Trong sọt Sở Từ bỏ 10 ký hạt giống thuốc.
Hơn nữa bản thân sọt to này đã gần 5 ký. Ngoài ra còn bỏ một ít công cụ
ngày thường nàng dùng. Cho nên sức nặng xác thực không phải cô gái bình
thường có thể thừa nhận được.
Đàn ông ngược lại còn được, đã nói
giúp đỡ nên mặc dù nặng ngoài dự đoán cũng không hé răng, bước chân tiếp tục đi về phía trước. Từ thị trấn đến cửa thôn ít nhất phải hơn nửa
tiếng. Huống chi đường núi khó đi, gồ ghề, vất vả đến cực điểm.
Trước mắt Sở Từ càng thêm tò mò, hầu hết đàn ông thôn Thiên Trì nàng đã gặp
qua. Đặc biệt là bên thôn bắc này. Mặc dù không biết nhưng cũng sẽ
thoáng cảm thấy nhìn quen mắt. Nhưng đối với người nọ một chút ấn tượng
cũng không có, chẳng lẽ là thôn nam? Nhưng sau khi hắn vào thôn rõ ràng
đi chính là đường đến thôn bắc.
Sau khi vào thôn người cũng nhiều hơn, đừng nói là vẻ mặt tò mò của Sở Từ. Ngay cả những người khác cũng đều giống như vậy.
"Sở Từ à, mày vừa ra ngoài một chuyến lại mang về một người đàn ông, còn mạnh hơn mẹ mày nhiều!" Một bà già mở miệng cười nói.
Người nói chuyện chính là thím Trương Lục. Bởi vì lúc trước nàng bán đồ chơi
đan lát không đưa cho thím Trương Lục này một cái. Cho nên mỗi lần nhìn
thấy nàng thì thím Trương Lục này đều không nể mặt mũi, thỉnh thoảng sẽ
nói móc nàng vài câu.
"Trong đầu thím Trương Lục ngài chỉ chứa
những chuyện xấu xa này phải không? Vậy thì không bằng cũng đừng làm
việc nhà nông nữa, để cửa khép hờ, không chừng còn có người thích ngài
như vậy nữa." Sở Từ không chút lưu tình nào nói một câu.
Trong
thôn dân phong coi như thuần phác, làm vãn bối ngẫu nhiên bị trưởng bối
dạy dỗ vài câu cũng không có gì. Nhưng thím Trương Lục này cũng không
nói đạo lý, lấy người đã chết ra trêu đùa, cũng không sợ tương lai gió
âm thổi trong nhà.
"Tao nhổ! Tim mày đen, lời nói độc ác như vậy mày cũng có thể nói được!" Thím Trương Lục nhất thời tức giận đến dậm chân.
"Nếu thím không hất mũi lên mặt thì tôi cũng không quá đáng như vậy. Bình
thường thím mắng hai câu cũng được. Nhưng ngay cả người chết thím cũng
đều nói bậy. Thím cũng không sợ mẹ tôi nửa đêm đến tìm thím sao?" Sở Từ
liếc mắt nhìn bà một cái nói lời quái đản, lười tiếp tục để ý.
Thím Trương Lục này ngược lại cũng không tính là người xấu. Nhưng chính là
ngoài miệng không biết tích đức, tâm nhãn cũng mạnh hơn dì Hoàng kia
không ít.
Trước kia cũng từng cho Sở Từ mập một miếng bánh bắp
ăn. Mặc dù là chuyện thật lâu trước kia, nhưng cũng bị thân thể này nhớ
rõ ràng.
Thím Trương Lục há miệng thở dốc, vẫn là nuốt bất mãn
trở vào. Nhưng nhìn thấy người đàn ông này thật sự tò mò, vẫn là nhịn
không được tiến lên túm Sở Từ không để cho nàng đi: "Sở Từ, mày nói với
thím Lục, đây rốt cuộc là ai?"
"Tôi nào biết? Vừa rồi trên đường
tôi gặp mấy tên côn đồ, anh ấy thấy vậy ra tay không để tôi chịu khi dễ, thấy một cô gái như tôi cõng sọt nặng như vậy thật đáng thương. Cho nên thuận đường cõng giúp về." Sở Từ cũng không ôn tồn nói.
Thím
Trương Lục vừa nghe nhất thời cảm thấy sợ hãi: "Làm sao lại có tên côn
đồ chứ? Đây là cướp tiền hay là cướp sắc? Mày nói mày... cũng không
có..."
Sở Từ nhếch khóe miệng.
"Chuyện này tao phải tìm
đại đội trưởng nói mới được. Lần trước ruộng nhà Kiến Dân đã bị người
đốt cháy, không chừng chính là lưu manh bên ngoài làm..." Thím Trương
Lục yên lặng nói. Lúc này mới lại nhìn chằm chằm nàng một cái: "Đồ chơi
con trai của tao mua từ mày hỏng rồi. Mày về nhớ làm lại cái khác, tao
sẽ đến chỗ mày lấy, cũng đừng quên."
Nói xong ném một lưỡi hái cáo trạng.
Sở Từ căn bản không xem lời nói của bà là thật sự. Thím Trương Lục này
thích chiếm cái lợi. Nếu nàng thật sự đặc biệt làm đồ chơi cho thím
Trương Lục thì tuyệt đối không có khả năng lấy được tiền trong tay bà.
Thời gian nói chuyện người đàn ông đằng trước đã đi hơn mấy chục bước, dường như mới phát hiện Sở Từ ngừng nên quay đầu nhìn chằm chằm nàng. Sở Từ
chạy chậm vài bước vội vàng đuổi theo.