Đang lúc trong lòng Từ Nhị suy nghĩ miên man thì ngoài cửa lại xuất hiện mấy bóng dáng trẻ tuổi mà xa lạ.
"Từ Vân Viễn, hóa ra cậu thật sự sống ở đây!" Sau lưng Sở Từ truyền đến một giọng ngạc nhiên khẽ kêu.
Sở Từ quay đầu phát hiện ngoài cửa sân có ba người con gái, tuổi hẳn là
cũng bằng tuổi nàng. Nhưng mặc quần áo lại rất xinh đẹp, áo sơ mi trắng
dường như là tiêu chuẩn, phần dưới mặc váy hoa và giày vải, tràn ngập
hơi thở học sinh.
Nói chuyện là người đứng chính giữa, tóc ngang
vai vén sau tai, trên trán lộ ra tóc mái ngắn, lông mày nhướn lên như lá liễu. Một đôi mắt lưỡi liềm, dáng người mảnh khảnh, tinh thần khỏe
mạnh.
Mà dáng vẻ hai người khác cũng không tệ. Nhưng cũng không xuất chúng bằng người đứng giữa.
"Văn Giai? Sao cậu lại tới đây?" Từ Nhị ngạc nhiên hỏi.
Sở Từ mấp máy môi, ánh mắt hiện lên một tia hiểu. Nhìn vẻ mặt phấn khích
và uất ức của cô gái này hình như có gian tình nha? Không khỏi liếc mắt
nhìn Sở Đường, ở đâu tìm được chồng? Quả thực chính là đưa đến một tổ
tông sống, danh phận vợ chồng vẫn chưa có thành đâu, bên ngoài đã bắt
đầu nuôi phụ nữ.
Cô gái tên Văn Giai kia vẻ mặt co rút, mà vẻ mặt hai người bên cạnh lòng đầy tức giậm túm Văn Giai đến trước mặt Từ Nhị. Trong đó có một cô bé có chút hơi thở tomboy há miệng nói: "Còn không
phải muốn hỏi cậu. Hai người các cậu trước kia là bạn tốt, nhưng đột
nhiên lại không để ý đến cậu ấy. Cậu ấy lo lắng nhà cậu xảy ra chuyện
gì, cho nên đặc biệt đến thăm cậu. Vào thôn hỏi thăm một hồi mới tìm
được chỗ ở của cậu."
Sở Từ vừa nghe nhịn không được mỉm cười,
đánh giá ba cô gái này cũng nên biết thân phận hiện tại của Từ Nhị chứ?
Nhưng phải nói rằng, nàng thật ra rất thưởng thức tình yêu thuần khiết
và bốc đồng trong lòng những cô gái này. Chỉ tiếc, nàng không phải là
con trai, cô gái này nàng chỉ có thể nhìn xa xa.
Sắc mặt Từ Nhị
hơi xấu hổ, nhưng tu dưỡng cũng không tệ lắm: "Trước đó quan hệ giữa
chúng ta cũng chỉ là bạn bè cũng không tệ lắm mà thôi. Bây giờ tớ đã kết hôn, cho nên tương lai phải tập trung học tập, chăm sóc trong nhà,
không muốn lãng phí thời gian lên những chuyện khác."
Văn Giai
trông rất xinh đẹp, một hơi thở văn tú, giống như một nụ hoa sắp nở vào
mùa hè, làm cho người ta sinh một cảm giác lo lắng.
Cô thích
cười, tiếng cười giống như tiếng chuông, có loại ma lực thoát khỏi sự
bất an. Cô gái giống như cô sẽ có rất ít con trai có thể từ chối. Ngay
cả y trải qua chuyện trước đó cũng đều động lòng, cũng bởi vì có phần
động lòng này cho nên bình thường coi như thường xuyên ở bên cô. Nhưng
mặc dù không phải y tự nguyện, hiện tại y cũng đã là chồng của Sở Từ.
Cho nên tự nhiên muốn chặt đứt tất cả tâm tư khác.
"Cậu... cậu đã kết hôn..." Văn Giai ngẩn người một chút, cúi thấp đầu. Sau khi ngẩng
lên lại hé ra gương mặt tươi cười: "Cậu đang gạt người phải không? Chúng ta chính là người thời đại mới, nhà nước còn đề xướng kết hôn muộn sinh con muộn đây. Cậu cũng chưa đến tuổi kết hôn, sao có thể kết hôn chứ?"
"Là sự thật, đây là... là... là vợ của tớ..." Từ Nhị kiên trì, vội vàng túm Sở Từ nói.
Đúng là một dáng vẻ cầu cứu.
Sở Từ hơi khó hiểu. Nếu nàng nhìn không lầm, ánh mắt đầu tiên khi Từ Nhị
nhìn thấy Văn Giai này rõ ràng ánh mắt hơi khác. Lúc này tại sao lại bắt đầu giả dạng Liễu Hạ Huệ ôm phụ nữ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?
Ba người Văn Giai nhất thời bị Sở Từ hấp dẫn qua, cẩn thận quan sát ba
người giật nảy mình. Cô gái tomboy kia càng thiếu chút nữa nhảy lên: "Từ Vân Viễn! Cậu... cậu... sao cậu có thể nhìn trúng bác gái như vậy? Cậu
có phải xảy ra chuyện gì hay không? Chúng ta có thể huy động tất cả bạn
chung lớp cùng nhau giúp cậu."