánh à, chuyện lúc trước hy vọng con không để trong lòng. Ông nội con nói lời ác ý nhưng hay mềm lòng. Lần này bác đến thật ra có chuyện muốn nhờ con, con xem có thời gian hay không thì đến nhà đi.''

"Trung úy Bạch, nhà của ngài đã đi một lần, tôi thật sự không dám đến lần hai. Về phần làm cháu gái của ông nội nhà họ Bạch, tôi cũng thật không dám làm, bằng không mời trung úy Bạch vào trong nói chuyện vậy.'' Bạch Nhược Oánh vừa nghe nói muốn cô đến chỗ nhà họ Bạch cực phẩm kia, là đã không muốn đi rồi.

Nhớ tới thái độ của người nhà lúc trước, Bạch Liên Công thở dài, bước vào phòng.

Rót cho Bạch Liên Công một ly nước, cô ngồi trên ghế sofa nhìn ông.

Thấy Bạch Nhược Oánh nhìn chằm chằm mình, Bạch Liên Công thở dài: "Tiểu Oánh, chuyện là như vậy, ngày hôm qua không biết trong căn cứ bị sao lại xuất hiện zombie. Tuy tin tức bị phong tỏa, nhưng chắc con cũng biết, thật không ngờ có liên quan đến Tử Phong, nó bị đưa đi. Bác đã nghĩ rất nhiều cách cũng không thể biết rõ nguyên nhân, không ngờ hôm nay tư lệnh Lãnh lại cho người đưa chúng đến căn cứ thủ đô, bác biết con đi cùng bọn nó, cho nên muốn nhờ con chút việc.''

"Hả?" Cô nói: "Không biết trung úy Bạch muốn nói chuyện gì?"

Bạch Liên Công lắc đầu: "Lần này đến thủ đô, vì chuyện của Bạch Tử Phong, không ngờ ông nội con cũng muốn đi, nhưng ông ấy đã cao tuổi, đi đường không an toàn, cho nên có thể nhờ con chăm sóc quan tâm một chút được không?"

Bạch Nhược Oánh nhớ tới ông lão luôn cưng chiều cháu nội kia rồi mỉm cười: "Trung úy Bạch, ngài đã biết đường sá xa xôi nguy hiểm, vì sao còn để ông Bạch đi, hơn nữa cho dù ông ấy đi thì trong đội dị năng kia còn có hai đứa cháu của ông ta. Làm sao ông ta có thể để một người ngoài như tôi chăm sóc chứ?"

Bạch Liên Công biết, Bạch Nhược Oánh vẫn vì chuyện lúc trước mà chống đối nhà họ Bạch: "Nhược Oánh, chỉ cần lúc nguy hiểm con ra tay giúp là được rồi, dù sao cũng là ông nội của con mà!''

Bạch Nhược Oánh không nói gì, nói thật, ông nội này, từ trước đến nay cô không hề biết đến sự tồn tại của ông ta. Khi ba và cô đến nhà họ Bạch nhìn thấy tình hình bên trong, là ông nội đã bỏ rơi ba cô, sau đó đến đây gặp lại, nghĩ đến chỉ càng thêm tội cho ba cô.

"Tôi đồng ý với tư lệnh Lãnh, khi đội ngũ có nguy hiểm tôi sẽ giúp, về phần những người khác, còn phải phiền đến con gái của ngài rồi.''

Nghe cô nói vậy, Bạch Liên Công an tâm, ít nhất khi có nguy hiểm cô sẽ giúp. Nhưng ngẫm lại vẫn thấy lo lắng, ông phải xin đi cùng đội ngũ mới được.

Về tới nhà ông lão nghe Bạch Liên Công đi tìm người bảo vệ mình, mắng ông một trận, bảo rằng có cháu trai cháu gái, không cần đến người ngoài bảo vệ.

Bạch Liên Công lắc đầu, cháu trai cháu gái cái gì, trước mặt Bạch Nhược Oánh đều là đồ bỏ.

Ngày hôm sau, mọi người đều tập hợp đông đủ chuẩn bị xuất phát, khi thấy ông cụ Bạch, tất cả đều cau mày. Nhưng khi Bạch Liên Công đến đã đồng ý vài chuyện, nên họ cũng không để ý nữa.

Lần này xuất phát có ba chiếc xe, đối tượng hộ tống một xe, thượng úy Ngô mang theo quân nhân và một số dị năng giả một xe, ông cụ Bạch ngồi xe đó. Bạch Nhược Oánh lại chọn xe cuối cùng, ánh mắt thượng úy Ngô nhìn cô tối sầm, nhưng nhớ tới nhiệm vụ lần này, hắn ta nhanh chóng khôi phục. Nhưng đã bị Bạch Tử Vũ nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng.

Trên đường đi, bên ngoài bây giờ đã xuất hiện nhiều zombie cao cấp hơn, nên mọi người đều cẩn thận hơn bình thường. May mà zombie cao cấp đều sẽ không chạy long nhong trên đường lớn, còn gặp zombie cấp thấp đều bị tiêu diệt.

Sắc trời dần tối xuống, xe đến một thị trấn nhỏ chuẩn bị để mọi người nghỉ ngơi. Xung quanh thị trấn đều là rừng cây, vào buổi tối nhìn âm u tĩnh mịch. Sau khi mọi người tiêu diệt một số zombie lang thang đều tìm nơi nghỉ ngơi.

