Đột nhiên truyền đến tiếng va chạm, mọi người sợ hãi đứng bật dậy. May đã có chuẩn bị từ trước, mọi người nghe theo lệnh, tìm chỗ có lợi mà công kích đám zombie chuột.
Nhìn đám chuột chi chít ngoài tường, thượng úy Ngô không biết dị năng thổ này có thể kiên trì được bao lâu. Lúc này, hắn không quản việc dùng súng sẽ thu hút zombie đến, hắn ra lệnh cho binh sĩ nâng súng máy lên, nhắm vào đám chuột mà bắn. Người trong đội phần lớn đều là dị năng giả, cho nên mức độ phản ứng của họ cũng cao hơn người thường, sử dụng súng cũng chuẩn hơn nhiều.
Khi tiếng súng vang lên, đám chuột gào lên thảm thiết, nhưng ngay cả khi như vậy, đám chuột vẫn không bỏ qua miếng ăn sắp đến miệng. Bọn chúng nhảy dựng lên, trực tiếp tấn công người.
Thật không ngờ bên trong đám chuột có con có thể nhảy cao hơn mấy thước, trực tiếp trèo lên tường. Sau đó có tiếng người hét lớn, nghe thấy tiếng hét, Bạch Tử Vũ, ông cụ Bạch, hai người Bạch Tử Phong và Vương Hổ đều run rẩy. Nhưng may mà bọn họ đang ở giữa vòng bảo vệ của dị năng giả.
Khi một con zombie chuột sắp cào trúng một binh sĩ, hắn ta tuyệt vọng nhắm mắt lại. Trước mặt hắn lúc này xuất hiện hình ảnh người nhà, người yêu. Người thân của hắn còn đang mong ngóng hắn trở về, trên khuôn mặt thoáng qua nét đau khổ tột cùng. Thực xin lỗi, ba mẹ và người yêu của hắn, họ đã luôn trông chờ hắn trở về!
Nhưng không có đau đớn như dự đoán, hắn mở to mắt, lúc này hình như hắn đã nhìn thấy tiên nữ, mà nàng ấy còn đang đứng trước mặt hắn.
"Còn thất thần như vậy làm gì, không bắn sao?" Thấy hắn sững sờ, Bạch Nhược Oánh nói.
Cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại, nhìn zombie bị chém thành hai mảnh trước mặt. Rồi lại nhìn thanh Đường đao màu đỏ sậm tản ra khí lạnh, hắn lại nổ súng vào đàn chuột.
Chỉ cần có zombie chuột nhảy lên, Bạch Nhược Oánh sẽ bất ngờ xuất hiện, chém nó thành hai khúc. Vốn cô đang ở phía nam, lại đột ngột xuất hiện ở phía bắc, tốc độ quỷ dị khác thường khiến mọi người kinh hãi, trong lòng cảm thán, không biết Bạch Nhược Oánh đã đạt đến cấp mấy!
Nhìn Bạch Nhược Oánh đang hăng hái chiến đấu, Bạch Tử Vũ không thoải mái. Cô không thích Bạch Nhược Oánh, từ ngày đầu tiên nhìn thấy đã không thích.
Vốn cho rằng bản thân mình sở hữu dị năng không gian hiếm có đã tài giỏi cỡ nào. Chuyện Bạch Nhược Oánh cũng là dị năng giả cô vốn không để tâm, cô cho rằng so với người bình thường thì Bạch Nhược Oánh chỉ lợi hại hơn một chút.
Ba của cô còn mạnh hơn Bạch Nhược Oánh gấp mấy lần, cô không cần phải so đo. Nhưng hôm nay thấy Bạch Nhược Oánh như vậy, bản thân không phải không thích, mà là càng thêm khó ưa.
Nhìn số lượng chuột không hề giảm, Bạch Nhược Oánh cảm thấy phiền phức. Lửa đen của cô có thể tóm gọn hết chúng nó, nhưng cô không muốn để lộ trước mặt mọi người.
Nghĩ thế cô đưa tay vào balo âm thầm lấy ra mấy bình xăng từ không gian ném vào đàn zombie chuột. Dị năng giả hệ Hỏa thấy Bạch Nhược Oánh ném xăng, ánh mắt lập tức sáng ngời, quả cầu lửa được ném theo.
