Sở Từ vuốt ve tay áo: "Nếu cậu lại không đi
có tin bây giờ tôi có thể đánh chết cậu hay không? Không cần phải Tôn
Bách Linh phí sức?"
Hoàng Kiến Tân nheo mắt: "Sở Từ... cô thật sự không có tình cảm gì với tôi sao?"
Sở Từ vừa nghe lời này nhất thời không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhấc
chân đạp qua: "Cậu con mẹ nó cút đi cho tôi! Tên khốn kiếp mà giả đáng
thương cái gì? Cho rằng tôi không biết trong lòng cậu nghĩ cái gì sao?"
Một cú đá này của nàng cũng không nặng, chỉ là người trực tiếp ngã về sau,
đặt mông ngồi trên bùn đất, mặt nghẹn đỏ như là tôm luộc, vừa giận vừa
thẹn. Hơn nữa mấy ngày gần đây chịu uất ức ở chỗ Tôn Bách Linh, trong
lòng lại càng hận, cũng không biết sức lực từ đâu ra thuận tay cầm một
cục đá lớn bằng bàn tay lên ném về phía Sở Từ.
Hoàng Kiến Tân trước kia làm gì có lá gan này? Thật sự người là bị bức nóng nảy không thể nhịn được nữa.
Gã không thể khi dễ Tôn Bách Linh, gã cũng không tin ngay cả Sở Từ cũng có thể leo lên đầu của gã. Hôm nay cho dù dạy dỗ cô, gã cũng không tin Sở
Từ có thể làm gì gã! Nhưng đây chính là đứa con hoang không ba không mẹ, chết ở bên ngoài cũng xứng đáng không ai quan tâm!
Ánh mặt Hoàng Kiến Tân lộ ra vẻ tàn nhẫn, sải bước đến như muốn giết người. Trong
nháy mắt, cánh tay giờ lên lại rơi xuống. Sở Từ thuận tay chặn nó xuống. Cùng lúc đó, sau lưng Hoàng Kiến Tân có thêm bóng người cao lớn đồng
thời túm cổ tay gã.
"Từ Đại?" Sở Từ hơi sửng sốt, tại sao người nọ ở đây?
Nàng vừa mở miệng Hoàng Kiến Tân sợ run cả người, quay đầu nhìn lại phát
hiện Từ Vân Liệt đang nhìn chằm chằm gã với ánh mắt lạnh như băng.
"Anh... anh đừng xen vào việc của người khác..." Hoàng Kiến Tân cảm thấy uất ức nói.
Từ Vân Liệt túm người về phía sau một cái, dùng một chút sức bẻ khớp xương cổ tay của gã. Răng rắc một tiếng, Hoàng Kiến Tân chỉ cảm thấy một cơn
đau đánh úp lại, cục đá trong tay nhất thời rơi xuống.
"Ra tay với con gái, xem ra cậu chỉ có chút tiền đồ ấy." Từ Vân Liệt bực bội nói một câu ném người ra ngoài mấy mét.
Hoàng Kiến Tân lúc này cũng không có gan xuống tay nữa, vội vàng đứng lên,
cũng không màng đau đớn trên người và trên tay lập tức chạy lấy người.
Khi còn nhỏ gã đã gặp qua Từ Đại, nhưng không có ấn tượng. Hôm nay coi như
là lần đầu tiên đánh đối mặt với hắn. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt,
nhưng cũng biết Từ Vân Liệt đang làm việc gì. Trên người đàn ông đi lính đều mang theo một sự tàn nhẫn, gã cũng không dám chọc.
Hoàng Kiến Tân chạy như ma đuổi. Sở Từ lẩm bẩm một câu: "Con chó này chạy thật nhanh."
Nói xong giương mắt nhìn Từ Đại nhíu mày: "Có việc gì?"
"Không có việc gì, chỉ là đến thăm em." Từ Vân Liệt nhìn chằm chằm vào miệng
của cô cho nên trả lời đúng. Tiếp theo đưa tầm mắt nhìn trời đất rộng mở gần đó nhíu mày: "Nhiều ruộng như vậy chỉ có một mình em xử lý à?"
Nói quá phức tạp chỉ sợ hắn cũng không nghe rõ. Cho nên Sở Từ chỉ gật đầu.
"Lúc thằng hai... nó ở nhà có chịu khó hay không?" Từ Vân Liệt lại hỏi.
Sở Từ suy nghĩ nói: "Cũng được."
Thân thể Từ Nhị ốm yếu, trước khi đi học vẫn luôn ở nhà dưỡng bệnh, căn bản
là không có năng lực làm việc. Cuối tuần lần trước về nhà bị nàng kích
thích một hồi, cho nên đặc biệt ra sức. Bởi vậy nàng cho đánh giá trung
bình.
Từ Vân Liệt suy nghĩ một hồi nhìn hạt giống thuốc trong sọt kia, nhấc chân đi qua cầm sọt lên nhét vào trong tay cô: "Anh đào đất,
em rải hạt giống. Hai ngày này em lo cơm cho anh, anh giúp em làm việc.
Em thấy có được hay không?"
Sở Từ lại sửng sốt, suy nghĩ một chút mới gật đầu lần nữa.