Trong một căn phòng, người nhà họ Bạch ngồi cạnh nhau, vì Bạch Tử Phong bị chuyên gia trông coi, nên người nhà họ Bạch không thể nói chuyện với hắn.

Nhưng lần này có người nhà họ Bạch tham gia nhiệm vụ, nên Bạch Liên Công cũng hỏi thăm được sự tình. Cuối cùng biết được Bạch Tử Phong sắp phải đối mặt với cái gì, chỉ có thể tức giận Bạch Tử Phong quá hồ đồ.

Ông cũng không còn cách nào, chỉ có thể cùng cả nhà vào thủ đô với Tử Phong, để xem có cách nào cứu hắn hay không.

"Thằng hai, con nói xem đã xảy ra chuyện gì, sao vô duyên vô cớ Tử Phong bị bắt vậy. Còn đưa đến thủ đô gấp như vậy chứ?"

Nghe ông cụ nhà mình hỏi, Bạch Liên Công nhìn ông rồi lại nhìn con trai, con gái của mình. Quan sát ngoài cửa không có ai, ông đóng cửa cẩn thận: "Còn không phải tại tên súc sinh Tử Phong làm ra chuyện xấu xa sao, nó...''

Bạch Tử Kiều và Bạch Tử Vũ nghe xong không biết phải phản ứng như thế nào. Sao Tử Phong có thể làm như vậy?

Còn ông cụ nghe xong ngoại trừ tức giận thì vẫn nuông chiều hắn như trước: "Cái thằng ngỗ nghịch này, nhưng mà đưa Tử Phong đến viện nghiên cứu ở thủ đô, như vậy làm sao nó sống được. Không được, thằng hai, con phải cứu nó.''

"Ba, ba cảm thấy tình hình hiện tại có thể cứu sao, huống chi tại nó làm sai, nó phải gánh chịu hậu quả.''

Ông cụ nổi giận: "Mày nói cái gì, nó là cháu ruột của mày, là hậu duệ duy nhất của em trai mày, bây giờ em trai mày mất, sao mày có thể...''

Bạch Nhược Oánh dần thu lại thần thức, không ngờ Bạch Tử Phong có thể hoang dâm đến mức này. Ngay cả zombie cũng không tha, còn ông cụ kia, chuyện đã thành như vậy còn muốn bảo vệ Bạch Tử Phong, cảm thấy những chuyện hắn làm không đáng gì. Không thể không khen, trong lòng cô, ông cháu họ Bạch thật sự rất đặc sắc.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, từ khi Mặc Doãn Cuồng bế quan đã được mấy ngày, trong không gian cũng không có động tĩnh gì, có phải sẽ giống như lời anh nói, lần sau gặp lại cô sẽ được gặp anh một cách hoàn chỉnh không?

Đúng lúc này, Bạch Nhược Oánh cảm thấy một luồng sóng dao động tinh thần bất ngờ xuất hiện, chỉ nghe đằng xa vang lên tiếng xì xèo, mà tiếng động này khiến cô biến sắc: "Zombie chuột!''

Cô thả thần thức ra, chỉ thấy một đôi mắt màu đỏ tươi, bộ lông dựng thẳng, con chuột to lớn từ đằng xa vọt đi mất.

"Cô Bạch, sao thế?" Vương Vũ và Lý Tiểu Cường nghỉ ngơi cùng phòng với Bạch Nhược Oánh, đột nhiên thấy sắc mặt cô nặng nề, nghi hoặc hỏi.

"Có zombie chuột đến.'' Bạch Nhược Oánh cau mày, zombie chuột không đáng sợ, nhưng cả một đàn zombie chuột thì đáng sợ. Động tác của chúng nhanh nhẹn, răng móng sắc bén, chỉ cần bị cào trúng sẽ bị cảm nhiễm.

Tuy rằng hai người không thấy bóng dáng zombie chuột, nhưng họ tin tưởng Bạch Nhược Oánh, nhìn hai người họ thu dọn mọi thứ, Bạch Nhược Oánh suy nghĩ một chút rồi đến phòng nhà họ Bạch.

"Nhược Oánh, là con sao?" Thấy người đẩy cửa vào là Bạch Nhược Oánh, Bạch Liên Công kinh ngạc chớp mắt.

"Không biết phép tắc, cút mau!'' Ông cụ mắng.

Không để ý đến ông cụ, cô nói: "Có zombie chuột đến.''

"Zombie chuột ở đâu chứ, suýt nữa bị dọa rồi.'' Bạch Tử Vũ khinh thường nói.

Không để ý đến họ nữa, Bạch Nhược Oánh cảm thấy mình đã làm việc mình đáp ứng, về phần họ có nghe hay không thì không liên quan đến cô.

Lý Tiểu Cường và Vương Vũ nhanh chóng báo cáo sự việc cho thượng úy Ngô. Hắn ta nghe nói là Bạch Nhược Oánh phát hiện ra, nhớ tới thực lực của cô, hắn tuyên bố mệnh lệnh, để toàn bộ thành viên đề phòng. Dị năng giả hệ thổ, bố trí tường đất, dị năng giả hệ kim dát vàng mặt ngoài của tường đất.

Vì năng lực của hai dị năng giả không cao, cho nên tốc độ cũng chậm, còn có người cho rằng đây là chuyện hù dọa. Bây giờ đến cả một cái lông chuột cũng không nhìn thấy, nhưng đây là mệnh lệnh của trưởng quan, dù không nghe thấy cũng chỉ có thể tiếp tục làm việc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.