Một ngọn lửa bùng lên hấp dẫn ánh mắt mọi người, Bạch Nhược Oánh lén lút thả lửa đen ra, cô biết chỉ cần lửa thông thường là đã lập tức giết chúng rồi. Lửa đen vừa lướt qua, số zombie chuột không may dính phải nó đều không thoát khỏi. Tiếng chuột gào thét vang lên chói tai. Mùi thịt cháy tanh tưởi truyền đến mũi mọi người.
Có vài con đã xuất hiện trí thông minh, nhìn ngọn lửa trước mắt ngoại trừ lửa bình thường còn xen lẫn một loại lửa đáng sợ khác. Mà một khi đã dính phải nó, xương cốt đều biến mất, nó nhanh chóng chạy trốn.
Ánh lửa dần dần biến mất, nhìn thủy tinh thể đầy mặt đất, mọi người rất vui vẻ, nhất là dị năng giả hệ Hỏa. Nhưng mọi người không ai cướp đoạt, bọn họ nhìn cô, dù sao thì thân pháp quỷ mị và mấy bình xăng đều là của cô gái tựa hoa sen này.
Bạch Nhược Oánh mỉm cười: "Thủy tinh thể này là kết quả nỗ lực của mọi người đấy.''
Nghe cô nói thế, mọi người vui mừng đi nhặt thủy tinh thể, may mà gần đây không nhiều zombie. Tiếng súng lớn như vậy cũng không đưa đàn zombie nào đến, giải quyết mấy con lẻ tẻ, mấy binh sĩ và dị năng giả bị chuột cào trúng đều được sắp xếp cách ly.
Một đêm vất vả, còn có thu hoạch, ngoại trừ những người cách ly, mọi người đều vui vẻ.
Ngoài người gác đêm, người đi ngủ, người đi hấp thụ thủy tinh thể. Ban đêm tĩnh lặng, Bạch Nhược Oánh đứng dậy, nhìn về phía rừng cây cách đó không xa, hôm qua lúc đi ngang qua nơi đó, cô cảm thấy hình như có thứ gì đó.
Lúc này bầu trời đã tối đen, nhưng ánh trăng lại rất sáng, không đến mức không thấy cả bàn tay năm ngón. Bạch Nhược Oánh tiến vào rừng cây, đã nhanh chóng thích ứng có thể nhìn rõ mọi vật. Trong rừng rất yên tĩnh, Bạch Nhược Oánh chậm rãi đi vào giữa rừng cây, dừng lại dưới một thân cây. Cô cau mày phát động thần thức cẩn thận cảm ứng.
Cách đó không xa có một cây đại thụ, nhánh cây ra sức lay động, cành cây sắc nhọn tạo ra đao gió. Thật không ngờ cây lớn chuyển động lại không phát ra âm thâm, nhìn cái cây này cô biết nó đã biến dị.
Cây cối xung quanh nó cũng đã bị cảm nhiễm, nhưng không có năng lực như nó. Bạch Nhược Oánh cảm nhận được dao động truyền đến từ thân cây, cô dùng lửa đen bao lấy thân thể, khống chế để nó không đốt những cây xung quanh rồi đi tới.
Có lẽ cảm nhận được lửa đen trên người Bạch Nhược Oánh lợi hại, mà hỏa khắc mộc, cho nên không có cây nào dám công kích cô. Bạch Nhược Oánh một đường thông suốt đi đến cây đại thu to mấy người ôm, lúc cô đến nhành cây đột nhiên không tiếng động di chuyển. Bọn chúng không để ý đến lửa đen quanh thân Bạch Nhược Oánh, cô gọi Đường đao ra, chém đứt mấy nhành cây.
Không ngờ, sau khi nhành cây đứt ra lại chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ như máu. Thấy cành cây tiếp tục di chuyển, Bạch Nhược Oánh thả lửa đen ra quấn quanh thân đại thụ. Xao động không dứt, những đốm lửa bắn tung tóe, cái cây bốc cháy.
