Sở Đường chưa gặp qua Tôn Bách Linh, chỉ biết là dì Hoàng này đã suy nghĩ
từ lâu về việc đuổi Thôi Hương Như ra khỏi cửa. Trước mắt thật vất vả
làm cho con trai tìm vợ một lần nữa tự nhiên không rõ tại sao ngày lành
của bà không còn nhiều?
Sở Từ trực tiếp nói chuyện ruộng lúa cháy cho hai người nghe một lần. Sau khi nghe xong vẻ mặt Sở Đường sợ hãi:
"Thật đúng là ác có ác báo, bà già này hại chúng ta nên bây giờ xứng
đáng cũng gặp xui xẻo theo. Nhưng chị à, cho dù bây giờ trời hanh vật
khô cũng sẽ không tự nhiên nổi đám cháy lớn như vậy. Có phải có người
lén lút động tay chân hay không?"
"Vậy thì không thể đâu? Lương
thực quý giá như vậy. Nếu là người làm... vậy cũng quá... quá..." Từ Nhị không biết nên hình dung như thế nào.
Muốn nói ác độc nhưng lại
cảm thấy đối phương là nhà họ Hoàng cũng là xứng đáng. Nhưng đồng thời
lại cảm thấy hành vi hủy lương thực cũng hơi quá. Dù sao lương thực là
đồ có thể nuôi sống mạng người, đừng nói là sản lượng mười mẫu này. Bình thường chính là một bữa cháo một bữa cơm, mỗi nhà đều sẽ liếm sạch sẽ
không thể lãng phí một giọt.
"Quá cái gì? Tớ ngược lại cảm thấy
giải hận." Sở Đường không ngại cười cười, tiếp theo nhìn chằm chằm chị
nhà mình, giống như có ý sâu xa nhưng không nhiều lời.
Sở Từ vốn
định nói chuyện này cho Sở Đường biết. Nhưng thấy phản ứng của Từ Nhị
cảm thấy vẫn là quên đi. Nàng đến đây lâu như vậy, cũng biết người trong thôn rất xem trọng lương thực. Cách trả thù này chưa chắc ai cũng có
thể tiếp thu được.
Lúc này bên ngoài diễn tấu sáo và trống rất
náo nhiệt, tiếng pháo nổ liên tục nối tiếp nhau, có thể thấy được dì
Hoàng vì mặt mũi ra nhiều máu một lần.
Hai nhà cách nhau không
xa, lại có mấy đứa trẻ chạy tới chạy lui, miệng còn vô cùng vui vẻ kêu
"cô dâu đến", ầm ĩ đến mức Sở Từ cho dù không muốn biết quá trình đám
cưới nhà họ Hoàng cũng không thể không biết rõ ràng.
- -- ---
"Chao ôi, ầm ĩ lên rồi! Ngày vui, cô dâu mới nhà họ Hoàng đã cãi nhau với em
chồng rồi!" Chờ đến buổi chiều, không khí náo nhiệt còn chưa qua đã nghe xa xa một người phụ nữ nói.
Các thôn dân rãnh rỗi không có việc
gì thì xúm lại xem náo nhiệt. Bởi vậy không ít người vừa nghe lời này đã lập tức quay đầu đến nhà họ Hoàng xem rốt cuộc là chuyện gì.
"Chị, em cũng đi xem!" Trên mặt Sở Đường mang theo nụ cười xấu xa, cũng không quan tâm Sở Từ có đồng ý hay không đã túm cô đi về phía nhà họ Hoàng.
Từ Nhị thì bình tĩnh hơn: "A Đường, đừng quan tâm chuyện bao đồng, miễn cho chọc phải rắc rối vào người..."
"Đây không phải chuyện bao đồng. Bà già nhà họ Hoàng kia thừa dịp tớ không ở nhà khi dễ chị của tớ. Kết quả bản thân cũng gặp báo ứng rồi, ngày đầu
cưới con dâu đã làm trò cười. Tớ còn không thể đi xem một chút sao? Tớ
nói nè, Vân Viễn, cậu chính là suy nghĩ quá nhiều. Tính tình thiếu gia
mạng nô tài, chút rắc rối cũng sợ. Sau này còn muốn tiền đồ lớn gì?" Sở
Đường hiển nhiên sống chung với Từ Nhị không tệ, những lời xúc phạm này
nói ra cũng chỉ có vài phần trêu ghẹo.
Từ Nhị nghe xong không chỉ không giận, lại còn đỏ tai: "Thích đi thì cậu đi đi, có thời gian tớ
còn không bằng xem nhiều sách một chút."
"Chị, chúng ta đừng để ý tới cậu ấy, cậu ấy chính là chết cũng sĩ diện." Sở Đường nói xong cũng
không quan tâm Từ Nhị, bước chân nhanh hơn.
"Xem ra hai tuần nay em ở trường học sống chung với Từ Nhị không tệ nha!" Trên đường đi Sở Từ không quên hỏi một câu.
Khóe miệng Sở Đường nhếch lên: "Cậu ấy chính là người nghĩ một đằng nói một
nẻo, ngoài ra cũng tốt. Chị, sau này chị cũng đừng nhắc đến chuyện kén
rể nữa, tính tình cậu ấy giống như chim sẻ. Đặc biệt mặt tôn nghiêm đàn
ông này, tâm nhãn tiểu nhân có thể làm cho mình tức chết."
Sở Từ "phụt" cười một tiếng: "Là rất giống."
Chim sẻ này tính tình lớn. Nếu như bị bắt là tình nguyện tuyệt thực đói chết, ngưu tầm ngưu - mã tầm mã gống như Từ Nhị.