Trên con phố Sở Từ chiếm đóng không có nhiều người đi đường. Nhưng gần
đó tất cả đều là các tổ chức nhà nước. Ví dụ như: quản lý lương thực,
quản lý dân số và kế hoạch hóa gia đình, quản lý tài nguyên đất, vv...
Giao thông trong huyện này cũng không quá phát triển. Nàng tìm đúng giao lộ được coi như một trong những con đường duy nhất cho những người đó
về nhà. Cho nên chỉ cần đến buổi trưa khẳng định sẽ có nhiều người hơn.
Quả nhiên, khi mặt trời đi đến đỉnh đầu thì nhìn thấy trên đường không ít
nam nữ chạy xe đạp ra. Hầu hết là những người trung niên, một đám người
ăn mặc nho nhã lễ độ làm công ăn lương nhìn qua khác với những người
khác. Trên người còn mang theo một cảm giác kiêu ngạo.
Mặc kệ
người ở thời đại nào, cuộc sống của quan chức cũng không tệ. Ngay cả
quan chức nhỏ nhoi thì cuộc sống cũng mạnh hơn dân chúng.
"Ôi,
con ngựa gỗ lim này điêu khắc không tồi nha! Giống như là đang bay, ông
cầm nhìn một chút. Bờm ngựa được điêu khắc tỉ mỉ, thật sự là tay nghề
tốt." Chưa đầy một hồi có một người ngừng lại xem, túm một người trung
niên đeo mắt kính bên cạnh nói.
Người họ Mang kia cũng cúi đầu
nhìn nhìn, vừa thấy còn yêu thích không buông tay, cầm đồ lên: "Đúng là
không tệ, chủ yếu là hình dạng tốt, chạm trổ chỉ là thứ yếu."
Hình dạng này là thử nghiệm về bố cục và thẩm mỹ. Cũng giống như vẽ tranh,
cho dù họa sĩ giỏi đến đâu người trong tranh trông xấu xí cũng không có
cách nào khác.
"Tôi thấy con rùa đầu rồng này tốt hơn, nhìn khí phái. Nhưng nó hơi nhỏ, thực đáng tiếc." Người họ Mang lại nói tiếp.
Sở Từ không hé răng, hai người kia ngồi bên cạnh xem vài phút, mắt thấy có mấy người nữa đến bên cạnh. Dường như mới nhớ tới người chủ quán là Sở
Từ giương mắt nhìn cô hỏi: "Thứ này cháu bán thế nào?"
"Ngài chỉ là cái nào?" Sở Từ nói.
"Ừm... Trong hộp này đựng cái gì? Bao nhiêu tiền?" Người họ Mang hơi sửng sốt, vốn định tùy tiện chỉ lại nhìn thấy đồ vật trong tay Sở Từ.
Hộp
ước chừng chiều dài cánh tay, không quá dày, phía trên khắc hoa văn hơi
phức tạp, nhìn xa không thấy rõ lắm, duỗi tay kéo hộp đến trước mắt cẩn
thận nhìn, nhất thời yêu thích cực điểm. Chỉ nhìn thấy một bức trang
tùng hạc, rất phong cách. Gỗ không có mùi hương gì, hẳn là không phải gỗ gì đặc biệt. Nhưng coi như tinh xảo, mở ra nhìn vào không nghĩ tới lại
là một bộ dụng cụ trà. Mặc dù là dụng cụ trà, nhưng cũng không đơn giản, hoa văn bên ngoài tinh tế không nói, hơn nữa nhìn còn rất thanh lịch.
"Dụng cụ trà 10 đồng một bộ." Sở Từ trả lời.
Ngoại trừ tiền công cũng chỉ là nước sơn dùng bên ngoài và đồng khí cần làm
ra hộp. Nhưng ít nguyên liệu, không mất bao nhiêu tiền.
10 đồng?
Người ngồi trước quán hơi sửng sốt, giá không rẻ nhưng cũng đáng giá.
Những người này tuy làm công ăn lương, nhưng cộng thêm trợ cấp một tháng nhiều lắm cũng là 5-60 đồng. Nếu là cấp bậc cao một chút có lẽ còn có
thể nhiều hơn. Nhưng tiền lương của lãnh đạo nhà nước cũng chỉ mấy trăm
đồng mà thôi. Một nhân viên công vụ ở huyện nhỏ có bao nhiêu năng lực
chứ?
"Vậy mấy đồ chơi nhỏ trâu ngựa linh tinh thì sao? Còn có xe lửa nhỏ này của cháu bao nhiêu tiền?" Lại có người hỏi.
Xe lửa nhỏ này là Sở Từ bắt chước dựa trên đồ chơi vỏ sắt của quầy bán quà vặt làm ra. Dù sao nàng cũng không nhìn thấy xe lửa thật sự trông như
thế nào. Nhưng đánh giá hẳn là cũng không khác lắm.
"Mấy con rùa
đầu rồng cùng với những đồ vật trang trí bên cạnh mỗi cái 5 đồng, xe lửa nhỏ đơn giản một chút, không có cơ quan gì cho nên chỉ cần 1 đồng." Sở
Từ lại nói.
"Cơ quan?" Người họ Mang mỉm cười hỏi: "Chẳng lẽ rùa đầu rồng này của cháu còn có thể bò sao?"
Sở Từ nhìn ông một cái, bỗng nhiên cầm rùa đầu rồng lên duỗi tay nhấn một
cái dưới mai rùa, nhất thời nhìn thấy rùa đầu rồng này đột nhiên ngẩng
đầu bước đi. Vốn dĩ đôi mắt nhắm nghiền đột nhiên mở ra, đôi mắt là một
viên thủy tinh với những bông hoa màu đen nổi lên, nhìn qua đồ vật rất
đơn giản nhưng nhìn lại cũng rất chân thật.