Nhìn đại thu sắp phát hỏa, Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được thủy tinh thể. Không ngờ nó đã tiến hóa đến cấp bốn, cô phát hiện ra dưới đáy rễ của nó nhét đầy xác zombie. Chắc đại thụ này đã hấp thụ thủy tinh thể của chúng mới tiến hóa được.
Cô sớm đã có suy nghĩ, có nên phát động thần thức, cách không trực tiếp đoạt lấy thủy tinh thể ném vào không gian, nhưng hiện tại không có zombie vậy dùng nó thử nghiệm vậy.
Bạch Nhược Oánh phát động thần thức cách không chạm vào thủy tinh thể của đại thụ. Thử hai lần vẫn không làm được, vì khi cô định lấy thủy tinh thể đi thì cây đại thụ lại dùng sức mạnh tinh thần để chống lại Bạch Nhược Oánh, nhưng cô đã kịp thời thu lại thần thức.
Xem ra không thể làm được, nếu kiên quyết dùng thần thức bức ép đối phương, sẽ khiến bản thân càng tiêu hao nhiều hơn. Ngẫm lại vẫn là thôi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không làm như thế.
Bạch Nhược Oánh nhìn cây đại thụ bị đốt, tuy lửa của cô màu đen, trong đêm nhìn không thấy. Nhưng mùi hương đốt cây cỏ không lừa được người khác, rất nhanh mọi người đang nghỉ ngơi trong trấn nhỏ sẽ ngửi thấy. Bạch Nhược Oánh tìm được chỗ đặt thủy tinh thể, bổ một đao xuống.
Đại thụ bị Ẩm Huyết chém đứt trong nháy mắt, Bạch Nhược Oánh thu hồi lửa đen, cầm thủy tinh thể cấp bốn trong tay, rời khỏi rừng cây.
Không còn cách nào mới đốt cây cối, nhưng lửa đen còn lại đã bị cô thu về, không sợ rừng sẽ bị hỏa hoạn. Nếu không sợ gió nổi lửa lớn, Bạch Nhược Oánh thật sự muốn thiêu rụi đám cây biến dị.
Sắc trời dần sáng, khi cô về đến phòng, binh sĩ gác đêm cũng nghe được mùi gỗ cháy. Hắn ta nhìn phía xa, không có ánh lửa, trời cũng không có khói, nghĩ có thể là hắn bị ảo giác, nên ngáp một cái. Muốn hết phiên gác để nhanh nghĩ ngơi, không để ý tới nữa.
Bạch Nhược Oánh nhìn viên thủy tinh thể cấp bốn trong tay, đặt nó vào không gian, dù sao thì không có ích với cô, vậy mang nó về xem người trong nhà có ai cần đến không.
Trời đã sáng lên, mọi người đều chuẩn bị tiếp tục lên đường. Đêm qua thân pháp quỷ dị của cô mọi người đều đã nhìn thấy, họ đều nhìn cô bằng con mắt khác. Nhưng Bạch Nhược Oánh không để trong lòng, sau khi ăn xong điểm tâm yên lặng ngồi lên xe trước nhắm mắt dưỡng thần.
Xe bắt đầu di chuyển, đoàn người lại bắt đầu đi đến thủ đô.
Thấy càng ngày càng gần thủ đô, Bạch Nhược Oánh trong lòng xuất hiện một cảm giác, sốt ruột, khát khao và vui vẻ. Cuối cùng lang thang lâu như vậy mới về được nhà, bây giờ ba mẹ cô đang làm gì?
"Tiểu Minh và Tiểu Nguyên đã rời khỏi nửa tháng, không biết tiểu đội Phi Ưng có xảy ra chuyện gì hay không?" Ông Bạch ngồi trên ghế sofa nhìn bạn tốt của mình ông Hình.
Lưu Minh và tiểu đội của Nguyên Ưng ra ngoài làm nhiệm vụ đã hơn nửa tháng, ngoại trừ một số đội viên của Phi Ưng trở về, hai người đó lại không có tin tức.
"Thật là gấp chết đi được, bây giờ cũng không biết tình hình thế nào, ngay cả Tiểu Oánh cũng không có tin tức.'' Bà Bạch cũng phụ họa.