Trước khi Từ Vân Liệt quay về thôn, người
khác nhắc tới vị Từ Đại này Sở Từ một chút cũng không có ấn tượng, gần
như không khác gì người xa lạ, hoàn toàn không nghĩ tới trước kia hai
người còn từng giao lưu nhiều như vậy. Nhưng những chuyện đã qua này
không tính là quá tốt đẹp.
Sở Đường và Từ Nhị ở bên cạnh nghe
trợn tròn mắt, nhất thời hiểu được tại sao Từ Đại sẽ đối xử tử tế với Sở Từ như vậy. Hóa ra là bởi vì tình cảm ngày xưa.
Nói về quá khứ,
bầu không khí trong sân tốt hơn. Nhưng sau một lát nhìn thấy bên ngoài
nhiều người Từ Vân Liệt lập tức dẫn theo Từ Nhị chạy lấy người. Lúc gần
đi còn nghĩ nhà họ Từ đưa đồ đến lấy mang về một ít, hai người "thắng
lợi trở về". Dưới tình huống này làm cho các thôn dân vừa thấy sẽ không
nhịn được nghĩ nhiều.
Vốn dĩ sau khi tin tức Từ Đại này trở về
truyền ra, mọi người đã nghĩ Từ Nhị có thể thoát khỏi cuộc sống này. Chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy, càng không nghĩ tới Sở Từ cũng không
có ý chống cự trực tiếp để cho hai anh em này chạy lấy người.
"Từ Đại à, anh em hai đứa đây là muốn đi đâu vậy?" Có một số phụ nữ tò mò xúm đến hỏi.
Từ Đại không nghe được. Cho dù nghe thấy được trong lòng cũng không vui
trả lời. Nhưng suy nghĩ cho Từ Nhị lại không thể không truyền ra chuyện
này. Bởi vậy cho Từ Nhị một ánh mắt, tùy ý đứa em trai này mở miệng.
"Thím, anh... anh cháu... dẫn cháu về nhà..." Da mặt Từ Nhị vốn mỏng, nói ra lời này áy náy trong lòng đối với Sở Từ quá nặng.
"Trở về? Có ý gì? Chẳng lẽ cháu và Sở Từ..." Người phụ nữ kia lại nói.
"Trước đó Sở Từ chỉ là thấy cháu đáng thương. Cho nên tạm thời cho cháu ở lại, hai bọn cháu cũng không làm tiệc rượu, cuộc hôn nhân này không tính..." Từ Nhị nói tiếp, trên mặt đỏ bừng.
Người phụ nữ kia vừa nghe
cũng nhịn không được trừng to mắt nhìn. Tuy nói không làm tiệc rượu,
không mở tiệc chiêu đãi bạn bè người thân. Nhưng Sở Từ không phải nghèo
sao, có một số quy củ tự nhiên có thể bỏ bớt thì bỏ bớt. Sao có thể
giống như người khác chứ? Nhưng nó nói như vậy thật ra không không thể
phản bác. Dù sao cho dù làm giấy kết hôn cũng có thể ly hôn. Huống chi
căn bản không có làm giấy kết hôn.
Nếu Sở Từ muốn ồn ào, cho dù
là thôn trường khẳng định cũng sẽ nghiêng về phía Sở Từ. Sở Từ mặc dù
không ba không mẹ. Nhưng cô họ Sở, là một trong ba họ lớn ở thôn Thiên
Trì. Cô nếu thật sự chịu uất ức bởi nhà họ Từ, thôn dân dòng tộc họ Sở
khẳng định sẽ giúp đỡ tìm lại công lý từ nhà họ Từ.
Nhưng nhìn trong sân nhà Sở Từ im lặng dường như không có ý ngăn cản người.
"Vậy Sở Từ... thật sự cho hai đứa đi à? Hơn nữa không phải nó đã đưa tiền lễ hỏi sao. Lúc ấy còn để cho mẹ cháu ký giấy cam đoan gì đó..." Người phụ nữ kia lại nói.
Từ Nhị buồn bã trả lời: "Tiền lễ hỏi anh cả của cháu đã trả lại gấp đôi thay cháu, giấy cam đoan cô ấy cũng trả lại cho cháu..."
Đôi mắt của người phụ nữ kia lập tức thay đổi, cười khan mấy tiếng không hỏi thêm nữa.
Không thể không nói, đối với Từ Nhị các bà không có ấn tượng gì tốt.
Từ Vân Liệt về nhà cũng được mấy ngày rồi, trước đó còn có người nhìn thấy hắn giúp Sở Từ làm việc. Sau khi về nhà cũng coi như an toàn. Ai biết
sau khi Từ Nhị từ trường học trở về thì Từ Vân Liệt lập tức dẫn người về nhà họ Từ, không cần đoán khẳng định là Từ Nhị nói hết oan ức cho anh
trai biết, mới làm cho Từ Đại tức giận thay y.
Cũng mặc kệ nói
như thế nào, Sở Từ người ta cũng là giúp y. Nếu không có Sở Từ, Từ Nhị
này không chừng cũng đã chết. Cho dù còn sống cũng chắc chắn chịu khổ ở
nhà người khác, càng đừng nghĩ đến đi học. Ân tình lớn như vậy y không
báo còn chưa tính, thậm chí còn qua cầu rút ván.
Cho dù danh
tiếng của Sở Từ không tốt, nhưng dù sao cũng là con gái. Công bằng mà
nói, mấy bà cũng cảm thấy Từ Nhị nhà họ Từ này quá mức, chiếm được cái
lợi xong đã muốn đi, thật sự là không có thiên lý.
Nhưng mặt
khác, không ít người ngay từ đầu đã cảm thấy dáng vẻ này của Từ Nhị kết
hợp với Sở Từ hơi đáng tiếc. Hơn nữa y cũng là người bị ép buộc. Lúc
tiến vào cửa nhà họ Sở đều là hôn mê. Hiện tại có chỗ dựa cũng khó trách sẽ phát tác.